Chương 14
Ánh đèn trắng lạnh trong phòng phủ đều lên mọi người.
Thẩm Viên Tinh thản nhiên đảo qua những người đến tham gia buổi giao lưu, đầu tiên là liếc nhìn Thẩm Minh Xuyên, nhàn nhạt cười.
Cho đến khi cô nhìn thấy Liễu Tinh Đồng.
Nụ cười trên mặt Thẩm Viên Tinh nhất thời cứng đờ, rất kinh ngạc, ánh mắt cô đảo qua hai chàng trai đang chơi bài với Liễu Tinh Đồng.
Trong đó không có Hoắc Minh Đào.
Nói cách khác, Hoắc Minh Đào không biết Liễu Tinh Đồng đến tham gia buổi giao lưu này?
“Chị, tới đây ngồi.” Giọng nói của Thẩm Minh Xuyên kéo suy nghĩ của Thẩm Viên Tinh trở lại.
Cũng khiến cho hai chàng trai đang chơi bài với Liễu Tinh Đồng ở đằng kia phải ngẩng đầu lên nhìn qua.
Nhìn thấy Thẩm Viên Tinh mê hoặc, tươi sáng và quyến rũ trong bộ váy đỏ, các chàng trai lần lượt sững sờ, sau đó không ai có tâm trạng chơi bài.
Kiều Anh Tuấn là người tổ chức, vội vàng mời mọi người ngồi vào chỗ, “Một nam một nữ ngồi đối diện nhau, tự mình chọn chỗ nhé.”
Vừa dứt lời, Từ Thành Liệt bị anh ấn vào vị trí C ở giữa bàn dài.
Thẩm Viên Tinh vốn định ngồi đối diện Thẩm Minh Xuyên, nhưng nghĩ lại, nếu cô ngồi đối diện Thẩm Minh Xuyên, vậy buổi giao lưu đêm nay coi như vô nghĩa đối với anh phải không?
Vì thế Thẩm Viên Tinh do dự, khóe mắt thoáng thấy Từ Thành Liệt ở vị trí C, trong lòng kêu gào khuyến khích cô tới ngồi chỗ đó.
Liễu Tinh Đồng gần như cũng đứng ở vị trí C bên phía nữ giống cô, là vị trí đối diện với Từ Thành Liệt.
Hai người nhìn nhau, Liễu Tinh Đồng mở miệng trước: “Đàn chị Thẩm vừa chia tay đã tới tham gia buổi giao lưu, còn trang điểm xinh đẹp như vậy.”
Cô ta nở nụ cười châm chọc, ý đồ mỉa mai nồng nặc.
Thẩm Viên Tinh có thể nghe ra, những người khác ở đây đương nhiên cũng hiểu được.
Hơn nữa, cách đây không lâu, bọn họ đã xé nát mặt nhau trên diễn đàn của trường, bây giờ ở bên nhau, chắc chắn sẽ khiến buổi giao lưu này thêm không ít hứng thú.
“Cảm ơn đã khích lệ, tôi chỉ tới đây để góp vui thôi.”
“Không bận rộn bằng công việc kinh doanh của đàn em Liễu.” Thẩm Viên Tinh cũng không để ý tới cô ta.
Khóe môi khẽ cong, đuôi mắt hồ ly hơi nhếch lên, đôi mắt cong cong quyến rũ giống như có vô số bàn tay vô hình nắm chặt lấy trái tim của những người khác phái có mặt.
Nói xong, Thẩm Viên Tinh kéo ghế ngồi xuống.
Đảo mắt, cô nhìn thẳng vào Từ Thành Liệt đang ngồi đối diện, khóe môi càng cong hơn, đẹp vừa phải, “Nếu không phiền, tôi sẽ ngồi chỗ này.”
Liễu Tinh Đồng chậm nửa nhịp trợn mắt há hốc mồm, không ngờ Thẩm Viên Tinh lại thẳng thắn như vậy.
Nhưng điều khiến cô ta tức giận nhất là phản ứng của Từ Thành Liệt, tuy rằng mặt không biểu cảm, nhưng anh cũng đáp lại Thẩm Viên Tinh, “Tùy chị.”
Vị trí C của cả hai bên đều thuộc về người có ngoại hình đẹp nhất.
Ngoại trừ Liễu Tinh Đồng và chàng trai tên là Giang Tụng, những người khác ngược lại không có ý kiến gì.
Thẩm Minh Xuyên và Kiều Anh Tuấn ngồi bên trái và bên phải của Từ Thành Liệt.
Bên cạnh Thẩm Viên Tinh là một cô gái tên là Lý Tĩnh Y và một cô gái tên là Triệu Cao Nhã.
Về phần Liễu Tinh Đồng, cô ta và Giang Tụng, người đẹp trai thứ hai, ngồi đối diện nhau.
Cách Thẩm Viên Tinh hai ghế.
Tuy rằng không biết chuyện gì đang xảy ra giữa Liễu Tinh Đồng và Hoắc Minh Đào, cũng không biết Kiều Anh Tuấn nghĩ gì mà mời Liễu Tinh Đồng và cô cùng tham gia buổi giao lưu này.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự thoải mái và vui vẻ trong lòng Thẩm Viên Tinh lúc này.
Dù sao cô cũng vừa cướp vị trí của Liễu Tinh Đồng, ngồi đối diện với Từ Thành Liệt mà cô ta tha thiết mơ ước.
Chỉ nhìn sắc mặt thay đổi của cô ta, cô cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm trong lòng.
Lúc gọi món, bởi vì tâm trạng tốt, Thẩm Viên Tinh hào phóng gọi vài món.
Chờ người phục vụ bưng đồ ăn lên, Thẩm Viên Tinh lại gây ra một làn sóng chú ý bởi vì sức ăn phi thường của mình.
Nếu so sánh, lượng đồ ăn của cô còn nhiều hơn Từ Thành Liệt đối diện.
Nhìn sắc mặt lạnh lùng của Từ Thành Liệt, người bạn bên cạnh Liễu Tinh Đồng không khỏi thì thầm với cô ta: “Thẩm Viên Tinh có bộ dạng xinh đẹp thì thế nào, ăn nhiều như vậy, chàng trai nào nhìn thấy cũng giật mình.”
Liễu Tinh Đồng chỉ cười, không nói gì, nhưng rất hài lòng với khuôn mặt nặng nề của Từ Thành Liệt.
Đúng như lời của cô bạn Hạ Nhược Vân, trong trường hợp này, bất kỳ cô gái nào khá hơn một chút đều biết rằng, tốt nhất nên ăn gì đó để lót bụng trước khi đến.
Kẻo ăn quá nhiều trước mặt các chàng trai, sau đó sẽ bị người ta lén bàn tán và chế giễu, nói là dạ dày quá khủng.
Có vẻ như trong suy nghĩ cố hữu của thế giới, con gái ăn ít như mèo.
Lượng thức ăn quá nhiều sẽ dễ dàng bị người ta nhìn chằm chằm với ánh mắt khác thường, giống như Thẩm Viên Tinh lúc này.
Thẩm Viên Tinh không hề để ý ánh mắt của người khác.
Cô gọi tôm muối tiêu, sườn heo chua ngọt và cánh gà Coca.
Ngoài ra, còn gọi thêm ruốc cá và ba chỉ quay giòn, rất hợp với cơm.
Khẩu phần thức ăn trong nhà hàng này nhỏ hơn so với tưởng tượng của Thẩm Viên Tinh, có lẽ là do thiết kế bàn dài, các món ăn đều dành cho một người.
Vì thế cô gọi thêm hai phần sườn heo chua ngọt.
Thẩm Viên Tinh là người đầu tiên động đũa, trong khi những người khác còn đang ngượng ngùng bắt chuyện với người ngồi đối diện, cô đã lau sạch chén đĩa, chuẩn bị ăn uống thỏa thích.
Đó chính xác là những gì cô đã nói khi trả lời Liễu Tinh Đồng, cô đến để tham gia cuộc vui.
“Ăn đi, vừa ăn vừa trò chuyện, đừng ngại nhé.” Kiều Anh Tuấn lên tiếng, bầu không khí trong phòng trở nên sôi nổi lên.
Mọi người nhao nhao cầm đũa, thăm dò tán gẫu với người ngồi đối diện.
Chỉ có Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt không nói gì.
Cả hai cúi đầu ăn những món mình gọi.
Cho đến khi Thẩm Viên Tinh hơi no mới quyết định nghỉ ngơi một chút.
“Đàn em Từ, sao bạn cũng tới tham gia buổi giao lưu?” Lời mở đầu kinh điển, mặc dù có nghi ngờ biết rõ còn cố hỏi.
Nhưng khi lời nói ra khỏi miệng của Thẩm Viên Tinh, nó không khiến cho người ta cảm thấy khó xử và cứng người.
Vốn tưởng rằng cô sẽ im lặng đến cùng, Từ Thành Liệt ngước mắt nhìn cô, chậm rãi nuốt đồ ăn trong miệng, sau đó đặt đôi đũa trúc xuống, ngồi thẳng dậy, trả lời câu hỏi của cô, “Cho đủ số người.”
Nói xong, anh cũng bắt chước cô, biết rõ còn cố hỏi, bổ sung một câu: “Chị thì sao?”
Thẩm Viên Tinh bị bộ dạng nghiêm trang của anh chọc cười, tay phải đặt ở bên cạnh bàn, tay trái chống đầu, cô liếc nhìn Thẩm Minh Xuyên bên cạnh Từ Thành Liệt.
Thấy anh và cô gái tên là Lý Tĩnh Y trò chuyện rất vui vẻ, khóe miệng cong lên, “Tới trông nom em trai.”
“Nếu nó gặp cô gái mà nó thích, sẽ tìm hiểu giúp nó.”
Khi cô nói những lời này, nghiêng người tới gần Từ Thành Liệt, lấy tay che bên miệng và hạ giọng.
Dường như sợ Thẩm Minh Xuyên nghe thấy.
Từ Thành Liệt nhìn vào khuôn mặt đột ngột tới gần.
Thật ra, Thẩm Viên Tinh trang điểm rất nhẹ, nhờ những ưu điểm bẩm sinh trên khuôn mặt của cô, khiến cô trở nên tươi sáng và quyến rũ.
Có một loại ma thuật thu hút sự chú ý của mọi người.
Đợi Thẩm Viên Tinh lui về, Từ Thành Liệt bình tĩnh cụp lông mi.
Lẳng lặng gắp một miếng đậu hũ cho vào miệng.
Đậu hũ chiên vàng đều hai mặt, lẽ ra phải có vị mặn, thơm và mềm, nhưng anh không nếm được gì.
Cho đến khi Thẩm Viên Tinh lại tìm được đề tài, “Bạn yêu đương lần nào chưa?”
Dường như vì phù hợp với hoàn cảnh, Thẩm Viên Tinh hỏi anh về vấn đề tình cảm.
So với những người bên cạnh luôn đi lòng vòng để hỏi thăm lịch sử tình cảm của nhau, Thẩm Viên Tinh đặt câu hỏi có vẻ đặc biệt thẳng thắn.
Ánh mắt Từ Thành Liệt hơi lạnh lùng, xuýt nữa bị sặc ngụm trà hoa.
Sửng sốt hai giây, anh mới đặt tách trà xuống, khẽ mím đôi môi mỏng, thành thật trả lời: “Chưa.”
Từ nhỏ đến lớn chỉ có hai việc anh thích làm nhất, một là chơi Anipop, hai là đọc sách.
Cho dù đó là các tác phẩm nổi tiếng trong và ngoài nước, hoặc là một cuốn tiểu thuyết mì ăn liền trên mạng, anh không bao giờ từ chối.
Sau khi xem, lại muốn viết câu chuyện của riêng mình.
Thế là anh dấn thân vào con đường viết lách, chỉ vì bị ám ảnh bởi câu chuyện bịa của người khác, và mối quan hệ giữa người với người ngoài đời rất mong manh.
Tuy là như thế, anh vẫn được rất nhiều cô gái tỏ tình đủ kiểu.
“Vậy bạn có nghĩ tới chuyện yêu đương không?” Thẩm Viên Tinh chống cằm nhìn anh, tay kia đặt trên tách trà gốm sứ.
Ngón trỏ như đầu măng nhẹ nhàng miết quanh mép tách trà, động tác có chút trêu chọc lòng người.
Dễ dàng làm người ta ảo tưởng ngón tay ấm áp như ngọc của cô đang xoay quanh ngực mình.
Ánh mắt Từ Thành Liệt cứ dính trên tay Thẩm Viên Tinh, hơi thở có chút dồn dập, yết hầu không khỏi di chuyển lên xuống.
Anh ép bản thân dời mắt để nhìn khuôn mặt xinh đẹp sáng sủa của cô, giọng nói có chút khàn khàn khó hiểu, “Sao?”
Thẩm Viên Tinh không ngờ, lần này anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại.
Hơi kinh ngạc.
Cô khẽ nhếch khóe môi, “Không có gì.”
“Chỉ tò mò bạn yêu đương sẽ trông như thế nào?”
Có thể duy trì bộ dạng cấm dục, lạnh lùng, nhạt nhẽo như vậy không?
Cô cười rộ lên đầy quyến rũ, đuôi mắt hồ ly nhướng lên, độ cong như ẩn như hiện.
Mỗi động tác dường như đang trêu chọc ai đó, tự nhiên, không làm ra vẻ, nhưng có sức hấp dẫn ch.ết người.
Từ Thành Liệt bị nụ cười của cô làm cho mềm lòng.
Đôi mắt thâm thúy tối tăm, gợn sóng quay cuồng, anh trầm ngâm một lát, cuối cùng áp chế được ngàn vạn mãnh liệt.
Gió êm sóng lặng trên mặt, cong môi nở nụ cười nhàn nhạt, tiếng nói khàn khàn mê hoặc, tựa như phản kích: “Hình như chị cảm thấy hứng thú đối với tôi?”
Trong khi nói chuyện, đôi chân dài cong dưới bàn của Từ Thành Liệt đã bán đứng nội tâm rối loạn của anh.
Bởi vì nhịp tim tăng nhanh, chân dài không có chỗ để đặt, duỗi ra phía trước theo bản năng, không ngờ lại đụng phải chân Thẩm Viên Tinh trong không gian chật chội dưới bàn.
Trong phút chốc, hai người ngồi đối diện nhau đều cứng đờ.
Trên mặt như có biểu hiện bị điện giật, bốn mắt nhìn nhau.
Sau đó Từ Thành Liệt hoàn hồn trước, vội vàng rụt đôi chân dài, thấp giọng nói “Xin lỗi”.
Thẩm Viên Tinh cũng chậm lại, thoáng nhìn vẻ mặt hơi xấu hổ của chàng trai, dường như cô phát hiện một tia sơ hở dưới lớp ngụy trang hoàn hảo của anh, thừa thắng xông lên.
Ở chỗ khuất dưới gầm bàn, cô cố ý giơ chân lên, cọ mũi giày cao gót vào ống quần Từ Thành Liệt.
Khi cô chạm vào bắp chân rắn chắc cứng cáp của anh, Thẩm Viên Tinh thấy khuôn mặt tuấn tú của chàng trai ngồi đối diện ửng đỏ đến khó tin.
Anh cũng ngước mắt nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm cuồn cuộn cảm xúc cực kỳ phức tạp.
Thẩm Viên Tinh thấy thế, cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập loạn xạ vì phấn khích của mình, cô nhếch đôi môi đỏ mọng quyến rũ, chống đầu, dụ dỗ anh bằng đôi mắt mị hoặc.
Trên mặt rất đứng đắn, “Cảm thấy rất hứng thú.”
“Hay là chúng ta trao đổi thông tin liên lạc và tìm hiểu sâu thêm?”
Từ Thành Liệt: “……”
Cổ họng anh khô khốc, cơ thể như đang bốc cháy.
Dưới sự tấn công kép của những lời trêu chọc và thỉnh thoảng cọ xát chân dưới bàn của Thẩm Viên Tinh, hơi thở của anh dần dần dồn dập.
Sau khi cảm nhận được sự khác thường trong cơ thể, Từ Thành Liệt đột ngột đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ gấp gáp, tiếng nói trầm khàn: “Tôi phải đi toilet.”
Thẩm Viên Tinh: “”
Cô đã chạm vào công tắc nào trên người anh hay sao?