Chương 111
Tin tức “The Sun” tung ra đã hot suốt một thời gian dài và đang bắt đầu có dấu hiệu hạ nhiệt.
Ngày 2 tháng 4, trận đấu vòng 31 giải vô địch quốc gia La Liga giữa Barcelona và Real Mardid diễn ra, nhận được vô vàn sự chú ý của dư luận.
Vì vài nguyên nhân bất khả kháng nên từ xưa đến nay, Barcelona và Real luôn là kẻ thù truyền kiếp của nhau. Các yếu tố liên quan đến chính trị đã đẩy cuộc đụng độ này trở nên căng thẳng hơn. Real Madrid được hậu thuẫn bởi nhà vua Tây Ban Nha, còn Barcelona lại là biểu tượng của nhân dân lao động xứ Catalonia. Các cầu thủ đều nghiêm túc tập luyện cho trận đấu mang ý nghĩa quan trọng này. Khi mâu thuẫn xảy ra, thậm chí người hâm mộ hai bên còn đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán. Cả hai câu lạc bộ đều cho các cầu thủ chủ lực vào sân, cố gắng không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội ghi bàn nào.
Trong trận chạm trán lần trước, hai đội bất phân thắng bại, lần này Rijkaard đã tự bỏ ra một khoản tiền thưởng khổng lồ để khích lệ tinh thần các cầu thủ.
7 giờ tối, cầu thủ hai đội xuất hiện, nóc sân Camp Nou như bị lật tung bởi tiếng hò hét của gần 100.000 người.
Vừa ra khỏi đường hầm, Carlos lập tức bị ánh đèn chiếu vào. Anh cảm thấy mắt hơi khó chịu, vươn tay ra che mắt theo bản năng.
Người hâm mộ nhuộm khán đài thành màu sắc đặc trưng của đội bóng họ yêu mến. Đội trưởng hào hứng làm vài động tác khoe cơ bắp, thậm chí còn gửi một nụ hôn gió tới khán giả.
Phía bên kia, đội trưởng Real Madrid phủi bụi tượng trưng trên vai vài cái.
“Các chàng trai, trận này chúng ta nhất định phải giành được chiến thắng!” Rijkaard kéo thẳng cà vạt, nắm tay đội trưởng. “Đừng chạy lung tung sau khi trận đấu kết thúc. Hôm nay thầy mời!”
“Wow!” Các thành viên trong đội được tiếp thêm động lực, xoắn xuýt lại như thể đã thấy sự xuất hiện của nữ thần chiến thắng.
Rijkaard tương đối tự tin. Hôm nay các cầu thủ chủ lực bên phía Barca đều ra sân, chính đội hình này đã bất khả chiến bại ở Champions League, đến cả Real Madrid cũng phải chịu thua. Carlos đã trải qua nhiều trận đấu khảo nghiệm tâm lý nên huấn luyện viên rất muốn nhìn thấy sự tiến bộ của anh.
Lại nói về đội hình của Real Madrid năm nay, chấn thương của hậu vệ vẫn chưa lành, tiền vệ non trẻ thiếu kinh nghiệm, trước khi trận đấu diễn ra, một tiền đạo của đội đã giải nghệ.
Xét về khía cạnh nhân sự thì Barcelona đang lợi thế hơn.
Tuy nhiên từ trước đến nay, bóng đá luôn hiện diện những điều kỳ tích và khó tin.
Ba phút đầu trận đấu, do sơ suất nên Barcelona phải nhận một bàn thua.
Khán giả la ó làm Rijkaard sững sờ một lúc, ông vuốt trán rồi nhắm mắt lại.
Đó là đường bóng của Carlos. Anh vốn định chuyền sang cho hậu vệ cánh trái, nhưng không hiểu tại sao lại sút thẳng vào khung thành.
Carlos hoảng hốt cúi đầu nhìn đùi phải của mình. Đôi giày màu xanh trắng và bít tất đều vừa vặn, thoải mái.
“Bụp bụp —— ”
Âm thanh ấy vừa giống tiếng bóng đập trên mặt đất, vừa giống nhịp tim của anh.
Tô Thanh Gia nhìn chàng trai đang đứng đơ tại chỗ, tim như bị nhéo một cái. Đối với các cầu thủ, bàn thua vừa nãy chính là một sự sỉ nhục. Cô rất hiểu chàng trai của mình, anh ấy mong mỏi thành công hơn bất kì ai. Đội phó nhón chân vỗ vai động viên anh.
“Xem ra trời mưa to lắm, đi đổi giày thôi.” Đội phó không trách anh. “Lát nữa nhớ phải nghiền nát bọn họ thành cháo đấy.” Đêm nay chắc chắn tất cả thành viên trong đội đều muốn chuốc say chàng trai tóc vàng không biết uống rượu.
Carlos lấy dũng khí muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại như trái bóng xì hơi, rầu rĩ bước đi.
Đội phó lắc đầu, nhanh chóng chạy theo sau.
Mưa rất lớn. Chưa kịp vào trong hầm thì mái tóc vàng của Carlos đã bị ướt hết, ngay cả lông mi cũng dính những giọt nước nhỏ.
“Mau lấy lại tinh thần, vẫn là câu nói kia, đêm nay thầy mời!” Rijkaard vỗ mạnh tay, mặt nở nụ cười tự tin trước sau như một.
Sự động viên của huấn luyện viên tác động lớn đến tinh thần của các cầu thủ.
Lúc họ đi ngang qua, huấn luyện viên đấm lên tay từng người để cổ vũ.
Carlos đi cuối, tóc hơi ướt, cúi đầu hổ thẹn. Ngày thường anh đi giày rất nhanh, còn hôm nay lại đi rất chậm.
Trên mặt đất có nhiều vệt nước, Carlos dừng lại trước mặt huấn luyện viên: “Huấn luyện viên…”
Huấn luyện viên đưa cho anh một chiếc khăn lông: “Quên chưa lau tóc kìa, nhớ phải chăm sóc tốt cơ thể của mình, thầy chờ em ở bên ngoài.”
Trên sân bóng, ai cũng có thể mắc sai lầm, kể cả cầu thủ tài năng nhất cũng sẽ sơ sẩy làm mất bóng. Huấn luyện viên giỏi không nên dùng sự bực tức để giải quyết vấn đề.
Ông đã hiểu sâu sắc đạo lý này từ ngày đầu tiếp xúc với bóng đá. Rijkaard lau mặt, không kiềm chế được bèn đá vào cánh cửa ở lối đi, mắng to “Shit”, sau đó sửa lại tay áo và đi ra ngoài.
Carlos lau tóc qua loa, bước nhanh về sân.
Trận đấu tiếp tục. Màn mưa ảnh hưởng đến cả hoạt động của các cầu thủ lẫn tầm nhìn của khán giả. Nước mưa tháng 4 khá lạnh, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống. Cả hai bên đều giảm các đợt tấn công, cẩn thận phòng ngự.
Nước mưa khiến sức nặng trên chân các cầu thủ ngày càng nặng hơn, chạy nhanh chắc chắn sẽ bị ngã xuống theo quán tính.
Tuy phải nhận một bàn thua đen đủi nhưng Barcelona vẫn tin tưởng giao nhiệm vụ ghi bàn cho Carlos và đội trưởng. Từ lúc vào đội đến nay, cầu thủ số 23 gần như bất bại nên tất cả mọi người đều mong chờ vào thành tích trong tương lai của anh.
Tô Thanh Gia phát hiện chàng trai ấy đang trong trạng thái không bình thường.
Anh chuyền bóng chính xác nhưng lại thiếu đi sự đột phá và quyết tâm chiến thắng. Anh thậm chí tỏ ra khá do dự.
Rõ ràng là anh đang sợ.
Tô Thanh Gia lấy di động ra chuẩn bị gọi hỏi Thẩm Kha. Đúng lúc này, TV truyền đến hình ảnh Carlos té ngã.
Tô Thanh Gia luống cuống, cổ họng như bị rỉ sắt. Cô siết chặt điện thoại, chuyển sang liên lạc với hãng hàng không.
Cô cảm thấy có điều gì đó bất thường, hình như cô đã bỏ lỡ chuyện gì đó rất quan trọng.
Carlos bò dậy khỏi mặt đất, cánh tay bị cỏ cứa trầy xước, mắt như biến thành màu xám xịt. Hình ảnh cậu thiếu niên gầy gò, không muốn tiếp xúc với ai của nhiều năm trước đột nhiên hiện lên.
Thấy vậy, cô vô cùng đau xót.
Bây giờ cô hoàn toàn không muốn quan tâm đến cái gọi là nhạc phim. Cô chỉ muốn đến bên anh, cùng anh đối mặt với cơn mưa lớn ở Barcelona.
Carlos không để ý đến vết thương trên cơ thể, lòng dạ rối bời. Anh nghe thấy giọng nói ồn ào vang lên bên tai, cảm nhận được ánh mắt chế nhạo của mọi người. Cô gái anh yêu không ở ngoài sân, bạn bè anh tin tưởng cũng không ở đây. Thế giới này chỉ còn lại mình anh.
Anh muốn chạy thẳng vào đường hầm, không bao giờ ra. Đội trưởng liên tục nhắc nhở anh phải chuyền bóng và ghi bàn.
“Vừa nãy là lần thứ hai Carlos ngã xuống. Không hiểu anh ấy đang xảy ra chuyện gì. Một phút trước, Real Madrid đã tận dụng sai sót của Carlos để lấy lại bóng. Huấn luyện viên dặn dò gì đó nên cả đội Real Madrid đều nhắm vào Carlos.” Bình luận viên gào lớn.
Phút 37, Real Madrid ghi bàn thắng thứ hai, Carlos lần nữa không thể ngăn cản thành công.
“Real Madrid đang chiếm ưu thế tuyệt đối, chỉ cần bảo vệ thành công kết quả này, họ chắc chắn sẽ đạt được mục tiêu đề ra.” Bình luận viên cảm thán, ống kính chuyển sang phía khán giả, nhiều người tức giận hét lớn: “Người hâm mộ đang yêu cầu huấn luyện viên thay Carlos. Mặc dù đánh giá cao kĩ thuật của Carlos, nhưng tôi hoàn toàn ủng hộ ý kiến của người hâm mộ.”
Rijkaard đang rất sốt ruột, hiệp một còn 8 phút nữa, ông uống một hớp nước, ý bảo không đổi người.
Carlos không nghe thấy tiếng ủng hộ trên sân.
Anh liên tục mất bóng, mất bóng, mất bóng. Anh không thể đoán được phương hướng của trái bóng, chiều cao và tầm nhìn xa anh luôn tự hào bỗng trở nên nhỏ hẹp, tất cả mọi thứ đều như nhuốm máu.
Carlos ngã rất nhiều, bùn đất bám đầy tóc. Tiếng còi hết hiệp vang lên, anh té quỵ trên mặt đất, hình xăm đau như dao cắt.
Huấn luyện viên âm thầm thuyết phục bản thân nhiều lần, tuy nhiên hiện thực buộc ông phải thay Carlos. Nếu đội trưởng không ngăn cản, các cầu thủ khác đã chạy đến đá vài cái lên người Carlos.
“Em ngồi đây nghỉ ngơi đi.” Rijkaard trầm ngâm một lúc, đưa khăn cho Carlos: “Thầy biết bây giờ em không muốn nói gì, thầy hi vọng em có thể điều chỉnh lại tâm trạng, tuần sau chúng ta còn có trận đấu ở Champions League.”
Nói xong, huấn luyện viên bảo một cầu thủ dự bị làm nóng người, chuẩn bị vào sân. Cầu thủ được gọi tên vô cùng kích động, sai sót của cầu thủ chủ lực chính là cơ hội tuyệt vời của anh ta, anh ta nhất định phải nắm chặt cơ hội này.
Trước kia Carlos cũng chỉ là một cầu thủ dự bị, vì tiền vệ đá chính bị thương nên anh mới có cơ hội vào sân thể hiện.
“Huấn luyện viên quyết định thay Carlos. Rõ ràng hôm nay Carlos đang gặp vấn đề về tâm lý.” Bình luận viên nói tiếp: “Đây cũng là một điều khá thú vị. Trong trận đấu đầu tiên ra mắt, Carlos vào thay một tiền vệ bị chấn thương, giúp Barca mang về chức vô địch Champions League. Không biết hôm nay, liệu cầu thủ dự bị vào sân có may mắn trở thành người tiếp theo?”
Từng lời từng chữ như đâm vào tim Tô Thanh Gia. Cô lau nước mắt trên mặt, cầm hộ chiếu và tiền, ra ngoài đón xe đến sân bay.
Chỗ cô ở cách sân bay tương đối xa, nhân viên hàng không thông báo nửa tiếng nữa sẽ có một chuyến bay đến Barcelona.
Đối với người hâm mộ, trận đấu này là trận quyết chiến giữa hai đội. Còn đối với cô, thứ duy nhất cô muốn thấy lúc này là người yêu mình. Màn biểu diễn của Carlos kết thúc, cuộc tranh tài này cũng không còn ý nghĩa gì.
“Thẩm Kha, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Carlos vậy?” Hiện tại trận đấu vẫn đang tiếp tục, là một cầu thủ, Carlos phải đợi trận đấu kết thúc mới được phép rời sân. Cô không thể gọi cho anh nên chỉ có thể hỏi Thẩm Kha.
Thẩm Kha cũng vừa mới biết Carlos gặp sự cố. Anh vừa lái xe đến sân vận động, liên tục trấn an: “Bella, đừng lo lắng, anh vừa đến nơi, anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.”
Loa thông báo nhắc nhở đã đến giờ xuất phát, Tô Thanh Gia thở dài nói: “Em đang về, nếu gặp Carlos, anh nhất định phải giúp anh ấy ổn định tâm trạng trước. Thẩm Kha, anh nhất định phải giúp anh ấy.”
“Ừ, anh hiểu, em yên tâm.” Thẩm Kha đội mưa xông vào.
Tô Thanh Gia nhìn đồng hồ: “Em phải đi rồi, em sẽ liên lạc với anh sau. Nhớ lời em dặn nhé.”
Thẩm Kha đồng ý, tình hình chuyển biến quá nhanh khiến anh cũng không biết phải làm gì…