Chương 39
Máy bay của Túc Khiêm hạ cánh, trò chuyện đôi câu với người phụ trách tiếp đón xong, anh cùng với thư kí Lâm rời khỏi sân bay, ngồi lên xe đi về khách sạn.
Đến đoạn đèn xanh đèn đỏ đầu tiên thì anh mới chợt nhớ ra, lấy điện thoại mở máy lên.
“Tinh tinh — Tinh tinh —“
Tiếng báo tin nhắn vang lên.
Ngày xưa không thấy tiếng này có gì hay, hôm nay lại thấy êm tai đến lạ.
[Chu Chu]: Anh Túc, em dậy rồi.
[Chu Chu]: Em đang ăn sáng nè!
[Chu Chu]: Sữa ngon lắm, bánh xốp ăn cũng ngon, với cả… Nhớ anh một trăm triệu lần.
Nhìn thấy mấy chữ cuối, Túc Khiêm nao nao, trong tim có một loại xúc cảm anh không hiểu đang rạo rực.
Anh rất muốn trở về ngay lập tức, rất muốn nhìn xem khi gửi cho anh tin nhắn này, Tô Dục Chu có vẻ mặt như thế nào.
Là tiện tay gửi, hay là…
Mặt mũi đỏ hồng, trong đôi mắt nâu nhạt đựng đầy ý cười bẽn lẽn?
Nhưng giờ anh có về cũng vô ích. Vì tin nhắn này được gửi tới từ hai tiếng trước.
Thư kí Lâm ngồi bên cạnh thấy giám đốc nhìn điện thoại ngẩn người, lại nghĩ tới cụ Túc có khả năng sắp gây chuyện, không khỏi cảm thấy chột dạ.
Thế là vô thức hỏi: “Giám đốc, ngài không sao chứ?”
Túc Khiêm nghiêng đầu nhìn y một cái, không hiểu sao cõi lòng bỗng dâng lên một nỗi niềm muốn bộc bạch cho thỏa. Anh há miệng, lần đầu tiên hỏi ý kiến: “Cậu thấy…”
“Alpha ở kì mẫn cảm, có phải đều sẽ rất dính người không?”
Mà còn… Đáng yêu gấp một trăm triệu lần.
Thư kí Lâm: “…”
Có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày y phải ăn cơm chó mà giám đốc Túc tận tay đút cho luôn!
Y là Beta mà!
Sao mà biết được Alpha ở kì mẫn cảm sẽ như thế nào?
Thư kí Lâm nghĩ ngợi, không chắc chắn lắm đáp: “Chắc vậy ạ…”
Sau đó y phát hiện, giám đốc Túc vốn không hề quan tâm tới câu trả lời của y. Anh chỉ khẽ ừ một tiếng rồi lại tiếp tục chú tâm vào chiếc điện thoại, đến cả biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi.
“…”
Cách hành chó vô hình mà trí mạng nhất?
Đúng là chỉ Túc Khiêm bất chợt muốn hỏi ý kiến vậy thôi, thậm chí anh còn hơi muốn khoe khoang với người ta, nhưng lại nhanh chóng dập tắt ý nghĩ kì quái đó. Với tính cách của anh thì không bao giờ có thể làm ra chuyện như thế.
Túc Khiêm tiếp tục đọc mấy tin nhắn sau đó.
[Chu Chu]: Anh Túc, em nhận nuôi một bé mèo được không? Em sẽ tạm giữ nó trong vườn.
[Chu Chu]: [hình ảnh]
[Chu Chu]: Hình như nó có bầu, em tính mai đưa nó tới bệnh viện thú y kiểm tra.
Túc Khiêm bấm xem ảnh.
Trong ảnh là một chú mèo trắng như tuyết đang vùi đầu vào chén cơm, ăn đến là ngon lành.
Anh hồi tưởng, có một chút ấn tượng với con mèo này. Hình như nó thường xuyên xuất hiện trong vườn nhà anh, chỉ là lần nào thấy nó, còn chưa lại kịp lại gần thì nó đã thoắt cái chạy mất.
Túc Khiêm nhìn tấm ảnh, ngón tay đặt lên màn hình phóng to ra.
Cơm mà nó đang ăn này…
Là Tô Dục Chu tự tay làm đúng không?
Nghĩ đến đây, hàng mày của Túc tiên sinh hạ xuống, môi cũng nhấp thành một đường thẳng.
Hôm nay, ngày mai, ngày mốt, anh sẽ phải ở đây công tác, không được gặp Tô Dục Chu… Còn không được ăn cơm cậu nấu.
Thư kí Lâm cảm thấy áp suất không khí trong xe đột nhiên tụt xuống một cách rõ rệt.
Ngài giám đốc ban nãy vẫn còn rất tươi tỉnh giờ mang khuôn mặt sầm sì, anh nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ, bỗng thấp giọng nói: “Tiểu Lâm, xem hành trình tiếp theo là gì.”
“Dạ, vâng!”
–
Tô Dục Chu đổi sang một bộ quần áo thoải mái, chạy từ trên lầu xuống xong cũng không ra ngoài ngay mà đi vào trong bếp pha một bình trà, lại xếp lên đĩa mấy miếng bánh nhỏ, xong xuôi cậu mới bưng khay ra ngoài.
Nghe được tiếng mở cửa, cụ Túc lại vội vàng diễn vẻ yếu ớt, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đến khi Tô Dục Chu lại gần hơn một chút, quản gia Trương tiến tới bưng trà giúp cậu thì ông mới thong thả mở mắt, hiền từ nói: “Làm phiền cháu quá, ông uống chút nước là được rồi.”
Mặc dù nói vậy nhưng lại mắt lại cười đến híp cả lại, rất chi là hưởng thụ sự chiêu đãi nhiệt tình của cậu bé Alpha này.
“Không có gì đâu ạ, ông đã thấy khá hơn chưa?”
Tô Dục Chu tươi cười, nhẹ nhàng hỏi.
Khi đối mặt với người già, cách nói chuyện của cậu sẽ càng thêm dịu dàng, đúng chuẩn một đứa bé ngoan ngoãn khéo léo.
Kiếp trước, nhà trẻ mồ côi cậu sống nằm ở ngay bên cạnh một ngôi viện dưỡng lão, thế nên Tô Dục Chu thường xuyên chạy sang thăm hỏi những ông bà lão bên kia, trò chuyện cùng họ, sẽ luôn được họ cho vài cục kẹo.
Đó coi như là chút ý tốt ít ỏi cậu nhận được trong tuổi ấu thơ, thế nên mỗi lần nói chuyện với người già, cậu sẽ luôn có cảm giác thân thiết một cách khó hiểu, cũng càng thêm kiên nhẫn với họ.
Cậu rót trà cho cụ Túc, lại kêu quản gia Trương ngồi xuống, nói cười rất tự nhiên ân cần, lại không hề có vẻ nịnh nọt, chỉ có sự nhã nhặn ôn hòa.
Cụ Túc càng nhìn càng thấy ưng.
Ông là người hiểu rõ cháu trai nhà mình nhất.
Tiểu Khiêm có điều mà nó vững tin, cũng giỏi giang đến mức chói mắt, chỉ tiếc thằng bé là Omega. Con đường nó chọn đã được định trước là sẽ không êm đềm, cũng khiến thằng bé có vài suy nghĩ rất cực đoan.
Ngay cả ông ban đầu cũng có chút thành kiến.
Thậm chí còn từng nói những lời rất quá đáng với anh.
Tuy là Alpha hay là Omega thì nó vẫn là cháu ông, nhưng có đôi khi ông cũng hi vọng Tiểu Khiêm là một Alpha, nhất là những khi thằng bé phải đối mặt với vô số chất vấn của người đời.
Có lẽ là những quan niệm mà bản thân ông vô tình hoặc cố ý để lộ phần nào đã khiến Tiểu Khiêm dần xa lánh ông, mà cái chứng ghét A gì kia cũng càng trở nên nghiêm trọng.
Thế nên khi hay tin Tiểu Khiêm vẫn chọn đến với một Alpha, ông quả thực rất kinh ngạc.
Dựa trên hiểu biết của ông về cháu trai, thằng bé có chọn Beta, hay thậm chí là chọn một Omega ông cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ. Nhưng Túc Khiêm lại chọn một Alpha.
Còn là một Alpha thượng hạng chỉ mới gặp mặt đã có thể áp đảo cháu trai của Kim Trọng Hạ.
Thú thật là Alpha cũng có tật xấu, mà Alpha cao cấp sẽ chỉ có hơn chứ không có kém, dù sao thì bản thân ông cũng là một Alpha chất lượng cao. Nhưng bây giờ, tiếp xúc với cậu chàng Alpha họ Tô này, mặc dù chỉ vẻn vẹn có vài phút, nhưng cụ Túc cũng cảm thấy cậu hoàn toàn khác biệt với những người khác.
Không miêu tả được là cảm giác gì, chỉ biết là rất dễ chịu.
Để ví với gió xuân ấm áp thì có hơi cường điệu quá, nhưng chỉ với một ấm trà, cùng cậu trò chuyện dăm ba câu, cụ Túc cảm thấy mình có thể ngồi cả một buổi trưa.
Có vài người sở hữu sức hấp dẫn lạ thường như vậy đấy.
“Ầy, Tiểu Tô à, chỗ cháu thích thật đấy, ông ngồi rồi không nỡ đi.” Cụ Túc không nhịn được cảm thán.
“Cháu có bạn trai chưa? Có muốn ông giới thiệu cho không? Cháu ông ấy, nó là Omega, năm nay hai bảy gần hai tám, vẫn chưa tìm được người thích hợp.”
“Ông thấy cháu là một chàng trai rất tốt, hay là ông giới thiệu hai đứa với nhau nhé?”
Tô Dục Chu hơi ngẩn ra, sau đó bật cười: “Cháu cảm ơn ạ, nhưng cháu có người mình thích rồi.”
Phát hiện mình cứ thế nói hết ra, khuôn mặt cậu lập tức đỏ bừng, có hơi xấu hổ vuốt tóc, cuối cùng cầm chén trà nhấp mấy ngụm để che giấu.
Nghe cậu nói vậy, ông cụ không chỉ không tức giận mà còn hớn hở nở nụ cười, nhưng vẫn không hề ngừng lại mà tiếp tục nói: “Cháu còn trẻ mà, ra ngoài trải nghiệm nhiều biết đâu lại gặp được người phù hợp hơn thì sao?”
Nghe vậy, Tô Dục Chu hơi nhíu mày, phản bác: “Cháu chỉ thích anh ấy thôi, không có ai phù hợp với cháu hơn anh ấy hết.”
Ông cụ cười tít cả mắt.
Mặc dù ông cũng biết Tô Dục Chu hiện giờ đang ở kì mẫn cảm nên có một mối liên kết tình cảm đặc thù với Omega mình thích, sẽ không muốn tách ra khỏi người ta, nhưng thấy cậu nhóc khăng khăng chọn Tiểu Khiêm thì vẫn rất hài lòng.
“Được rồi được rồi, ông chỉ đùa một chút thôi, cháu đừng giận nhé.”
Sắc mặt của Tô Dục Chu dịu lại, cậu nhìn đồng hồ, nghĩ ngợi rồi nói: “Cháu phải đi chuẩn bị cơm trưa rồi, mọi người có muốn dùng bữa cùng cháu luôn không ạ?”
Thật ra đây là một cách đuổi khéo, người bình thường nghe vậy chắc chắn sẽ không ở lại.
Nhưng cậu lại thấy ông lão kia gật đầu, cười khà khà nói: “Được vậy thì tốt quá, làm phiền cháu rồi.”
“…”
Tô Dục Chu không khỏi nhìn về phía quản gia Trương.
Bác quản gia ngẩng đầu nhìn trời, làm như không nghe thấy cuộc đối thoại của họ.
Thôi được rồi.
Dù sao cũng là mình đề nghị, Tô Dục Chu không thể đuổi người ta đi thật, bèn để họ chờ ở ngoài, cậu vào trong nấu cơm.
Cứ tưởng là sẽ gọi đầu bếp tới nấu, kết quả lại nhìn thấy cậu bé kia đi vào phòng bếp, bắt đầu cắm cúi bận bịu thì cụ Túc không khỏi kinh ngạc. Ông và quản gia Trương liếc nhau một cái.
“Cậu bé này còn biết nấu cơm!”
Cụ Túc ngần ấy tuổi rồi cũng chưa từng gặp Alpha nào biết nấu cơm, chính bản thân ông cũng không biết.
Đừng bảo là cậu nhóc này vẫn còn đang giận ông nên định trả đũa nhé? Cụ Túc suy bụng ta ra bụng người, không khỏi bắt đầu cảm thấy thấp thỏm không yên.
Ông nháy mắt với quản gia Trương: “Chú Trương, chú mau qua giúp thằng bé đi.”
Quản gia Trương cảm thấy thật khó.
Mặc dù bác là Beta thật, nhưng bác cũng không có kĩ năng nấu nướng, nhưng thật sự không thể để chủ nhà bận bịu một mình còn bọn họ thì ngồi chơi ngoài này được.
Cuối cùng, bác chỉ đành bất chấp mà đi vào bếp, đề nghị được giúp đỡ.
Tô Dục Chu không hề khách khí, để bác làm trợ thủ rửa rau cùng với vài công việc lặt vặt đơn giản.
Mà cụ Túc ngồi ngoài cũng vừa mới nhớ ra, hình như quản gia của cụ cũng không biết nấu cơm.
Thôi xong.
E là bữa cơm này không ăn nổi rồi!
Cụ Túc lo lắng bất an, nghĩ bụng lát nữa cố ăn một hai miếng rồi giả vờ không thấy đói là được.
Thời tiết nóng nực thế này, ông cũng già rồi, không thèm ăn là chuyện hoàn toàn bình thường.
Nếu ngay từ đầu đã không ăn gì thì cũng khó, vì chính ông là người đòi ở lại, không thể không nể mặt người ta như thế được.
Ông cụ vuốt râu, mặt ủ mày chau.
Con mèo trắng kia đã ăn xong, đang ngồi dưới mái hiên li m móng rửa mặt, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn ông lão, tặng cho ông ánh mắt có phần khinh bỉ.
Trên bãi cỏ, bát cơm thừa Tô Dục Chu mang cho nó sạch bong, không sót một hạt cơm.
“Ông ơi, cơm được rồi ạ.”
Chàng thanh niên mở cửa kính ra, gọi ông vào ăn cơm.
Cụ Túc không khỏi nhìn đồng hồ, tốc độ nấu cơm này hình như hơi nhanh quá thì phải? Mặc dù có quản gia Trương hỗ trợ thật, nhưng mà cái chú này cũng có biết nấu đâu!
Ông lại càng cho rằng cậu cháu rể này giận ông vì những lời ban nãy nên mới định chọc ghẹo ông.
Cuối cùng ông cụ vẫn được chàng trai dìu vào nhà, chầm chậm đi tới nhà ăn.
Nhưng, cụ Túc có nằm mơ cũng không thể ngờ được rằng, cậu nhóc Alpha này nấu cơm —
Ngon ra phết!
Tiểu Khiêm thích cơm Tây, còn ông thì chỉ ăn đồ Trung, lại thêm ngày ngày sống trong an nhàn sung sướng nên ăn uống càng thêm kén cá chọn canh. Đầu bếp được mời tới nhà cũng toàn là đầu bếp cao cấp.
Tuy là tay nghề của cậu nhóc này còn kém xa với đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng trước đó ông đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ phải ăn những món khó mà nuốt trôi, giờ lại được chiêu đãi một bữa cơm có thể nói là ở tầm trung cho đến cao cấp. Sự đối lập mãnh liệt như vậy khiến chúng trở nên ngon miệng lạ thường.
Huống hồ, chính những món đơn giản thường ngày này mới lại càng thêm ngon miệng.
Hoàn toàn khác với dự định chỉ ăn mấy miếng có lệ, cụ Túc ăn hết hai bát cơm đầy. Nếu không phải bị quản gia Trương ngăn cản thì ông thấy mình vẫn có thể ăn thêm nữa!
Đây cũng là lần đầu Tô Dục Chu gặp một ông lão có sức ăn tốt như vậy, đồ ăn mình nấu được khẳng định, cậu đương nhiên rất vui.
Sau bữa ăn, cụ Túc cũng không ở lại lâu.
Ông kết bạn với Tô Dục Chu, trước khi đi còn mời cậu cuối tuần tới nhà ông làm khách.
“Hôm nay thật sự là làm phiền cháu quá, để cảm ơn thì ông muốn mời cháu đến ăn một bữa cơm. Cháu đừng từ chối, từ chối thì ông sẽ buồn lắm.
Tô Dục Chu không còn cách nào khác, chỉ có thể áp dụng kế hoãn binh, nói sẽ suy nghĩ.
“Cứ quyết định vậy nhé.”
Cụ Túc vung tay, ngồi lên chiếc xe tới đón ông, vẫy tay chào cậu.
Đợi xe lái đi rất xa rồi ông mới thu hồi ánh mắt, nói với quản gia Trương: “Chú Trương, chú có thấy tư thế đi lại của đứa bé này có hơi lạ không?”
Quản gia Trương khẽ gật đầu: “Có thể là phần eo bị thương ạ, tôi thấy thỉnh thoảng cậu ấy sẽ đưa tay xoa bóp.”
Nói đến đây bác còn thấy khá cảm động.
“Vừa rồi cậu ấy còn chịu đựng cơn đau cõng cụ vào, đúng là một đứa bé ngoan có tấm lòng lương thiện.”
Cụ Túc lại không nói gì, việc thằng bé chịu đựng cơn đau cõng ông, ông có để ý, cũng ghi nhớ sự tốt bụng ấy.
Nhưng vấn đề là…
Eo bị thương thì sẽ ảnh hưởng nhiều đến việc đi đứng như vậy sao?
Cụ Túc nhíu mày, trong lòng mơ hồ nghĩ ra được điều gì đó, nhưng vẫn luôn bị chặn bởi một ô cửa bằng giấy, mông lung, không thể nói rõ.
Cuối cùng ông thở dài, lắc đầu, lấy di động ra khỏi túi, đăng bài lên trên tường nhà.
Ở một đất nước khác, Túc Khiêm cơm nước xong với người quản lý của công ty đối tác, đi vào thang máy chuẩn bị về phòng khách sạn.
Trong lúc đó, anh lấy điện thoại ra kiểm tr.a tin tức.
Lúc này trên điện thoại hiển thị thông báo động thái từ người được anh đặc biệt chú ý, Túc Khiêm cũng chỉ tùy ý nhìn lướt qua, nhưng rồi khựng lại.
[Ông nội]: Cảm ơn bạn nhỏ đã chiêu đãi [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]
Túc Khiêm mở hình ra xem, nhìn bộ đồ ăn cùng chiếc khăn trải bàn thân thuộc, còn có chiếc khay bày đồ ăn rất quen mắt kia, không khỏi giật thót.
Dạ dày vốn đang không thoải mái vì bữa trưa không hợp khẩu vị, bỗng càng thêm khó chịu.
Hết chương 39.