Chương 26 : Sương mù xám, công nghiệp và bánh mỳ tôm thơm ngon
Ngày mới, một ngày tươi đẹp.
Bologo bước vào một kỳ nghỉ ngắn ngày. Mặc dù kỳ nghỉ này không được dài cho lắm, nhưng cảm giác thực sự vẫn rất tuyệt khi không có việc gì phải làm.
Bò dậy khỏi giường, cảm giác đã đi đúng hướng trong lòng càng ngày càng rõ ràng, nhưng theo sau đó là một cảm giác âm lãnh không cách nào xua tan được.
Nó lơ lửng trên đầu Bologo, luôn vô tình đâm nhói vào thần kinh hắn.
Người đánh cờ...
Cũng may là Bologo cũng không quá chú trọng vào vấn đề này, hắn chỉ coi đó như là những suy nghĩ lung tung của mình mà thôi. Rốt cuộc, hắn hiện giờ đến người thăng hoa còn chẳng phải là, chứ đừng nói đến tư cách bước vào cuộc cờ.
Đầu tiên là phải trở thành một người thăng hoa, hiện giờ mải mê với những thứ này sẽ chỉ khiến bản thân rơi vào tình trạng nhức đầu một cách vô nghĩa mà thôi.
"A..."
Thở phào, Bologo rửa mặt, đánh răng, giống như thứ hắn luôn nhấn mạnh, mặc dù là một tên đao phủ cố chấp, Bologo vẫn phải duy trì thể diện tương xứng, dao cạo râu cạo đi cạo lại hai bên má, rõ ràng là không có râu, nhưng vẫn ngoan cố cạo, mãi cho đến khi sạch sẽ.
Đứng trước gương, Bologo nhìn chằm chằm vào mình trong gương, mái tóc lòa xòa, kèm đôi mắt sắc lạnh ẩn hiện trong đó.
Chậm rãi giơ tay lên, Bologo thử nắm tay lại vài lần, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sức lực tràn đầy, so với trước đây thì tăng lên không quá đáng kể, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự khác biệt.
Đốm sáng màu xanh hiện lên trước mắt, thứ được gọi là mảnh vụn lực linh hồn thần bí kia.
Sau khi tập kích phòng khám của Noam, Bologo lại tàn sát thêm một vài ác ma, hấp thụ các mảnh vụn linh hồn từ xác ch.ết của chúng, và rồi những sức mạnh bí ẩn này lượn lờ quanh hắn, mang lại một sự tăng phúc đáng kể.
Đã gần một năm kể từ lần đầu tiên Bologo tiếp xúc với thứ sức mạnh kỳ lạ này, trong khoảng thời gian ấy, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự tăng cường của những mảnh vụn linh hồn đem đến cho bản thân, giống như một sức mạnh bí ẩn quẩn quanh hắn không chút dấu vết.
"Mảnh vụn... Aether..."
Bologo nhớ lại lúc mình đang chiến đấu, sức mạnh nổi lên từng đợt giữa đùi đã khiến tốc độ của hắn tăng lên cực nhanh và đầy ch.ết chóc… Hắn giờ đây nghi ngờ rằng mình đã vô tình mò mẫm được kỹ năng cực hạn mang tên “Khuếch đại Aether” kia.
Không rõ làm thế nào mà những người thăng hoa khác học được kỹ năng cực hạn này, nhưng theo quan điểm của Bologo, chính vì khả năng hấp thụ mảnh vụn linh hồn mà một lượng lớn Aether tinh khiết đã tích tụ trong cơ thể hắn, chúng vừa ức chế nóng nảy phệ chứng, vừa cường hóa cho bản thân.
Mỗi lần chiến đấu, vừa trút giận, cũng vừa giải phóng sức mạnh, giúp tăng cường sức mạnh của bản thân và vung chiếc búa một cách mạnh mẽ hơn.
Nhìn trên góc độ này, mọi thứ có vẻ hợp lý, ngoài khả năng "trở về từ cõi ch.ết", Bologo vỏn vẹn chỉ là một người bình thường, ngay cả khi có sự trợ giúp của trang bị luyện kim, búa xung kích, thì cũng rất khó để gây ra càng lớn quy mô phá hư.
Nhưng bây giờ càng chiến đấu thì sức mạnh càng cuồng bạo hơn sẽ được trao cho hắn.
Bologo bắt đầu mong chờ tương lai.
Trở thành người thăng hoa, sở hữu "năng lượng bí mật" của riêng mình, học thêm các kỹ năng cực hạn, trút liệt hỏa xuống đám kẻ ác.
Sửa sang lại bản thân, mặc quần áo và ngồi trên ghế sô pha, Bologo liếc nhìn đồng hồ, bật radio và đếm một, hai, ba, rồi khi hắn đếm đến bốn, một dòng điện chạy dọc qua radio, kèm theo tiếng nhạc chát chúa, một giọng nam vang lên.
"Xin chào quý thính giả! Ta là Dudel, người bạn trung thành của các ngài, lên sóng hai lần một ngày. Chào mừng đến với chuyên mục này!"
Đây là chuyên mục phát thanh ca nhạc có tên "Sương mù xám, công nghiệp và bánh mỳ tôm thơm ngon". Nhiều đĩa nhạc được Bologo biết đến qua chương trình đài phát thanh này, nhưng có thể vì lý do sở thích của thiểu số nên chuyên mục của Dudel cũng không được phổ biến cho lắm, chỉ phát sóng vào sáng sớm và đêm khuya.
"Bài hát mới hôm nay mang đến cho mọi người là ..."
Những tiếng hát bùng nổ phát ra từ radio, tiếng hát bị méo và hơi ồn ào, chất lượng âm thanh khá tệ, nhưng đối với Bologo, như thế đã là tốt rồi.
Hắn ngâm nga bài hát, giơ tay nghịch chiếc sa bàn trước mặt, tái hiện lại chiến tranh trong quá khứ.
Từ trên cao nhìn xuống, có thể phát hiện địa hình trong sa bàn có phần giống với bản đồ của Opus, chỉ khác là không có khe nứt lớn chạy xuyên qua thành phố, chỉ có bình nguyên mênh mông vô tận, cùng quân đoàn rong ruổi trên đó.
Quân đoàn đến từ mọi hướng, quân số của họ như một biển cát, bao vây thành phố cô đơn nằm ngay giữa trung tâm của sa bàn, thề sẽ tiêu diệt nó trong ngọn lửa chiến tranh.
Bologo tập trung nhìn vào tất cả những thứ này, trong thoáng xuất thần, hắn thậm chí có thể nghe thấy được những tiếng chém giết ầm ầm.
Khắc trên sa bàn là một chiến dịch rất nổi tiếng, chiến dịch này đã đánh dấu sự kết thúc của cuộc chiến điên cuồng và kinh hoàng nhất trong lịch sử cận đại của thế giới.
Đó là một câu chuyện cách đây bảy mươi hai năm.
Đế quốc Kogardel ở phía nam đã trỗi dậy và nuốt chửng các quốc gia trên con đường chinh phục của nó, dung nạp chúng vào lãnh thổ khổng lồ của mình. Ngay khi nó sắp chạm đến lưu vực sông Rhine ở phía bắc, các quốc gia ở đó đã đoàn kết lại cùng nhau và cùng thành lập nên Đồng minh Rhine hiện nay để chống lại nó.
Cả hai lao vào chém giết, khiến chiến tranh ngày càng trở nên điên cuồng, ngày càng có nhiều quốc gia bị kéo vào cuộc chiến, cuối cùng diễn biến thành một cuộc chiến tranh thế giới mang tên "Đất khô cằn chi nộ".
Cuộc chiến này kéo dài sáu năm, khói lửa chiến tranh lan tràn khắp lục địa, sau khi hy sinh vô số người, hai con quái vật khổng khổng lồ coi một tòa thành thành chiến trường cuối cùng.
Tòa thành thần thánh của Vua Solomon.
Từ đầu đến cuối cuộc chiến, Vua Solomon vẫn giữ quan điểm trung lập, coi tòa thành của mình là thành phố của các học giả, các học giả sẽ chỉ ghi lại cuộc chiến chứ không tham gia vào nó.
Nhưng hai con quái vật khổng lồ này lại không nghĩ vậy, tòa thành thần thánh nằm ngay giữa hai bên, cả hai đều muốn chiếm cứ tòa thành này để làm căn cứ và đẩy chiến tuyến về phía lãnh thổ của kẻ thù.
Vì vậy, sáu mươi sáu năm trước, một trận chiến tranh giành tòa thành thần thánh đã bắt đầu, cả hai bên đều đưa quân đến đó, về phần Vua Solomon, không ai quan tâm đến suy nghĩ của ông ta, sự cố chấp với trung lập của ông ta đã khiến cả hai bên tức giận từ lâu.
Vua Solomon không chịu khuất phục, ông ta đã tập hợp quân đội của mình để chống cự lại cuộc tấn công của cả Đế quốc Kogardel và Đồng minh Rhine, hai gã khổng lồ cũng vì kiêng dè lẫn nhau mà khiến toàn bộ chiến trường xuất hiện một tình thế hỗn chiến tay ba.
Bologo nhặt lá cờ trên sa bàn, mô phỏng lại cuộc tấn công vào thời điểm đó, bao vây hoàn toàn tòa thành thần thánh.
Vua Solomon lợi dụng tình thế hỗn chiến để tìm kiếm đường sống, đáng tiếc hiện thực quá tàn khốc, ông ta dẫn theo quân đội khổ sở giữ vững được một trăm ngày, cuối cùng thì cánh cổng thành đổ nát cũng bị quân đội của đế quốc Kogardel phá vỡ.
Khi mà quân đội của Đế quốc xông vào Cung điện Hoàng Kim của Vua Solomon, họ thấy rằng ông đã ch.ết trên ngai vàng của mình từ sớm, quân đội của Đồng minh Rhine cũng đã tiến vào tòa thành thần thánh đổ nát ngay sau đó.
Trận hỗn chiến kéo dài một trăm ngày khiến cả hai bên kiệt quệ, họ nhìn qua đầy đất đất khô cằn, đều đã bất lực tái chiến, sau đó là câu chuyện mà ai cũng đã biết.
Các học giả gọi trận chiến đó là "Sự sụp đổ của Thành phố Thánh". Sau khi Thành phố Thánh thất thủ, hai bên đã đàm phán hòa bình trong Cung điện Hoàng Kim đổ nát, cuộc chiến tranh thế giới, Đất Khô Cằn Chi Nộ, cứ như thế mà kết thúc, từ đó mở ra một chương sử mới của mảnh đất này, thành phố của lời thề, Opus, được sinh ra.
Đó là một lịch sử đẫm máu và nước mắt. Có thể họ đang cố che giấu điều gì đó, Đế quốc Kogardel và Đồng minh Rhine đều phong tỏa thông tin về sự sụp đổ của Thành phố Thánh, khiến hầu hết mọi người chỉ còn biết mở đầu và kết thúc của Đất khô cằn chi nộ mà không hề biết chi tiết nào về Sự sụp đổ của Thành Thánh.
Bologo rất tò mò về đoạn lịch sử đó, đây là một trong những sở thích hiếm có của hắn, hắn thường đến thư viện để mượn tài liệu, sau đó khắc lại Sự sụp đổ của Thành phố Thánh trên sa bàn.
Trong những năm sau đó, một số học giả đưa ra một số ý tưởng mới lạ, họ nói rằng sự sụp đổ của Thành phố Thánh được đề cập trong sử sách là sai và đã bị sửa đổi.
Họ phân tích từ nhiều yếu tố khác nhau như vật tư, nguồn quân, lương thực…, dựa trên sức mạnh quân sự của Đế quốc Kogardel và Đồng minh Rhine lúc bấy giờ, cả hai đều có thể tiếp tục cuộc chiến, nhưng sau khi phá hủy Thành phố Thánh, lại đột nhiên cùng dừng lại, như thể cả hai đến là để phá hủy nơi này.
Người ta cũng nói rằng kết cục Sự sụp đổ của Thành phố Thánh là do Vua Solomon đã khiến cho cả hai bên bị thiệt hại nặng nề, câu nói này được ủng hộ bởi hồi ký của một số người. Họ nói rằng mình đã nhìn thấy một vầng sáng rõ bốc lên từ hướng của Thành phố Thánh
Ánh sáng đó mãnh liệt đến mức giống như một phép màu.
Từ thủ đô của Đế quốc Kogardel cho đến cuối sông Rhine, từ cảng Tự Do cho đến đỉnh nguồn gió, mọi người đều nhìn thấy ánh sáng chói lọi xuyên thấu bầu trời và mặt đất.
Họ nói rằng ánh sáng đó đã giết ch.ết tất cả những người lính tham gia cuộc chiến, bao gồm cả chính Vua Solomon, cũng chính bởi vậy mà tư liệu về sự sụp đổ của Thành phố Thánh rất hiếm hoi, nó không phải bị phong tỏa, mà do chẳng còn một ai may mắn sống sót để kể lại. Và cũng bởi vì vầng sáng này đã gây ra thiệt hại nặng nề cho hai con quái vật khổng lồ, nên chúng không còn lựa chọn nào khác ngoài ngồi xuống bàn đàm phán.
Về phần sự thật như thế, có lẽ không ai biết, rốt cuộc đã quá lâu, đất khô cằn trước kia cũng đã trở thành thành phố của lời thề, Opus, hiện tại.
Bologo trầm tư, ban đầu hắn cũng thấy khó hiểu, nhưng khi cánh cửa thế giới siêu phàm mở ra với hắn, hắn dần nhận ra những bí ẩn chưa được giải đáp đó dường như có một bộ mặt thứ hai.
Một bộ mặt đối với những người bình thường, bộ mặt còn lại đối với thế giới siêu phàm đầy bí ẩn.
"Một vầng sáng."
Bologo thì thầm, nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua màn sương mù dày đặc và những đám mây u ám, băng qua các tòa nhà và giàn giáo đang nhô cao, cuối cùng dừng lại ở khe nứt lớn chứa đầy sương mù xám.
Không ai biết khe nứt lớn này được sinh ra như thế nào, nhưng khi mà những tin đồn này được kết hợp lại, Bologo đã có một ý tưởng hoàn toàn mới.
Có lẽ những gì những người đó nói là sự thật, ánh sáng đó đã đập tan hai bên, rồi để lại một vết sẹo được gọi là Khe nứt lớn trên mảnh đất khô cằn này.
"Các bạn khán giả! Chúc chúng ta gặp lại vào lúc đêm khuya!"
Giọng của Dudel vang lên, sau một giai điệu êm dịu, chương trình buổi sáng kết thúc.
Bologo cũng từ từ đứng dậy, liếc nhìn chiếc sa bàn Sự sụp đổ của Thành phố Thánh. Sau đó hắn bước tới cửa sổ và nhìn sang khe nứt lớn.
Vô số bí ẩn ám ảnh Borrogo, lý do hắn đến thế giới này, chi tiết về cuộc giao dịch của hắn với ma quỷ... và cả lịch sử bị chôn vùi trong bóng ma của Opus.
Hắn cũng không nghĩ nhiều, sau khi ghi lại tất cả những chuyện này trong lòng, Bologo liền bỏ mặc chúng, giống như nghi ngờ về "người chơi cờ", trước khi thực lực của hắn đạt tới cấp độ đó, mọi suy nghĩ của hắn đều chỉ là tốn công mà thôi.
Móc túi, Bologo lấy quân cờ mà mình mang về ra, rồi bước đến gần sa bàn và đặt nó trên một vị trí cao, nơi mà vô số binh lính đang xông đến.
Trong túi không chỉ có quân Tốt, mà còn có cả tấm vé mà Jeffrey đưa cho hắn, nó đã bị Bologo vò nát.
"Một vở kịch sân khấu?"
Bologo lẩm bẩm.
Nếu không phải vừa móc túi ra chắc hắn đã suýt quên mất tấm vé, cũng may khi hắn liếc nhìn ngày tháng trên đấy, buổi biểu diễn diễn ra đúng ngày hôm nay.
Trên thực tế, Bologo khá thích đọc sách, kịch sân khấu, phim ảnh…
Nói tóm lại, miễn là nó có chứa "chuyện xưa", Bologo đều thích. Hắn cảm thấy những thứ này đều kéo dài tuổi thọ của loài người trên một góc độ nào đó, cho phép họ nhìn thấy những điều tuyệt vời hơn trong sinh mạng có hạn của mình và trải nghiệm những điều mình chưa từng trải qua.
Nghĩ đến điều này, Bologo có thể cảm thấy rằng mình đang dần hòa nhập lại với thế giới, từ việc nghe nhạc rock ồn ào và cho đến giờ là đi xem kịch sân khấu.
Bologo nhặt chìa khóa và bước ra khỏi phòng, hắn quyết định rằng nếu muốn chuyển đi trong tương lai, hắn sẽ tìm cách kiếm một cái TV hoặc thứ gì đó.
Rời khỏi tòa nhà, ánh sáng xám xịt và mờ nhạt buông xuống, bầu trời thì vẫn là tông màu u ám quen thuộc.
"Nhắc mới nhớ, không biết tiến độ của Jeffrey đến đâu rồi? Noam đã mở miệng hay chưa?"
Bologo lẩm bẩm một mình, Cục Trật tự cách nhà hắn quá xa, mỗi lượt đi đi về về mất bốn tiếng đồng hồ, nếu không có việc gì thực sự cần thiết thì anh rất lười đến đó.
"Yo! Bologo!"
Tiếng hét vang lên, Bologo nghi ngờ nhìn về hướng phát ra giọng nói, hắn có rất ít bạn bè nên không thể hiểu nổi là ai đang gọi mình.
Những song sắt ở góc phố bị kéo ra, khuôn mặt già nua ló ra sau cái bóng khuất sau khung cửa sổ nhỏ, vẫy tay chào Bologo.
"Bologo, hôm nay nghỉ làm à? Ban ngày rất hiếm khi thấy ngươi."
Ông lão có vẻ ngạc nhiên, trong trí nhớ của ông, Bologo rất khi ít xuất hiện vào ban ngày.
"Đúng vậy, cứ coi như là được nghỉ đi."
Bologo bước đến hàng song sắt và trò chuyện với Vincent.
Bologo đi đến song sắt bên cạnh, cùng Vincent đáp lời.
Tình bạn giữa Bologo và Vincent cũng rất kỳ diệu, trong suốt một năm thực tập, Bologo đã dành phần lớn thời gian để theo dõi và săn lùng ác ma. Rõ ràng là việc này không thể diễn ra suôn sẻ vào ban ngày, vì vậy Bologo thường ngủ vào ban ngày và ra ngoài làm việc vào ban đêm.
Hắn thường làm việc đến khuya, khi hắn ở nhà Adele, bà ấy sẽ chuẩn bị một số đồ ăn nhẹ đêm khuya cho hắn và đặt chúng trên bàn, nhưng sau khi chuyển ra khỏi nhà của bà ấy, không ai nấu cho Bologo cả, ngay chính Bologo cũng không đủ sức để làm việc đó, kiếm đồ ăn vào ban đêm trở nên khó khăn, cho đến khi hắn phát hiện ra cửa hàng nhỏ của Vincent mở cửa đến tận khuya.
Nhiều lần, Bologo và Vincent đã trở nên quen thuộc với nhau, có thể coi như là khách hàng cũ.
"Tâm trạng ngươi có vẻ không tệ, sao, có chuyện gì tốt à?"
Vincent có thể cảm nhận rõ trạng thái tinh thần của Bologo đã tốt hơn rất nhiều.
"Cũng coi như vậy… ta đã tìm được một công việc, một công việc ổn định lâu dài và mức lương cũng không tệ lắm." Bologo đáp.
So với nhiều công ty ở Opus, cách đối xử của Cục Trật tự quả thực khôgn tồi, không chỉ nuôi cơm, mà còn quan tâm đến cả đám tang và mai táng, nghe có vẻ tri kỷ rồi.
"Ồ? Nghe không tệ. Mặc dù cái thành phố Opus quỷ quái này có tài phú ở khắp nơi, nhưng cũng có rất nhiều người nước tha hương đến đây để kiếm sống. Chỉ có một số ít người có thể kiếm tiền và sống ổn định ở đây, còn chuyện mua nhà ở trung tâm, có một chỗ cắm dùi, thì ít càng thêm ít."
Vincent nói liên miên, ông già này lúc còn trẻ dường như cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, trong đôi mắt vẩn đục hiện lên hồi ức về quá khứ, sau đó thì chợt nhớ ra điều gì đó.
"Chờ đã, ngươi sẽ không làm việc ở khe nứt lớn chứ?"
Đôi mắt đục ngầu của ông già đột nhiên sáng lên, nhìn chằm chằm vào Bologo.
"Không, không, ta không chịu được nơi đó."
Bologo đã nói dối. Kỳ thực hắn không nghĩ đó là một lời nói dối. Hắn làm việc cho Cục Trật tự, và thỉnh thoảng mới phải đến khe nứt lớn.
"Vậy thì tốt rồi."
Nghe thấy câu trả lời của Bologo, Vincent thở phào nhẹ nhõm, sau đó thì ho mạnh và cảnh cáo Bologo.
"Tình trạng phổi như này của ta là do tổn thương còn sót lại sau khi làm việc ở khe nứt lớn. Tôi cũng coi như là từ chức sớm. Nghe nói những người cũ cùng thời với ta đều ch.ết trong bệnh viện... ch.ết vì suy hô hấp."
Giọng Vincent dần mất đi cảm xúc, đơn điệu và thờ ơ.
"Họ nói rằng nó giống như ch.ết đuối cho đến khi không thể thở nổi và ch.ết vì ngạt thở."
Lại nhìn vào mắt Bologo, Vincent nở nụ cười và nói.
"Đừng quá lo lắng, nhớ làm việc cho tốt. Dù nơi này có kinh khủng đến mấy thì cũng phải cố gắng mà sống."
"Ừm, tạm biệt Vincent, hẹn gặp lại vào ngày mai."
Bologo gật đầu, cảm ơn sự quan tâm của Vincent, rồi vẫy tay chào.