Chương 110
Ngoài việc thể hiện sự tiếc nuối đối với thất bại của Chelsea, các trang báo còn tán thưởng hành động bắt tay giảng hòa giữa Oleguer và Carlos.
Trong một cuộc phỏng vấn, chủ tịch Liên đoàn bóng đá thế giới nhận định: “Bóng đá là môn thể thao vua. Chúng tôi hy vọng vinh quang của các trận đấu và tình hữu nghị sẽ mãi mãi trường tồn, đó cũng chính là tinh thần thể thao con người hướng đến.” Sau đó ông thẳng thắn thừa nhận, “Tôi cảm thấy rất tiếc vì không thể có mặt tại sân theo dõi trận đấu này.”
“World Sports News” ghim ảnh hai người trao đổi áo đấu lên trang đầu, ca ngợi sự trưởng thành của thế hệ mới bước ra từ lò đào tạo trẻ La Masia.
Trang “L’Equipe” của Pháp và “Bild” của Đức tập trung nhấn mạnh sự tương tác của hai người trong trận đấu.
Nhờ sự kiện này, kẹo ʍút̼ cầu vồng đã ngừng sản xuất từ ba năm trước bỗng trở nên siêu hót. Đại diện công ty trao tận tay Carlos và Oleguer hai thùng để cảm ơn.
Trong không khí hài hòa, tin tức “The Sun” đưa ra lập tức trở nên khác biệt.
“The Sun” rêu rao: “Nghi ngờ ngôi sao bóng đá nổi tiếng mắc bệnh tâm thần và gặp trở ngại về tâm lý.”
“The Sun” là một trang báo lá cải nổi tiếng ở Anh, từ trước tới nay đều phóng đại nội dung để thu hút sự quan tâm của độc giả.
Trang báo này dành nhiều sự chú ý đến đời tư của các cầu thủ, tất cả mọi người đều phải ngả mũ chào thua khả năng bịa đặt của biên tập viên.
Lần này Oleguer bị chơi một vố khá đau liên quan đến tin đồn là người “lưỡng tính.” Mãi đến khi tin tức chìm xuống, anh mới thở phào nhẹ nhõm, mở cửa đi ra ngoài.
Không chỉ các cầu thủ ngoại hạng Anh, đội trưởng Barcelona cũng phải chịu đựng sự bới móc từ phía họ. Ba năm trước, chính “The Sun” đã tung tin tức liên quan đến “đứa con ngoài giá thú. Nhận được sự chú ý, cô ta từ một kẻ vô danh trở thành người mẫu nội y độc quyền của “The Sun”, nhà nhà biết đến.
Điều đó chứng tỏ tầm ảnh hưởng của The Sun rộng đến mức nào.
Bây giờ tờ báo này đưa ra một tin tức bùng nổ về “ngôi sao nổi tiếng”, nghi ngờ là tiền vệ Carlos của Barcelona!
The Sun viết: “Theo các nguồn đáng tin cậy, một ngôi sao bóng đá từng tham gia Champions League đã mắc bệnh tâm thần suốt nhiều năm. Ngôi sao này xuất thân từ lò đào trẻ, hiện đang hạnh phúc bên bạn gái. Dựa vào lời nói và hành động, có thể thấy tích cách ngôi sao này tương đối lạnh lùng, quái gở, không thích giao tiếp với người khác, tâm trạng dễ bị ảnh hưởng bởi các tác động bên ngoài.”
Sau đó báo lá cải liệt kê một danh sách dài các bằng chứng. Ví dụ như không nói nhiều trong các cuộc phỏng vấn, tất cả các phát biểu quan trọng đều được người đại diện truyền đạt lại. Ví dụ khác, hồi còn ở lò đào tạo trẻ, anh từng nhiều lần tranh chấp với các cầu thủ, thậm chí họ còn ngầm đề cập đến chuyện ba mẹ anh qua đời từ khi còn nhỏ, cả thời thơ ấu đều bị người khác cô lập.
Tin tức này lan truyền với tốc độ rất nhanh trên internet và các mặt giấy. Vô sô bằng chứng chứng minh ngôi sao được nhắc đến là Carlos Rubio.
Tuy nhiên, có khá nhiều ý kiến trái chiều xoay quanh việc nhận định anh bị tâm thần. Có người cho rằng tin tức đó là thật, phân tích mức độ hợp lý của bài báo. Một số người lại cho rằng vô căn cứ, không có chứng cứ thuyết phục. Cùng lúc ấy, The Sun tiếp tục làm mưa làm gió khiến cánh truyền thông thế giới bắt đầu đưa tin một cách nghiêm túc.
Thẩm Kha phát hiện tin tức này và đưa nó cho Carlos xem. Vì “The Sun” không chỉ rõ tên nên Thẩm Kha không thể trực tiếp đứng ra bác bỏ. Nếu thanh minh, đó không khác gì đào hố tự chôn mình.
Anh suy nghĩ một lúc, cập nhật ảnh Carlos và các đồng đội lên trang web chính thức nhằm xóa bỏ đồn đoán Carlos lạnh lùng, quái gở.
“Này, em có thấy họ rất buồn cười không, đúng là đầu óc có bệnh.” Thẩm Kha cầm máy tính nói với người đang tập chống đẩy, “Có lẽ gần đây hết chuyện đưa tin nên mới bàn luận về em.”
Carlos mặc áo ba lỗ hăng say tập luyện, nghe vậy cũng không trả lời.
Thẩm Kha biết hai ngày nữa anh sẽ tham gia một trận đấu trong khuôn khổ La Liga, không lâu sau còn phải đến Bavaria thi đấu tứ kết Champions League [*]. Trận đấu này rất quan trọng nên ngày nào Carlos cũng tập luyện đến tận đêm khuya. Thẩm Kha tiếp tục nói: “Không phải chỉ là không thích nói chuyện thôi sao? Thật buồn cười, một người tràn đầy năng lượng lại bị nói là mắc bệnh tâm thần. Đã vậy còn bảo đây là chiêu trò thu hút sự chú ý từ phía chúng ta. Mà này, có nên nói cho Bella biết chuyện này không?”
[*] Bavaria: Là một tiểu bang lớn ở nước Đức.
Nói đến đây, tay Carlos thoáng dừng lại, anh nhanh chóng che đậy bằng cách tiếp tục thực hiện động tác chống đẩy. Thẩm Kha không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, chỉ nghe thấy anh trả lời: “Tạm thời anh đừng để Bella biết, gần đây em ấy rất bận, không nên quầy rầy em ấy. Một thời gian nữa tin tức này sẽ lắng xuống thôi.”
Thẩm Kha gật đầu, đến quầy bar lấy cho anh một ly sữa, dặn dò vài câu rồi mới rời đi.
Nhiệt độ ở cửa sổ sát đất vẫn vậy, nước từ từ chảy trên mặt hồ bơi yên ả, phản chiếu bóng xanh lấp lánh lên bức tường trắng trong phòng khách. Carlos cầm ly sữa đứng trước cửa kính, lòng hơi bất an.
Một tia chớp dữ tợn, đáng sợ xẹt qua chân trời. Cơn gió thổi đến ngay sau đó cuộn nước trong bể bơi thành một vòng tròn, bắn tung tóe lên cửa sổ.
Giông bão sắp tới.
Uống sữa xong, Carlos rửa sạch ly và lên tầng.
Trước khi đi ngủ, anh không vẽ tranh như mọi khi mà nằm trên giường suy nghĩ nhiều thứ, những kí ức vốn mờ nhạt dần hiện lên.
Anh hoảng hốt nhắm chặt mắt lại.
Tô Thanh Gia đang ở Pháp. Khoảng thời gian này, cô học được rất nhiều kiến thức âm nhạc từ Dean, bận rộn sửa lại bản nhạc của một bộ phim nên ít có thời gian lướt web, cập nhật tin tức.
Ngoài trừ thời gian nói chuyện với Carlos, cả ngày cô đều nhốt mình trong phòng piano.
Từ trước đến nay, Tô Thanh Gia không có nhiều bạn bè nên khi gặp được cô gái mặt tàn nhang dễ thương, hai người nhanh chóng trở thành bạn của nhau. Cô gái kia tên Queena, là một sinh viên học piano đến từ Anh.
Queena xuất thân từ giới thượng lưu nhưng tính cách lại ngây thơ đơn thuần, rất thích làm bánh cho mọi người thưởng thức. Tô Thanh Gia cũng học làm vài loại bánh thủ công theo sự chỉ dẫn của cô ấy.
Hôm sau, Carlos dậy muộn hơn mọi hôm một chút. Đội trưởng đợi rất lâu ở cửa mới thấy anh ra ngoài. Từ khi chuyển đến ở cùng một khu, sáng nào hai người cũng cùng nhau chạy bộ. Đội trưởng có thể cảm nhận được tâm trạng của anh không được tốt.
“Carlos, đang nghĩ gì vậy?” Đội trưởng vừa chạy vừa hỏi. Theo lý thuyết thì chuyện của Oleguer qua rồi, tâm trạng anh không thể xấu như vậy.
Anh ta hỏi hai lần, Carlos mới hồi phục lại tinh thần, lắc đầu đáp: “Không sao đâu, có lẽ mấy nay em tập luyện nhiều nên hơi mệt. Thi đấu xong chắc sẽ ổn thôi.”
“Thay vì nghĩ lung tung, không bằng nghĩ về bạn gái của em đi. Nói thật, cô bé đó là một trong những người đẹp nhất anh từng gặp. Tại sao thượng đế không tặng cho anh một cô bạn gái như vậy nhỉ?”
Carlos cười miễn cưỡng, tăng tốc bỏ xa đội trưởng.
Hôm qua mưa suốt đêm, không khí thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt của bùn đất. Đầu tháng ba rất ít hoa nở, vậy mà chỉ sau một đêm, tất cả đều trở nên ủ rũ.
Carlos không cẩn thận giẫm vào vũng bùn, bùn văng khắp người, giày cũng ướt sũng nên anh chỉ có thể về nhà.
Thấy chàng trai tóc vàng chạy về, đội trưởng nghĩ thầm: “Thằng nhóc này làm sao vậy?” Anh ta tinh tế nhận ra gần đây Carlos rất ít khi ăn kẹo ʍút̼.
Thay quần áo xong, Carlos ngồi trên giường chăm chú nhìn lá cây xanh biếc rậm rạp….
Tối qua…
Anh đã có một giấc mơ rất tồi tệ.
Trong mơ, trời đổ mưa, cả người anh đều nhỏ lại, anh đang tập chơi bóng ở La Masia. Sau đó có một người nào đó xô ngã anh, cướp bóng rồi nghênh ngang bỏ đi.
Hình ảnh biến đổi, chuyển thành trận đối đầu nội bộ của U14. Ánh nắng mặt trời vô cùng chói mắt, anh dường như đang giằng co với hai mươi mốt người còn lại.
Anh mơ thấy Garcia.
Một người đã lâu không gặp.
Carlos cố gắng nhớ lại lần cuối cùng họ gặp nhau. Vào ngày anh rời khỏi La Masia, Garica và những người khác tiễn anh đi, từ đó anh không gặp lại họ nữa.
Carlos bối rối kéo chiếc lá cây xanh biếc khiến bình thủy tinh rơi xuống đất. May mà có thảm giảm xóc nên bình hoa không vỡ, nước chảy ra làm ướt một mảng lớn.
Anh bỗng nhớ tới điều gì đó, vội đặt bình hoa lại chỗ cũ, chạy đi lục tủ quần áo.
Nằm dưới đáy tủ là một túi nhỏ trong suốt, bên trong đựng áo đá bóng màu vàng.
Anh mở túi, trải áo ra, chiếc áo chất lượng kém này đã bị phai màu theo năm tháng, con số được in bên trên cũng bắt đầu bong tróc.
Carlos nhìn chiếc áo, từ từ ngồi xuống, nhắm nghiền hai mắt.
Đây là chiếc áo đầu tiên anh đổi, là áo của đội trưởng đội U14 – Garica.
Thời gian như quay ngược trở lại, đầu anh ngập tràn tiếng chửi rủa và ánh mắt căm ghét. Có người từng nói đi đến cuối đường sẽ thấy hi vọng ngoài khơi xa, ánh mặt trời nóng rực thiêu đốt từng tấc trên cơ thể anh.
Búp bê tóc vàng anh yêu thích nhất rụng hết tóc và bị ném vào thùng rác. Anh trốn học tham gia đợt tuyển chọn cầu thủ bóng đá nhưng bị từ chối, chiếc áo anh vui sướng nhận được ở Camp Nou bị người khác cướp đi….
Anh ngồi trong xe, đưa tay ra nhưng không ai chịu giúp, tiếng máu chảy mỏng manh sắp ngừng….
Carlos gọi cho Tô Thanh Gia, mong muốn nghe thấy giọng cô.
Không lâu sau, Tô Thanh Gia nghe máy: “Carlos, nhớ em à? Không phải bây giờ anh đang chạy bộ ư?”
“Anh…hôm nay anh chạy nhanh hơn.” Hình xăm trên ngực tê dại, Carlos dường như có thể ngửi thấy mùi hương của cô trong không khí, “Bella, ngày hôm qua của em diễn ra thế nào?”
“Hứ, chẳng có gì hay ho cả, em chỉ viết nhạc thôi. Hazz, anh không biết đâu, em đã sửa lại vài lần mà vẫn cảm thấy không ổn. Xem ra công sức bỏ ra không nhận được kết quả xứng đáng rồi.” Tô Thanh Gia lải nhải, vỗ nhẹ lên trán, “ch.ết, có phải em đang cản trở việc tập luyện của anh không? Carlos, em nhớ anh nhiều lắm, em muốn về.”
Những lời lẩm bẩm này làm cho Carlos cảm thấy được an ủi phần nào, “Không đâu, anh thích nghe em nói.” Anh nghiêng đầu liếc nhìn chiếc áo trên sàn, thở dài: “Bella, việc duy nhất bây giờ anh muốn làm là nghe em nói chuyện.”