Chương 62
Tác giả: Mộc Mộc Tử
Biên tập: Tĩnh Nhiên & Thần Niên |
Bên ngoài hang động, tiếng gió đêm rít gào thổi qua rừng núi. Á Thuật trầm mặc, chăm chú nhìn hai thanh niên ở trước mắt. Bọn hắn hẳn đã trúng thuốc mê nhưng gã lại không thể giữ bọn hắn lại được, chỉ cần trong hang động có tiếng đánh nhau thì quân mai phục ở ngoài sẽ tràn vào. Gã cũng không chắc mình sẽ giết được kẻ có võ công cái thế như Hạ Tu Ngôn. Hơn nữa Vua của gã đang ở trong Kinh chờ đợi tin tốt. Gã tuyệt đối không thể thất bại ở đây được.
Nghĩ vậy, Á Thuật lên tiếng hòa hoãn:
“Nếu Hầu gia chỉ muốn dẫn em gái của Cao tướng quân về thì không cần làm đến mức này. Tôi có thể bảo người dẫn nàng đến.”
Nói đoạn, gã liếc mắt ra hiệu cho một tên tay sai ở bên cạnh. Tên tay sai nhận lệnh thì giận lắm, nhưng chỉ đành hậm hực tr.a đao vào vỏ rồi quay đầu đi ra ngoài.
“Ông Á Thuật quả thật là quán triệt câu nói “kẻ thức thời là trang tuấn kiệt” [1] của người Hán chúng tôi quá nhỉ
[1]
Hạ Tu Ngôn mỉa mai một câu, Á Thuật vờ như không hiểu, nói tiếp:
“Nhưng mà kế tiếp đây tôi muốn nói riêng đôi lời với Hầu gia.”
Hạ Tu Ngôn ngạo nghễ nhìn gã, khinh thường nói:
“Ngươi dựa vào đâu để bàn điều kiện với ta?”
Á Thuật nhận lấy cây đao từ một tên thuộc hạ bên cạnh, dùng mũi dao rạch tấm thảm nhung ở dưới chân. Cao Dương nhìn chỗ vừa bị rách, ở dưới lộ ra một đoạn kíp nổ đang được giấu dưới cỏ khô, cũng không biết nó dẫn đến chỗ nào. Cao Dương sầm mặt, nói:
“Mày muốn liều ch.ết với chúng tao hả?”
“Nếu không phải đến bước đường cùng thì tôi cũng không muốn đi bước này.”
Á Thuật vươn tay lấy một cây nến đang cắm trên vách đá xuống, nói:
“Xin mời Cao tướng quân ra ngoài thông báo cho người của các ngài một tiếng, bằng không chờ bọn hắn ùa đến thì không kịp rồi.”
Lúc Thu Hân Nhiên bị người ta dẫn đến thì vừa nghe được tiếng rống giận dữ của Cao Dương:
“Không được! Cùng lắm thì tụi này giữ tao lại!”
Nghe vậy nàng cảm động không thôi. Cao Dương đúng là người có tình có nghĩa, rõ ràng biết người bị bắt không phải là em gái của mình vậy mà bất chấp nguy hiểm đến đây. Kể ra người ở trong phủ Định Bắc Hầu cũng còn người có chút lương tâm. Nàng bị bịt mắt và bị người kéo đi trên một đường dốc quanh co. Sau khi đến một bãi đất khá bằng phẳng, nàng bị người ta đẩy một cái từ phía sau làm cả người loạng choạng suýt chút nữa ngã nhào.
Đám người đang ở trong hang nghe tiếng động thì quay đầu nhìn lại. Cô gái vừa mới được dẫn đến bị bịt kín hai mắt, hai tay bị trói chặt bằng dây thừng, lảo đảo một hồi mới đứng vững. Vẻ mặt của nàng hơi hoảng hốt nhưng xem ra không chịu cực khổ gì.
Kẻ thô kệch dẫn nàng tới có vẻ không kiên nhẫn, cầm chuôi đao dí vào lưng của nàng một cái. Trong hang động gập ghềnh, nàng hụt chân ngã nhào xuống. Thu Hân Nhiên rên một tiếng, khẽ xuýt xoa:
“Ôi…”
Nàng ngồi bệt trên mặt đất xoa lòng bàn tay. Kẻ thô kệch không kiên nhẫn nữa, dợm bước đến gần định xách cổ áo của nàng kéo lên. Thu Hân Nhiên đang bị bịt mắt nên chẳng hề hay biết xung quanh thế nào. Nàng chỉ cảm thấy một cơn gió vụt qua gò má, chưa hiểu chuyện gì thì chợt nghe một tiếng la thảm thiết, mấy giọt nước ấp ám tanh tưởi bắn lên mặt mặt. Nàng giật mình sững người không dám đưa tay lên lau đi.
Mấy vũ nữ co rúm trốn ở phía sau hét lên sợ hãi, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm thanh niên đang đeo mặt nạ đứng ở trung tâm. Chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, chẳng ai nhìn thấy được thanh niên kia cầm lấy chiếc đũa ở trên bàn và phóng nó đâm xuyên qua bàn tay của kẻ thô kệch kia như thế nào.
“Nếu mày đụng vào một sợi tóc của nàng thì chúng ta không cần phải nói chuyện nữa.”
Hạ Tu Ngôn thản nhiên nói. Bầu không khí trong hang động lại căng thẳng trở lại. Bị người ta đe dọa ngay trên địa bàn của mình như thế, Á Thuật sầm mặt không nói gì chỉ nhìn chằm chằm đối phương. Có vẻ thuốc mê tẩm trên bức thư không ảnh hưởng chút nào tới y, như vậy chuyện này khá khó giải quyết rồi.
Gã đàn ông có ria mép bình ổn tâm trạng, đưa tay ra hiệu cho bốn phía. Mấy tên thuộc hạ của hắn không cam lòng, nén giận thu đao lại. Một tên đi đến đỡ đồng bạn bị thương ra khỏi hang, một kẻ khác đi tới tháo miếng vải bịt mắt của Thu Hân Nhiên xuống, dường như vì kiêng dè thanh niên mới ra tay với đồng bạn của mình, động tác của tên đó khá cẩn thận.
Thu Hân Nhiên vừa mở mắt ra đã thấy dưới chân của mình có một vài giọt máu, ngẩng đầu nhìn quanh nhận ra hai bóng người là ai thì nghi hoặc không thôi. Cao Dương đến cũng đã đành, sao Triệu Nhung cũng tới theo chi vậy?
Nàng đang suy nghĩ nguyên do thì nghe Á Thuật từ tốn nói:
“Vì để chứng tỏ thành ý, chúng tôi đã đưa người đến bình an, không thương tổn ngay cả một sợi tóc.”
Dưới cái nhìn của cả đám người, Thu Hân Nhiên lặng lẽ véo thịt non trên chân của mình, trong phút chốc đôi mắt của nàng đẫm lệ, nhìn Cao Dương và nức nở kêu lên:
“Anh ơi…”
Cao Dương đang tức giận vì sự xảo quyệt của Á Thuật, mày mắt dựng ngược, nhưng vừa nghe tiếng “anh ơi” của Thu Hân nhiên thì vẻ mặt cứ như bị sét đánh. Trái ngược với hắn, thanh niên đeo mặt nạ đứng giữa bầu không khí căng thẳng này nghe tiếng gọi “anh ơi” của nàng thì cúi đầu cười khẽ. Thấy hai người với hai biểu hiện khác nhau một trời một vực như thế, Thu Hân Nhiên chẳng hiểu trăng sao gì, nghĩ bụng: Sao vậy kìa, chẳng lẽ Á Thuật đã phát hiện ra gã bắt nhầm người rồi?
Tuy thái độ của hai người có vẻ kỳ quái nhưng lại chẳng khiến người ta nghĩ nhiều. Dù sao nếu cô gái này không phải là Cao Nguyệt, Cao Dương sao lại ngoan ngoãn cắn câu như thế chứ.
Hạ Tu Ngôn che miệng ho khan một tiếng, nói:
“Nếu Cao Dương ra ngoài thì đám thuộc hạ của ngươi cũng phải đi theo.”
“Được!”
Sắc mặt của Cao Dương khẽ biến đổi, định nói thêm gì đó thì bị ánh mắt cảnh cáo của Hạ Tu Ngôn ngăn lại. Hắn siết chặt nắm tay, nội lực trong người vẫn chưa khôi phục lại, tự hận mình vừa rồi đã không cẩn thận. Hạ Tu Ngôn nhìn cô gái đang đứng một bên, nói:
“Anh dẫn cả nàng theo nữa.”
Thu Hân Nhiên chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy Cao Dương đi về phía của mình thì âm thầm thở ra một hơi. Dù thế nào đi theo Cao Dương ra ngoài vẫn an toàn hơn ở đây.
“Chờ đã.”
Á Thuật bỗng lên tiếng:
“Cô em này không thể đi.”
Hạ Tu Ngôn sững người, hiểu được Á Thuật đang lo lắng y sẽ ra tay đối phó với gã khi hai người ở chung một chỗ, giữ một người lại sẽ có thể kiềm chế được y phần nào.
Hạ Tu Ngôn đã trúng thuốc mê ở trên bức thư, lúc này chẳng qua y cố gắng cầm cự để đám Đạt Việt không nhìn ra sơ hở. Vừa rồi y ra tay với kẻ thô kệch kia vốn muốn dọa bọn chúng một phen, nhưng xem ra lại khiến bọn chúng e sợ, Á Thuật càng lúc càng thận trọng.
Thu Hân Nhiên ngơ ngác đứng nhìn đám người trong hang, chỉ thấy một hồi bảo dẫn nàng ra ngoài, một hồi lại bắt nàng ở lại, cũng không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì. Một lát sau, những người khác đều lần lượt rời đi, trong hang chỉ còn lại ba người.
Sau khi Cao Dương đi rồi, Thu Hân Nhiên vội chạy đến trốn sau lưng của thanh niên đeo mặt nạ. Hạ Tu Ngôn rút kiếm cắt đứt dây thừng đang trói tay của nàng. Lúc y quay lại thấy Á Thuật lấy một chìa khóa nhỏ ra, nói:
“Chìa khóa này có thể mở ra một cái rương chứa những thứ Ngô đại nhân đã trao đổi với chúng tôi. Tỷ như bản đồ quân sự của Hoán Châu hay thư tín qua lại giữa Vua tôi và Ngô đại nhân. Tôi đã giấu cái rương kia ở một nơi bí mật, chỉ cần anh đồng ý với điều kiện của tôi thì chìa khóa và địa điểm giấu cái rương kia tôi sẽ nói cho anh biết.”
Hạ Tu Ngôn nhíu mày:
“Làm thế nào ta biết ngươi có lừa ta hay không?”
“Trước khi ngài tới nơi này đã chuẩn bị kỹ càng như thế, bây giờ tôi nào dám lừa gạt ngài nữa.”
Á Thuật khiêm tốn nói:
“Nếu ngài không tin, vậy để cô nương này đến đây tôi nói vị trí của cái rương cho cô ấy nghe trước.”
“Nếu ta không đồng ý thì sao?”
“Vậy thì ngài vĩnh viễn không biết được thứ mình muốn biết.”
Hạ Tu Ngôn cười khẩy, hỏi ngược lại:
“Ngươi biết ta muốn gì sao?”
Á Thuật quả quyết nói:
“Ngài muốn nói cho tất cả người trong thiên hạ biết chân tướng việc năm đó đã xảy ra ở Hoán Châu.”
Hạ Tu Ngôn lạnh lùng nhìn gã. Á Thuật nói không sai, việc năm đó ở Hoán Châu là oan khuất của nhà họ Hạ. Tin đồn Hạ Hoằng Anh bán nước thông đồng với địch chính là sỉ nhục cả đời của quân Xương Vũ. Nếu muốn công bố cho người trong thiên hạ biết chân tướng, phải có chứng cứ chứng minh năm đó kẻ cấu kết với người Đạt Việt là Ngô Quảng Đạt.
Mặc dù Thu Hân Nhiên không hiểu câu chuyện của hai người nhưng nghe đến đây nàng đã đoán được một chút. Thấy hai người trước mặt cứ giằng co một hồi thì xung phong nhận việc:
“Nếu tướng quân quan tâm chuyện này tôi xin nguyện đến nghe gã nói cái gì.”
Nàng nhớ lại lời của Cao Nguyệt đã nói ở trong quán trà, nói lại:
“Tôi nghe nói ở Hoán Châu ngay cả phụ nữ trẻ em cũng có thể ra trận đánh giặc, vậy thì trong lúc nguy nan tôi cũng không thể làm một kẻ tham sống sợ ch.ết.”
Hạ Tu Ngôn nhìn sang, khẽ gật đầu chấp nhận đề nghị đó của nàng. Thu Hân Nhiên đến gần Á Thuật, gã vẫy tay gọi nàng nhích lại gần. Nàng thoáng do dự rồi ghé tai sang. Hạ Tu Ngôn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào từng cử động của nàng, tay siết chặt chuôi kiếm ở bên hông. Cũng may Á Thuật không hề giở trò gì, Thu Hân Nhiên nghe xong thì quay người khẽ gật đầu với y.
Lúc này Hạ Tu Ngôn mới thoáng buông lỏng bàn tay đang nắm chuôi kiếm, nói:
“Ta phải kiểm tr.a cái rương đó là thật hay giả trước.”
“Ngài có cam kết sau khi có được đồ mình cần rồi sẽ tuân thủ lời hứa chứ?”
“Điều đó là tất nhiên.”
Á Thuật tựa như còn một chút do dự nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Hắn đưa chìa khóa trong tay ra, Thu Hân Nhiên chạy về đứng đằng sau thanh niên đeo mặt nạ bạc. Hạ Tu Ngôn tiến lên trước vài bước, lúc sắp đến gần Á Thuật thì gã bỗng rụt tay lại, hỏi:
“Ngài sẽ giúp Vua tôi quay về Vương triều sao?”
Thu Hân Nhiên không ngờ giao dịch trong lời của hai người chính là chuyện này. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua. Thanh niên đeo mặt nạ bạc thản nhiên gật đầu, đáp:
“Đương nhiên.”
Á Thuật đột nhiên đổi sắc mặt, ánh mắt tối sầm lại, cười khằng khặc:
“Lời này của mày gạt được kẻ khác chứ không gạt được tao.”
Gã rũ tay xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hạ Tu Ngôn, nói:
“Chỉ cần mày ch.ết ở đây thì việc lớn của đấng bề trên sợ gì không thành?”
Hạ Tu Ngôn nheo mắt, một loạt tiếng “xì…xì…” nho nhỏ vang lên. Y nhìn đến chỗ phát ra tiếng động mới phát hiện Á Thuật đã châm kíp nổ tự bao giờ. Lửa nhanh chóng cháy dọc theo dây dẫn, trong chớp mắt đã bén đến đống cỏ khô ở dưới chân của gã. Trong nhất thời không thể tìm được đầu kia của dây dẫn ở nơi nào nên khó lòng tìm ra vị trí giấu thuốc nổ.
Hạ Tu Ngôn nhận ra Á Thuật cố ý gọi Thu Hân Nhiên đến gần chính là để khiến y mất chú ý và thừa dịp đó châm thuốc nổ. Thấy Hạ Tu Ngôn đã trúng kế, Á Thuật cười to đắt ý, ném chìa khóa đang cầm trong tay về phía cửa hang.
Dưới ánh nến lập lòe, chiếc chìa khóa màu chợt lóe lên trong không trung. Hạ Tu Ngôn không kịp suy nghĩ, lao mình đuổi theo muốn bắt nó lại theo bản năng. Nhưng khi y vừa đứng vững thì có dự cảm không tốt, liếc mắt thấy gã có ria mép đang quay đầu chạy về hướng ngược lại.
Hạ Tu Ngôn nắm chặt chìa khóa trong tay, lộn trên không một vòng mới đáp xuống mặt đất. Lúc này y quay lại cũng không đuổi kịp Á Thuật. Á Thuật sắp chạy thoát bỗng cô gái đứng gần đó lao đến đâm sầm vào gã khiến gã hét lên một tiếng kinh hãi. Thu Hân Nhiên thấy gã có ria mép quay đầu chạy trốn, trong lúc cấp bách đã vô thức nhào người tới tóm lấy gã. Người nọ đang nóng lòng chạy trốn khỏi đây, nào ngờ bị nàng ôm chặt chân thì kéo lê nàng trên mặt đất.
Á Thuật bị Thu Hân Nhiên phá hỏng kế hoạch, lại thấy lửa sắp cháy đến đống thuốc nổ thì tức giận đá một cước vào người của nàng. Thu Hân Nhiên giận sôi, cảm thấy số mệnh của mình quá khổ, nếu đã không thể tính sổ với Hạ Tu Ngôn thì có ch.ết cũng kéo theo một đứa làm đệm lưng, vì thể chẳng biết nàng lấy sức lực ở đâu ôm chặt chân của Á Thuật không chịu buông ra.
Á Thuật giãy giụa, liều mạng bò đến chỗ cửa hang. Gã thấy cô gái đang nằm dài trên mặt đất quyết ôm chặt chân của mình không buông tay thì nhấc chân còn lại lên định đá vào đầu của nàng. Đúng lúc này một tia sáng lóe lên, đồng thời một tiếng “xoẹt” vang lên khiến hắn bất ngờ hãi hùng nhìn xuống thanh kiếm đang đâm xuyên qua lồng ngực của mình. Thanh niên đeo mặt nạ bạc quay người chạy đến trước mặt gã, nắm lấy cổ áo của cô gái đang nằm trên mặt đất, nói:
“Buông tay ra!”
Thu Hân Nhiên nghe được giọng nói này thì ngẩn cả người, đôi tay đang ôm chặt chân của Á Thuật buông lỏng, để mặc cho thanh niên nọ ôm mình vào lòng. Hạ Tu Ngôn rút thanh kiếm đang cắm trong ngực của gã có ria mép ra, đá một cước khiến gã văng ra xa rồi cầm kiếm chém mạnh vào tấm ván gỗ ở trên đất cách đó không xa. Phía dưới tấm gỗ là một hầm nhỏ, y không kịp suy nghĩ nhiều đã nhún chân nhảy vào trong đó.
Ngay lúc này, thuốc nổ ở sau vừa lúc bén lửa, một tiếng “đùng” rất lớn vang lên, cả ngọn núi rung lắc không ngừng. Thu Hân Nhiên níu chặt vạt áo của thanh niên đang ôm mình theo bản năng, cảm giác dưới chân trống rỗng, một luồng hơi nóng tràn xuống ở trên đỉnh đầu, chưa kịp hét lên thì hai mắt đã tối sầm, cả người rơi xuống một hầm sâu phía dưới.
– Hết chương 62 –