Chương 43

Tác giả: Mộc Mộc Tử
Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên |


Sau mùa thu, trời làm hạn hán khắp nơi. Một thời gian dài chẳng hề có một giọt mưa, cứ kéo dài tiếp như vậy ắt sẽ ảnh hưởng vụ thu hoạch mùa màng năm nay. Trong triều ai nấy đều hoảng sợ, vua Tuyên Đức tự mình lên đàn cầu mưa, tiếc rằng chẳng có gì thay đổi.


Dạo này Bạch Cảnh Minh thường xuyên lui tới đài Quan Tinh, một lần tới chính là ngồi suốt cả một đêm. Thu Hân Nhiên không am hiểu quan sát tinh tượng [1] nhưng thấy nét mặt của ông cũng hiểu được hẳn có điềm bất thường.
[1]
“Thưa thầy, thầy đã nhìn thấy gì chăng?”


Vào một đêm nọ, nàng không nhịn được hỏi ra. Bạch Cảnh Minh vẫn chắp tay đứng trên đài cao, ngửa đầu nhìn về phía chân trời. Đối với đa số người trong thế gian này, sao trời sáng chói vào đêm thu yên tĩnh thế này chẳng qua cũng chỉ là cảnh sắc bình thường mà thôi. Ông đưa tay chỉ vào một ngôi sao lấp lánh trên bầu trời ở phương Đông, hỏi:


“Trò có nhìn thấy vì sao kia không?”
Thu Hân Nhiên nhìn theo hướng tay của ông, dựa vào “Vị trí của hai mươi tám vì sao” bấm đốt tay tính toán một hồi, nét mặt của nàng bỗng biến đổi, thốt lên:
“Phải chăng kia là sao Tâm Túc?”
“Huỳnh hoặc thủ tâm [2], sắp có đại loạn rồi.”
[2]


“Huỳnh hoặc thủ tâm” là hiện tượng đại hung khó gặp. Sau khi biết được chuyện này trên dưới triều đình đều nghị luận không ngừng.


available on google playdownload on app store


Nhìn tình hình bây giờ nạn đói đã không thể tránh khỏi, lại sắp bước vào mùa đông nên triều đình thi hành chính sách phát gạo cứu tế ở khắp nơi. Điều đáng mừng duy nhất đó là mấy năm nay quốc khố tràn đầy nên trận hạn hán này không gây ra náo động lớn, cũng không có quá nhiều lưu dân.


Lúc mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm, những tưởng sắp đón một năm an bình thì tin báo nguy ở biên quan Tây Bắc lại truyền về.


Trận hạn hán này không chỉ ảnh hưởng đến dân chúng Đại Lịch mà những người Đạt Việt ở ngoài biên quan xa xôi kia cũng rơi vào khốn cảnh. Trước mùa đông, người Đạt Việt chỉ phái một số tiểu đội nhỏ quấy nhiễu biên quan, cũng giống như trước kia, bọn họ chỉ cướp đoạt một ít lương thực và ngựa. Nhưng từ khi vào đông, những tiểu đội này càng ngày càng nhiều.


Tháng mười hai, tiền tuyến truyền tin rằng con trai thứ hai của Hô Lan Vương tộc Đạt Việt là Tề Khắc Đan đã nhân lúc cha bệnh nặng, rắp tâm phá vỡ hoà bình đã kéo dài mười mấy năm của hai bên, xua quân xuống đánh Hoán Châu.


Vua Tuyên Đức vừa hay tin này, ở trên điện ném mạnh tấu chương được đưa về từ tiền tuyến bằng ngựa khẩn, mặt rồng giận dữ hỏi:


“Chiến sự ở Tây Bắc đã nổ ra hơn hai tháng, nếu không phải phủ Đô Hộ Tây Bắc truyền tin khẩn đến thì có phải chờ thành Hoán Châu bị mất, người Đạt Việt đánh đến tận Trường An, Trẫm mới hay tin hay không!”
Cả đại điện im như ve sầu mùa đông, chẳng ai dám đứng ra lên tiếng.


Sau buổi chầu, tin đồn Hạ Hoằng Anh bảo thủ tham công, giấu giếm quân tình lan khắp kinh thành.
Nhưng chuyện khẩn cấp lúc này không phải điều tr.a rõ sự tình này mà phải phái người đến ứng cứu chiến sự nguy cấp ở thành Hoán Châu.
Tuy vậy lúc này trong triều lại nổ ra tranh cãi không biết phái người nào đi cho phải.


Trịnh Lữ, cha của Trịnh Nguyên Vũ, là lựa chọn thích hợp nhất, nhưng ngặt nỗi lúc này ông ta đang trấn giữ Tây Nam. Nếu điều ông ta đến Hoán Châu e rằng Tây Nam sẽ xảy ra bạo loạn. Những tướng lĩnh kỳ cựu khác thì tuổi đã cao không thể dẫn ra binh biên cương được, thế là mọi ánh mắt đều đổ lên thế hệ trẻ tuổi bấy giờ.


Đối với những người trẻ tuổi mà nói, chuyện này là cơ hội kiến công lập nghiệp rất tốt. Chỉ cần có thể bình định được nguy nan của Hoán Châu, tập tước phong hầu là chuyện chắc như đinh đóng cột.


Đến lúc này ai nấy vẫn rất lạc quan, bọn họ đều cho rằng dù Hoán Châu báo nguy nhưng ở đó còn có Hạ Hoằng Anh và quân Xương Vũ trấn giữ, chỉ cần viện binh đến thì cục diện nguy nan sẽ được giải trừ.


Vậy là nhiệm vụ lãnh binh cứu viện cho Hoán Châu là khối bánh thơm ngon người người đều muốn. Các đảng phái trên triều đều muốn tiến cử người phe của mình đi, âm thầm đấu đá lẫn nhau không ngừng. Vì vậy việc lựa chọn người dẫn quân tiếp viện đi ra tiền tuyến càng khó quyết định.


Thu Hân Nhiên khó hiểu hỏi Nguyên Chu đang đứng bên cạnh:
“Đám người kia thương nghị lâu như vậy làm gì? Sao không để Hạ thế tử lãnh quân đi? Thế tử là con trai duy nhất của Hạ tướng quân, chẳng phải là người thích hợp nhất sao?”


Trời vừa đổ một trận tuyết lớn, hai người chậm rãi bước đi trên tuyết về Tư Thiên Giám. Nguyên Chu ôm sách trên tay, cúi đầu nói:
“Hạ Thế tử khác với Trịnh thế tử. Thánh thượng từ lâu đã có ý định thu hồi lại Hổ phù của quân Xương Vũ, quân Xương Vũ không thuộc họ Hạ.”


Hai người ôm sách rẽ qua một góc tường bỗng thấy một bóng người đứng trước điện. Người đó mặc áo choàng lông đứng trong tuyết trắng, bên cạnh có một người hầu cầm ô che tuyết. Thu Hân Nhiên và Nguyên Chu dừng bước không tiếp tục tiến lên nữa.


Một lúc sau, cửa điện mở ra, nội thị Không Thái bước ra lắc đầu nhìn người đang đứng ở dưới. Thanh niên vẫn ngẩng đầu, không biết cậu ta nói gì với nội thị Khổng Thái khiến sắc mặt của ông ta lộ vẻ khó xử, nhưng cuối cùng ông ta vẫn kiên định lắc đầu. Chờ thêm một hồi, nội thị Khổng Thái quay người đi vào trong điện và khép chặt cửa.


Lúc người đó quay người lại, chẳng hiểu sao Thu Hân Nhiên theo bản năng nép mình vào góc tường tránh né không muốn để người đó nhìn thấy. Hạ Tu Ngôn quả thật không thấy được nàng. Cậu bước từng bước trong tuyết về hướng cửa cung, bóng dáng của của cậu dần dần đi xa, đến khi nó chỉ còn nhỏ như hạt tuyết và biến mất giữa ngày đông trắng xoá.


Nguyên Chu cũng dõi theo bóng lưng của cậu, hỏi:
“Cô nói xem Hạ thế tử đến đây làm gì?”
Thu Hân Nhiên không lên tiếng nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, Hạ Tu Ngôn đến đây hẳn là vì chiến sự ở Hoán Châu. Nguyên Chu cũng nghĩ được điểm này, thở dài nói:


“Ai cũng nói Hạ thế tử không thân thiết gì với Hạ tướng quân, ài…”


Cuộc tranh luận nên phái ai dẫn viện binh đi Hoán Châu kéo dài gần mười ngày. Trong mười ngày này các quan viên cũng không rảnh rỗi, khắp nơi điều động binh lính, chuẩn bị lương thảo, cuối cùng tướng lĩnh dẫn binh đi chi viện lần này cũng được định ra. Đó là Sử Mãnh, con trai của Bộ Binh Sử Thị lang, cũng là thống lĩnh đội quân Thần Vũ trấn giữ ở kinh thành Trường An.


Sử Mãnh rèn luyện trong quân đã lâu, năm nay chừng ba mươi tuổi, đang lúc hừng hực nhiệt huyết tuổi trẻ. Nhưng vì hắn vốn không có quân công nên chẳng cách nào đề bạt lên các vị trí cao hơn, lần này hắn được phái đi tiếp viện Hoán Châu chính là một cơ hội tốt.


Vào ngày tuyết tan hôm đó, Sử Mãnh dẫn tầng tầng lớp lớp binh mã rời khỏi Trường An và lao tới Tây Bắc. Vua Tuyên Đức đích thân đứng ở trên tường thành tiễn quân, dân chúng ùa ra đầy đường chúc hắn sớm chiến thắng trở về.


Hôm đó Thu Hân Nhiên cũng đi tiễn quân xem náo nhiệt, nàng đứng giữa biển người nhìn theo đội quân vừa phóng ra khỏi thành, vó ngựa dồn dập để lại sau lưng một dải bụi mù. Thu Hân Nhiên rũ mắt xuống chẳng biết đang suy nghĩ điều gì, trong bàn tay ở dưới ống tay áo vẫn nắm chặt ba đồng tiền xem bói.


Sau khi dân chúng tản đi, nàng hoàn hồn ngẩng đầu nhìn lên tường thành thấy Hạ Tu Ngôn cũng đang đứng ở đó, dường như cậu chỉ đến đây một mình. Hôm nay tuyết tan, cậu mặc áo choàng lông cáo màu trắng, sắc mặt tái nhợt, không biết do cậu vẫn tiếp tục uống thuốc độc kia hay vì cậu bị bệnh thật.


Lần này khi cúi đầu xuống, Hạ Tu Ngôn đã thấy nàng. Thị lực của cậu rất tốt, hai người đứng nhìn nhau giữa bức tường thành cao chót vót một thoáng, Thu Hân Nhiên mỉm cười, vẫy tay với cậu và hét to:
“Thế tử có muốn đi uống một chén rượu với tôi không?”


Kể từ sau lần trò chuyện ở bên ngoài cung Phúc Khang vào mùa hè, hôm nay là ngày đầu tiên hai người gặp lại. Cô gái nhỏ vẫn trong bộ dáng đạo sĩ, nàng ngửa đầu cười với cậu, bộ dáng vô tư của nàng sáng chói hơn cả tuyết trắng lấp lánh dưới ánh mặt trời.


Thu Hân Nhiên chọn một quán rượu cách đó không xa. Ở trong quán lúc này ngồi đầy khách, hầu hết họ là người vừa đi tiễn quân trở về, ai nấy đều rất hồ hởi và hưng phấn.


Hạ Tu Ngôn không thích chỗ ồn ào như thế này, vừa bước vào trong quán đã nhíu chặt mày, chưa kịp lên tiếng thì tên hầu bàn đã chạy đến đon đả đón chào. Thu Hân Nhiên thoải mái đáp lời đặt bàn cho hai người, đứng trong quán rượu náo nhiệt đẩy nhẹ lưng của cậu một cái như thúc giục.


Hạ Tu Ngôn nghi ngờ không biết có phải nàng chỉ ngửi hơi rượu mà say hay không. Thường ngày khi ở trong cung, dù trong bụng của nàng chứa đầy mấy trò vặt khôn lỏi nhưng cử chỉ bên ngoài luôn luôn thận trọng, kính cẩn.


Hầu bàn liếc thấy áo choàng lông cáo trên người của Hạ Tu Ngôn có vẻ khá sang trọng nên không xếp bọn họ ngồi chung với khách khứa trong quán mà dẫn hai người đến một bàn khá yên tĩnh ở sau bình phong. Lúc này Hạ Tu ngôn mới miễn cưỡng hài lòng, vén áo ngoài ngồi xuống.


Trong lúc chờ hầu bàn mang rượu đến, hai người ngồi sau bình phong nghe khách trong quán nói chuyện phiếm với nhau, hầu như chủ đề câu chuyện đều xoay quanh chuyện các quan viên trong triều đấu đá lựa chọn ra người lãnh quân lần này. Lúc đầu Thu Hân Nhiên còn thấy thú vị, thỉnh thoảng còn bật cười mấy tiếng, nhưng khi bọn họ nhắc đến chuyện Hạ Hoằng Anh thất thủ hay Hạ Tu Ngôn là con ma bệnh thì không cười nổi nữa.


Nàng lúng túng liếc mắt nhìn trộm nét mặt của Hạ Tu Ngôn thấy cậu vẫn như thường. Hạ Tu Ngôn dùng nước trà nóng trên bàn tráng chén rượu một lượt, sau đó đưa một chén đến trước mặt của nàng, tựa như cậu chẳng nghe được những lời bàn luận bên ngoài.


Hầu bàn mang rượu nóng đến, Thu Hân Nhiên nhấp một ngụm, vị rượu cay nồng làm nàng sặc đến chảy cả nước mắt. Ngược lại Hạ Tu Ngôn lại tốt hơn rất nhiều, một ngụm rượu nóng chỉ làm đuôi mắt của cậu ửng đỏ đôi chút mà thôi.
Thu Hân Nhiên lên tiếng tán gẫu:


“Hôm nay thế tử cũng đến tiễn quân sao?”
“Tôi đi ngang qua tiện đường xem một chút mà thôi.”
Đối với lời giải thích này của cậu, Thu Hân Nhiên âm thầm khinh thường, cảm thấy cậu chỉ đang nói lời dối lòng. Hạ Tu Ngôn tựa như đọc được ý nghĩ của nàng, liếc mắt tựa như vô tình nhắc đến:


“Trước khi Sử Mãnh dẫn binh lên đường, Thánh thượng có bảo cô tính quẻ cát-hung hay không?”
Thu Hân Nhiên gật đầu:
“Tôi đã tính qua.”
Hạ Tu Ngôn rũ mắt, nhẹ nhàng vuốt dọc thân chén mấy lần, hỏi:
“Kết quả thế nào?”
“Thế tử hi vọng kết quả sẽ thế nào?”


Hạ Tu Ngôn dường như không hiểu được vì sao nàng lại nói như thế, nói:
“Tất nhiên là hi vọng đại thắng rồi.”
“Thế tử có nghĩ đến…”
Thu Hân Nhiên hé miệng nói tiếp:


“Nếu lần này Sử đại nhân chiến thắng trở về, cả đời này thế tử cũng chẳng thể rời Trường An hay không?”
Hạ Tu Ngôn thoáng hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, ánh mắt lạnh lùng, giận nói:
“Cô xem chiến tranh là cái gì?”


Thu Hân Nhiên chưa từng gặp bộ dáng tức giận như vậy của cậu. Dù Hạ Tu Ngôn nổi tiếng có tính tình không tốt nhưng thật ra cậu rất ít khi nổi giận. Nàng sửng sốt, cúi đầu mím môi cười, nói:
“Tôi chỉ lừa ngài thôi. Thánh thượng chưa từng gọi tôi đến tính quẻ cát-hung.”


Nàng lấy ba đồng tiền vẫn chăm chặt dưới ống tay áo ra, bày chúng ở trên bàn và ra hiệu với Hạ Tu Ngôn, nói:
“Nếu thế tử muốn biết, tôi nguyện ý thay ngài tính một quẻ này.”
Hạ Tu Ngôn im lặng nhìn chằm chằm ba đồng tiền ở trên bàn thật lâu, bỗng lên tiếng nói:


“Cô nhớ lần đầu tiên gặp tôi ở nơi nào không?”
Thu Hân Nhiên chẳng hiểu sao cậu lại nhắc đến chuyện này, theo bản năng đáp:
“Là ở Ngự hoa viên đúng không ạ?”
“Không sai. Lúc đó cô đã nói rằng cha tôi sẽ hi sinh để bảo vệ thành.”
Thu Hân Nhiên lúng túng đáp:


“Chuyện này… tôi không nhớ…”


Hạ Tu Ngôn uống hai ngụm rượu, dường như vì nóng, cậu cởi áo khoác lông cáo trên người ra để một bên. Hôm nay cậu mặc trang phục màu xanh nhạt bằng gấm, dáng vẻ tôn quý đối lập với cảnh chợ búa tầm thường xung quanh khiến cảnh vật trong và ngoài bình phong trở nên chẳng hoà hợp. Thu Hân Nhiên nghe cậu lên tiếng, ôn hoà và bình tĩnh:


“Mọi người đều nói rằng cô tính quẻ không tệ nhưng tôi chưa từng tin.”
Nàng trố mắt nhìn cậu, nhất thời chẳng biết nói cái gì. Nàng nhớ ra trong đám thiếu niên ở Học cung, chỉ có duy nhất Hạ Tu Ngôn chưa hề tìm nàng nhờ tính quẻ, ngay cả nói bóng gió cũng chưa từng.


“Bói toán chính là tin hay không tuỳ vào tâm ý mỗi người.” Thu Hân Nhiên mở miệng, khó khăn lên tiếng nói:
“Ví như… lúc tôi tự tính quẻ cho mình… hơn phân nửa là không chuẩn.”


Trong lời nói của nàng có ý tứ an ủi rõ ràng, Hạ Tu Ngôn nhếch môi cười. Vẻ mặt của cậu vẫn lãnh đạm như cũ, một lát sau lại lên tiếng:
“Tôi hy vọng Sử Mãnh có thể đại thắng trở về, không chỉ vì lê dân bá tánh mà còn…”


Còn vì cái gì? Thu Hân Nhiên không chờ được nửa câu tiếp theo của cậu. Vận mệnh biến hoá khôn cùng. Thu Hân Nhiên nhìn đồng tiền trên bàn, trong lòng đột nhiên hy vọng lần này nàng bói sai. Nếu kết quả có thể khiến mọi người vui vẻ thì làm một tên thầy bói tồi trong giang hồ có gì không tốt?


Tết năm nay trong Hoàng cung chẳng yên lành. Vừa qua năm mới không bao lâu, chiến sự Tây Bắc rối ren chưa qua đã lại nghe tin nội loạn ở Tây Nam truyền tới. An Giang Vương đột ngột qua đời trong khi chưa quyết định ra người kế tục khiến cục diện tranh đấu trở nên hỗn loạn, một đám giặc cỏ thừa cơ nổi dậy. Trịnh tướng quân một mặt phái người trấn giữ thành, một mặt phái quân đi bình định. Vua Tuyên Đức đặc cách cho Trịnh Nguyên Vũ rời kinh đến Tây Nam chia sẻ ưu phiền với cha của cậu.


Ngày Trịnh Nguyên Vũ lên đường, đám người trong Học cung đã đến đưa tiễn. Thu Hân Nhiên không đến, sau khi Chu Hiển Dĩ trở về kể lại tình cảnh ngày đó nàng mới biết ngoài mình thì Hạ Tu Ngôn cũng không tới.


“Hôm đó Thất Công chúa cũng đến nhưng nàng ấy chỉ trốn ở trong quán rượu một mực không chịu ra. Đến khi Trịnh thế tử đi xa mới đỏ mắt chạy theo, nhưng người đã đi xa rồi, có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.”
Chu Hiển Dĩ thở dài một hơi nói tiếp:


“Nhị hoàng tử mắng Thất công chúa đã làm chuyện mất hết thể diện, đưa nàng về cung. Hai người cãi nhau một trận. Ôi dào, thật ra Nhị hoàng tử chỉ muốn tốt cho nàng. Dù sao năm nay Trần Quý phi đã bắt đầu tìm lương phối cho nàng. Trịnh thế tử có vẻ vô ý, bây giờ đi xa như vậy cũng tốt. Qua năm Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử sẽ cùng với Đại hoàng tử lên triều học chính sự không đến Học cung nữa. Từ lâu cô đã không đến Học cung, mọi người đều đi hết rồi…”


Nói đến đây, Chu Hiển Dĩ không khỏi có chút u sầu. Thu Hân Nhiên cũng không biết nên khuyên thế nào, hốt hoảng nhớ lại không ngờ chính mình đến Trường An đã được ba năm. Cuối cùng nàng đành an ủi cậu:


“Thiên hạ này chẳng có bữa tiệc nào không tàn. Sau này Hiển Dĩ cũng sẽ bước đi trên con đường riêng của mình.”
– Hết chương 43-






Truyện liên quan