Chương 114
Nhiếp Minh Viễn kinh ngạc nhìn thân ảnh y rời đi, lại nhìn đến điện thoại vứt trên giường, đôi con ngươi kim sắc trong bóng tối cơ hồ như có nước chảy qua, vốn muốn vươn tay cầm điện thoại lên lại phát hiện cả người vô lực.
Khi Tiết Tử Dật ký kết với Cố Hoài Dương đã từng nói hợp đồng của anh và y có thể kết thúc bất cứ lúc nào, lúc Cố Hoài Dương cầm điện thoại gọi cho anh ngỏ ý muốn hủy bỏ hợp đồng, Tiết Tử Dật đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó khó có khi hoảng hốt hỏi, “Xảy ra chuyện gì, lúc trước chẳng phải chúng ta vẫn hợp tác rất tốt sao?”
Cố Hoài Dương không giải thích, chỉ hỏi: “Không thể hủy bỏ sao?”
“Cậu đột nhiên yêu cầu, ít nhất phải cho tôi một lý do chứ.”
“Tôi không thích bị quản thúc.” Cố Hoài Dương ngắn gọn nói cho anh biết, nhớ đến điều kiện hợp đồng có thể tùy thời hủy bỏ với Tiết Tử Dật, khẳng định là do Nhiếp Minh Viễn sắp xếp, Tiết Tử Dật bất quá chỉ là một quân cờ, đương nhiên y sẽ không bị những điều khoản hà khắc như những nghệ sĩ kia trói buộc, nghĩ đến đoạn đối thoại này có thể bị Nhiếp Minh Viễn biết được, một loại cảm giác thương tâm dâng trào trong mắt, “Anh không cần để ý tôi nữa.”
“Còn công việc của cậu….”
“Tôi có thể tự mình đi.”
“Nhưng mà…”
Không đợi Tiết Tử Dật nói xong, Cố Hoài Dương liền cúp điện thoại, quyết định trong khoảng thời gian sắp tới phải dựa vào chính mình, không thể lại dính dáng đến Nhiếp Minh Viễn nữa, bao gồm cả người mà hắn sắp xếp cho y.
Thời gian trước tạm thời chuyển đến biệt thự Nhiếp Minh Viễn ở, đồ đạc của y vẫn còn lưu lại ở căn nhà nằm trong tiểu khu kia, tuy đó chỉ là một căn nhà nhỏ, nhưng giờ phút này đó chính là nơi giúp y tránh đi một thân mưa gió, ba năm trước sau khi tốt nghiệp y đã ở nơi này, giờ tuy nổi tiếng, quanh đi quẩn lại vẫn không thể rời bỏ được nơi này.
Hiện tại nhớ đến chỉ sợ bộ phim điện ảnh kia cũng có liên quan đến Nhiếp Minh Viễn, Cố Hoài Dương lặng lẽ cúi thấp đầu, y không muốn dựa vào quan hệ mới nhận được phim, nhưng bộ phim điện ảnh ấy đã ký hợp đồng, nếu bây giờ rút lui nhất định sẽ phải bồi thường một khoản tiền không hề nhỏ, hơn nữa y cũng rất thích nhân vật kia, không muốn rút lui khỏi “Love”, như cũ giống như thường ngày tới lui tổ kịch, tiếp tục quay.
Nhưng quay chụp rồi lại thông cáo thường không kịp, tỷ như ngày đó thời gian quay phim là mười giờ, thời gian quay thông cáo lại là trước khi kết thúc buổi quay, lúc trước những vấn đề như thế sẽ do Tiết Tử Dật xử lý, còn giờ y phải tự mình gọi điện cho đơn vị chế tác, đối phương khách khí nói có thể diều chỉnh, sau lúc được phóng viên phỏng vấn lại nói, “Người nổi tiếng muốn điều chỉnh thời gian, tuyệt đối là đang đùa giỡn người khác mà.”
Đài truyền hình ở xa, y ngày ngày phải đi taxi đến, những người tiếp đón y luôn dùng ánh mắt khinh thường trào phúng nhìn y bước xuống xe taxi, đợi khi y ngẩng đầu lên lại nhiệt tình chạy đến giúp y mang hành lý, giúp y tiến vào trong đài, trong lúc y thâu tiết mục, những người kia sẽ vui sướng đứng ngoài nhìn vào mà dè bỉu, “Cậu xem anh ta nghèo đến mức xe cũng mua không nổi, gì mà minh tinh chứ, thật chẳng ra làm sao.”
Trong lịch trình còn có chụp ảnh bìa cho hai quyển tạp chí, tuy không phải loại tạp chí hàng đầu như Thịnh Huy gì nhưng dáng vẻ bọn họ rất xem thường người khác, lúc nhìn y mặc một thân quần áo bình thường bước vào, sắc mặt đã không tốt, khi nhiếp ảnh gia đứng trước mặt y lục lọi túi đồ không tìm được trang phục như ý lại càng xấu hơn, nhân viên ánh sáng còn ở bên cạnh không ngừng thúc giục.
“Nhanh lên một chút!”
“Cậu cảm thấy trang phục này có thể chụp sao?”
Lời nói sắc bén trực tiếp hạ xuống, nếu tâm không vững nhất định sẽ bị câu chữ không chút nhân nhượng ấy đâm sâu vào, so với bị dao đâm không khác là bao, lúc ấy Cố Hoài Dương cái gì cũng không nói, sắc mặt tái nhợt.
Cuối cùng, trợ lý tìm được dưới đáy túi là một hộp gấm màu đen, mở ra nhìn, bên trong là một cái cài áo bạch kim, vị nhiếp ảnh gia vốn đang buồn bực, nhìn thấy nó mới hòa nhã lại, “Dùng nó chụp đi.”
Hốc mắt Cố Hoài Dương không khống chế được mà nóng lên, kia là món quà sinh nhật Nhiếp Minh Viễn đã tặng cho y, khi đó hắn còn dịu dàng nói nhỏ bên tai y, “Sau này phỏng chừng em sẽ cần dùng đến.”
Ngắn ngủi vài ngày, Cố Hoài Dương đã biết được bộ mặt thật của thế giới này, công việc lúc trước của y phần nhiều đều là Tiết Tử Dật sắp xếp, anh sẽ thay y liên lạc với bên đơn vị chế tác, y chỉ cần ngồi xe đến chỗ làm là được, trước khi đi còn có Nhiếp Minh Viễn giúp y lựa chọn trang phục phù hợp, chờ y kết thúc công việc sẽ tới đón y về, chuẩn bị sẵn thức ăn phong phú cho y, cuộc sống khi đó so với khi y còn chưa có tiếng tăm gì chẳng khác nhau là bao, hắn dùng đôi cánh lớn của mình chở che y, đem những mặt tối của giới giải trí triệt để tránh xa khỏi y, giờ y đã rời khỏi hắn mới phát hiện, thì ra ngày trước hắn đã bảo vệ y rất tốt.
Điện thoại báo tin nhắn không ngừng vang lên, Cố Hoài Dương mở ra xem, là tin nhắn Nhiếp Minh Viễn gửi tới: “Anh muốn gặp em.”
Y không trả lời, mấy giây sau tiếng chuông điện thoại lại vang lên, y nhất quyết không nhận, thậm chí còn đem số điện thoại của Nhiếp Minh Viễn lưu vào danh sách đen tự động từ chối cuộc gọi, y sợ chỉ cần nghe được thanh âm của Nhiếp Minh Viễn sẽ không nhịn được mà mềm lòng, trở về bên cạnh hắn, trở về với trói buộc ngày xưa, người bên cạnh y sẽ lại vì quan hệ của y mà bị thương, cuối cùng người bị tổn thương ngược lại chỉ có y.