Chương 45

Từ Thành Liệt tắm xong, ra khỏi phòng tắm đã là chuyện của hai tiếng đồng hồ sau đó. Trong phòng chỉ còn một ngọn đèn đầu giường phát ra ánh sáng ấm áp.
Từng lớp vầng sáng màu cam trên gối trắng nhuộm vàng mái tóc rải rác của Thẩm Viên Tinh.


Cô ngủ ngon, hô hấp rất nông, ngũ quan sáng sủa, trầm lặng và xinh đẹp, có chút dịu dàng hơn bình thường.
Từ Thành Liệt ở trần, đi đến bên giường, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt yên bình đang ngủ say của cô gái dưới ánh đèn hồi lâu.


Bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh giúp cô vén những lọn tóc xõa trên má ra sau tai. Động tác vô cùng nhẹ nhàng, không quấy rầy Thẩm Viên Tinh đang ngủ say.
Nhìn khoảng nửa tiếng, Từ Thành Liệt đi vòng qua bên kia của chiếc giường lớn, rón rén lên giường nằm xuống.


Nhìn thấy Thẩm Viên Tinh quay lưng về phía mình, trong lòng anh cảm thấy thoải mái khó tả.
Sau một tràng tiếng sột soạt, Từ Thành Liệt ôm cô gái vào lòng, khép hờ tay, cuối cùng cảm thấy thỏa mãn nhắm mắt lại.
Bị anh nhúc nhích, Thẩm Viên Tinh nhíu mày.


Cô trở người, đụng lồng ngực rắn chắc và ấm áp của chàng trai, áp mặt vào, dụi như một con mèo, thoải mái tiếp tục ngủ.
Đêm càng lúc càng sâu, từng giây từng phút trôi qua rất nhanh.


Hệ thống sưởi ấm nướng cả căn phòng, Thẩm Viên Tinh trong vòng tay của ai đó đổ mồ hôi rất nhiều, gặp ác mộng, ngủ càng thêm bất an.


available on google playdownload on app store


Cô mơ thấy mùa hè năm cô 5 tuổi, mơ thấy bác trai “thưởng” cô một viên sô cô la sau khi ra khỏi phòng của mẹ, còn mơ thấy đêm mưa to giàn giụa, thuyền của đội cứu hộ tìm kiếm trên sông, cuối cùng vớt được xác mẹ……


Giấc mơ đột nhiên thay đổi, mẹ mặc váy dài màu đỏ bước về phía cô.
Gương mặt bà vô cảm, sắc mặt trắng bệch đáng sợ. Sau khi đến gần, bóp cổ Thẩm Viên Tinh, hỏi cô, vì sao lúc đó không mở cửa đi vào cứu bà?


Ngũ quan của mẹ trong giấc mơ dần dần méo mó, giọng sắc bén, cuối cùng khàn khàn, bộ mặt dữ tợn.
Thẩm Viên Tinh cảm giác cổ mình sắp bị đứt, không thở được.
Cô đau đớn đến mức giật mình tỉnh dậy, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mịn.


Ban đêm yên tĩnh, phòng của khách sạn cách xa mặt đường, rất thuận lợi cho giấc ngủ.
Trong không khí thoang thoảng mùi mát lạnh của hoa sơn chi, hòa quyện với hương thơm ngọt ngào của sữa tắm hoa oải hương và hoa hồng thấm trong ngực chàng trai.


Thẩm Viên Tinh chớp hàng mi dài, chậm rãi lùi lại một chút, lúc này mới nhận ra, không biết mình đã lăn vào vòng tay Từ Thành Liệt từ khi nào.
Vừa rồi sở dĩ cảm thấy không thở nổi, là do cả khuôn mặt của cô vùi vào lồng ngực rắn chắc của chàng trai, che miệng và mũi.


Sau khi cẩn thận rời khỏi vòng tay Từ Thành Liệt, Thẩm Viên Tinh nằm thẳng, đôi mắt đẹp mở to, bình tĩnh nhìn tấm gương trên trần nhà.
Cô vẫn nhớ cơn ác mộng vừa rồi, trong lòng còn sợ hãi.


Thật ra lúc năm tuổi, cô không hiểu bác trai Thẩm Quý vào phòng mẹ làm gì. Cô chỉ nhớ hai miếng sô cô la mà bác cho rất ngọt, là loại kẹo ngọt nhất mà cô đã ăn vào mùa hè năm đó.


Nhưng con người sẽ lớn lên. Khi nhận thức của Thẩm Viên Tinh phát triển theo sự trưởng thành, lòng cô càng thêm áy náy vì những gì đã xảy ra năm 5 tuổi.
Đây cũng là lý do cô muốn thi đại học ở một nơi xa xôi như Nam Thành.


Bởi vì ở quá gần nhà hoặc mỗi lần về nhà, những ký ức tuổi thơ sẽ tràn về như thủy triều.
Đặc biệt vào lúc này, Thẩm Viên Tinh còn nhìn thấy Thẩm Nhất Phàm giống Thẩm Quý tới bảy tám phần.
Những ký ức mơ hồ đã lắng đọng lại cuồn cuộn dâng lên, vô cùng rõ ràng.


Thẩm Viên Tinh nhắm mắt, cô muốn chặt đứt những ký ức và suy nghĩ lộn xộn trong đầu.
Nhưng hình ảnh đó, khuôn mặt của người đàn ông kia…… lại xuất hiện xen kẽ nhau nhiều lần. Thẩm Viên Tinh cắn chặt hàm răng, hô hấp dồn dập hơn rất nhiều.


Đột nhiên, cô bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Từ Thành Liệt đang nằm nghiêng bên cạnh cô.
Có lẽ…… chỉ cần làm điều gì đó khác để đánh lạc hướng sự chú ý.
Nghĩ đến đây, Thẩm Viên Tinh lại xoay người qua phía Từ Thành Liệt.


Cô duỗi ngón trỏ như măng ra, cẩn thận sờ xương mày nhô lên của chàng trai. Bắt đầu từ xương mày, cô lấy tay làm bút, nhẹ nhàng miêu tả tỉ mỉ ngũ quan và đường nét của Từ Thành Liệt.


Làm như vậy thực sự có thể đánh lạc hướng sự chú ý của cô. Những hình ảnh hỗn loạn trong đầu Thẩm Viên Tinh dần dần được thay thế bằng lông mày kiếm dài, cái mũi thẳng, và đôi môi mỏng đỏ tươi của Từ Thành Liệt.
Nhưng chỉ miêu tả khuôn mặt điển trai của anh thôi là chưa đủ.


Thẩm Viên Tinh chần chờ một lát, bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh chuyển từ mặt chàng trai xuống lồng ngực màu mật ong lộ ra ngoài của chàng trai.
Lồng ngực Từ Thành Liệt rắn chắc, cơ bắp rõ ràng, sờ vào rất dễ chịu, khiến người ta không nhịn được theo cơ ngực của anh đi xuống, chạm vào phần bụng có khe rãnh.


- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Làn da dưới lòng bàn tay mịn màng và ấm áp, nhưng khi Thẩm Viên Tinh vuốt ve, cô rõ ràng cảm giác được cơ thể Từ Thành Liệt nóng lên.
Chàng trai vẫn nhắm mắt, nhưng hơi thở đã đình trệ, sau đó hơi dồn dập.


Thẩm Viên Tinh còn tinh mắt chú ý tới hàng lông mi dài rũ xuống của anh đang rung động một chút, cô cong môi cười, ngón tay nâng cằm như tạc của chàng trai, áp đôi môi mềm mại ấm áp lên đôi môi mỏng của anh.
“A Liệt……” Giọng nữ thì thầm, triền miên, giống yêu tinh mê hoặc lòng người.


Từ Thành Liệt không dao động, vẫn nhắm mắt, giả vờ không biết gì.
Nhưng trong bóng tối, anh rõ ràng cảm giác được làn da mềm mại của Thẩm Viên Tinh chạm vào eo, vuốt ve lưng quần anh. Tựa như vô số con kiến bò trên chảo nóng, khiến lòng anh ngứa ngáy, không khỏi muốn nhúc nhích yết hầu.


Thẩm Viên Tinh hôn rất trúc trắc, giống chú mèo con đang lấy lòng chủ nhân.
Nhẹ nhàng ʍút̼ đôi môi mỏng của anh, lộ ra chút răng khẽ cắn vài cái, cọ xát khiến môi Từ Thành Liệt nóng bừng.
Hô hấp của anh càng lúc càng dồn dập, ngoại trừ không chịu mở mắt, mọi tế bào trong cơ thể đã thức tỉnh.


Anh muốn cắn môi Thẩm Viên Tinh rất nhiều lần, hôn đáp lại thật mạnh.
Nhưng lần nào cũng bị cô khéo léo né tránh, không biết là cố ý hay vô tình. Tóm lại, hậu quả rất nghiêm trọng, hứng thú của Từ Thành Liệt hoàn toàn bị cô khơi dậy.


Cuối cùng anh mở hàng lông mi dài, dày và đen nhánh, đôi mắt sâu thẳm tỏa ra ánh sáng mờ ảo, không giống như vừa tỉnh dậy.
Từ Thành Liệt nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo của ai đó ngay trước mắt, bàn tay to đột ngột giữ chặt ót cô, lật người đè cô xuống chiếc gối trắng tinh.


Hơi thở anh nóng hổi, cạy môi và răng Thẩm Viên Tinh như vũ bão, tiến vào thật nhanh.
Giống như đang trừng phạt, anh hôn rất sâu, rất mạnh, cơ thể dựa vào cô càng ngày càng nóng hơn, hơi thở nam tính nồng đậm úp xuống, bao vây Thẩm Viên Tinh.


Thẩm Viên Tinh trố mắt một giây, sau đó bị sự tấn công đột ngột của chàng trai đưa vào một cõi hỗn loạn trống rỗng.


Cô đáp lại nụ hôn của anh theo bản năng, biết hô hấp không thông, cơ thể đang bị sức nặng của một ngọn núi khổng lồ đè lên khó chịu…… Cuối cùng, Từ Thành Liệt nhả ra, buông tha đôi môi đỏ tươi của cô, khàn giọng hỏi: “Nửa đêm không chịu ngủ mà đi sờ anh…… Không sợ anh trở thành sói à?”


Thẩm Viên Tinh cũng thở hổn hển, còn nhiều hơn anh, sắc mặt ửng đỏ, đôi môi đỏ như hoa mai đỏ nở rộ trong tuyết, lúc đóng lúc mở.
Giọng nói run rẩy: “Không sợ……”
Khi cô trả lời, ánh mắt nhìn thẳng vào Từ Thành Liệt.


Đôi mắt đen trắng rõ ràng hơi ươn ướt, đuôi mắt cong lên, vô cùng quyến rũ, giống như một con hồ ly xấu xa đang nhếch khóe miệng, vui vẻ nhìn anh.
Yêu tinh ở dưới thân quyến rũ như vậy, không ai chịu nổi.


Từ Thành Liệt thở hổn hển nặng nề, đôi mắt sâu thẳm đầy d.ục vọng, ánh mắt càng ngày càng tối tăm. Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô một hồi lâu, sau khi xác nhận nhiều lần rằng trong mắt cô có chút mời gọi, Từ Thành Liệt mới đưa tay ra nắm chiếc cằm trắng nõn của cô.


Ngón tay hơi dùng sức, anh xoay Thẩm Viên Tinh sang một bên, lộ ra cần cổ trắng nõn ấm áp.
Từ Thành Liệt cúi người, khẽ cắn vành tai cô gái, giọng khàn khàn, vừa hư hỏng vừa hoang dã.
“Còn cứng miệng.”
Thẩm Viên Tinh bị đau, nhưng cô chưa kịp kêu đau, môi đã bị Từ Thành Liệt bịt kín.


Nụ hôn dã man như một cơn bão cuồng phong quét qua cho đến khi cô gần như tắt thở. Cảm giác hít thở không thông khiến Thẩm Viên Tinh muốn chộp cái gì đó, cô bị hôn đến mức đầu lưỡi tê dại, môi đau, Từ Thành Liệt vẫn không chịu buông tha cho cô.


Vì thế Thẩm Viên Tinh khóc, giống như tìm được đột phá để trút giận. Cô nhớ tới giấc mơ kia, nhớ tới chuyện xảy ra năm cô 5 tuổi, khóc sướt mướt.


Từ Thành Liệt hoảng sợ, anh buông môi cô ra, lau nước mắt cho cô, hôn trán cô, luống cuống khàn giọng dỗ dành cô: “Anh sai rồi bé ơi…… Tại anh hôn mạnh quá.”
“Anh không hôn nữa, em đừng khóc nhé?”
Nhẹ nhàng dỗ Thẩm Viên Tinh một hồi, cuối cùng dỗ cô ngủ.


Từ Thành Liệt cẩn thận xuống giường, lại đi vào phòng tắm.
Khi anh ra khỏi phòng tắm, sắc trời ngoài cửa sổ bắt đầu chuyển sang màu trắng. Đã hơn 6 giờ sáng.
Tắm rửa xong, Từ Thành Liệt hết buồn ngủ.


Anh dứt khoát lấy một quyển sách nổi tiếng nước ngoài trong va ly ra, đi tới ghế treo bên cửa sổ sát đất, ngồi xuống đọc cho đến khi bầu trời sáng hẳn.






Truyện liên quan