Chương 40

“Giám đốc?”
Thư kí Lâm đi chung thang máy dễ dàng nhận thấy tâm tình đang mãnh liệt dậy sóng của anh, gương mặt kia không thể nói là đen như đít nồi, nhưng cũng không khác lắm.
Túc Khiêm liếc y một cái: “Mua giúp tôi một hộp thuốc đau dạ dày.”
Dứt lời thì thang máy cũng đến nơi.


Túc tiên sinh vừa lục danh bạ vừa đi ra khỏi thang máy, thư kí Lâm đứng trong đợi đi xuống mơ hồ nghe được tiếng anh khẽ gọi ông nội. Y chột dạ, vội vàng bấm nút đóng cửa, không dám đối mặt với sấm dữ sắp đến.
Một bên khác, Túc Khiêm quét thẻ vào phòng, ngã ra ghế sô pha, bực bội giật cà vạt.


“Tiểu Khiêm đấy à, nghe nói con đi công tác phải không?” Từ điện thoại truyền ra giọng nói vui vẻ của ông lão.
Túc Khiêm thấy hơi nhức đầu, chuyển điện thoại sang tai bên kia, thấp giọng hỏi: “Có phải ngài nên cho con một câu giải thích không?”
“Giải thích? Giải thích gì?”


Ông cụ bắt đầu giả ngu.
Túc Khiêm mím môi, cuối cùng vẫn kiềm chế mà nói: “Con thấy bài đăng trên tường nhà của ngài rồi.”
“À, con nói cái đó à.”


Cụ Túc ung dung nói: “Cũng lâu rồi ông cháu mình chưa gặp nên hôm nay ông định đến thăm con, ai ngờ con lại không có nhà, thế là ông làm quen được với một bạn nhỏ.”
“Cậu bé mời ông ở lại ăn cơm, người ta nhiệt tình như thế thì ông nội con đành phải nhận lời thôi.”


“Ừm, tay nghề của bạn nhỏ này không tệ đâu, rất tốt, rất ngon.”
Túc Khiêm nghe mà đen hết mặt, cảm giác dạ dày càng lúc càng đau, anh vươn tay ấn bụng, thấp giọng hỏi:
“Ngài cố ý đúng không?”


available on google playdownload on app store


Mình vừa đi công tác xong ông cụ đã đến biệt thự, bảo đây là trùng hợp? Quỷ cũng không buồn tin.
Túc Khiêm biết sau khi chuyện của mình và Tô Dục Chu truyền ra thì chắc chắn sẽ không giấu được ông cụ, nhưng anh không ngờ là ông không nói gì với anh đã chạy tới nhà anh ăn chùa.


Còn để Tô Dục Chu nấu cơm cho ông? Chính anh còn không có để ăn đây này!
Đăng bài trên tường nhà như thế, tức là ông còn kết bạn với Tô Dục Chu đúng không?


“Hả? Con nói gì thế? Sao ông không hiểu.” Cụ Túc tiếp tục giả ngu: “Ông chỉ muốn tới thăm con, tiện thể bồi dưỡng tình cảm với cháu trai đã lâu không liên lạc thôi mà.”
“Nhưng mà nói qua cũng phải nói lại, Tiểu Tô…”
“Chủ tịch Túc, đây là chuyện riêng của con.”


Túc Khiêm trầm giọng ngắt lời ông: “Xin ngài đừng lại tự tiện nhúng tay nữa, chuyện này làm con thấy vô cùng bối rối.”
Cụ Túc im lặng, giọng điệu vốn đang nhẹ nhàng trở nên nặng nề hơn.
“Tiểu Khiêm, ông là ông nội con.”


Túc Khiêm ấn bụng, nhíu mày nói: “Con chưa từng phủ nhận điều đó, nhưng nếu như ngài cứ nhất định phải nhúng tay vào chuyện riêng của con, vậy e là chúng ta chỉ có thể tiếp tục duy trì quan hệ công việc.”
Mối quan hệ vốn đã dịu lại đôi phần một lần nữa trở về điểm đóng băng.


Người ở đầu bên kia im lặng rất lâu, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
“Được rồi, ông hiểu rồi.”


Giọng ông cụ chứa đựng mất mát, khiến Túc Khiêm nghe cũng thấy hơi mềm lòng. Nhưng chỉ cần hồi tưởng đến những lời năm xưa ông ấy từng nói, anh lại cảm thấy cõi lòng đau đớn như kim châm.
Anh mím chặt môi, dứt khoát cúp điện thoại.


Trong xe, cụ Túc đặt di động xuống, thở dài với vẻ cô đơn: “Tiểu Khiêm vẫn còn trách tôi…”
Quản gia Trương ngập ngừng nói: “Cụ ra sức dẹp mọi lời bàn tán để cậu Khiêm lên làm chủ Túc Thị là đã dùng hành động để nói cho cậu ấy biết, cụ tin tưởng cậu ấy rồi.”


“Hầy…”
Cụ Túc khua tay, lại là một tiếng thở dài xen lẫn vô số tình cảm phức tạp.
Ông biết sự thật không phải vậy.
Ba năm trước ông bắt đầu đề bạt Túc Khiêm lên, thật ra đã là lựa chọn cuối cùng, lấy ngựa ch.ết làm ngựa sống mà thôi, chính ông cũng chẳng mấy tin tưởng thằng bé.


Sau khi nhìn đứa bé kia tiếp nhận cục diện rối rắm như vậy, cắn răng đi từng bước đến hiện tại, vực dậy Túc Thị đã đứng bên bờ phá sản thì cuối cùng quan niệm của ông cũng có phần thay đổi.


Cho dù là Omega thì cũng không hề kém cạnh Alpha, hoàn toàn có thể dựa vào chính mình để chống đỡ một khoảng trời!
Nhưng ông hiểu ra thì đã muộn.
Vết rách đã tồn tại, muốn vá lại đâu có dễ như lời nói?
Trong phòng khách sạn.


Túc Khiêm ném điện thoại đi, hai mắt nhắm lại dựa vào ghế sô pha. Anh chau mày, trán cũng toát mồ hôi lạnh.
Bệnh dạ dày của anh đã lâu rồi chưa tái phát, hôm nay lại đến dữ dội như vậy, khiến anh không kịp trở tay.
“Leng keng —“
Tiếng chuông cửa vang lên, Túc Khiêm ráng chống người dậy, đi tới mở cửa.


“Giám đốc, thuốc của anh…”
Túc Khiêm nắm lấy túi nhựa, chẳng nói chẳng rằng, mà thật ra cũng không còn sức để nói, cứ thế đóng cửa phòng. Anh rót chén nước từ máy đun, dựa theo chỉ dẫn uống đúng liều.
Sau đó ngã xuống ghế sô pha.


Một người đàn ông cao lớn lại nằm trên chiếc ghế sô pha vừa hẹp vừa ngắn, từ bắp chân trở xuống đều thò hết ra ngoài. Cái tư thế này vừa nhìn đã biết là rất không thoải mái, nhưng Túc Khiêm lại không muốn nhúc nhích.


Anh lẳng lặng nằm đó đợi thuốc phát huy tác dụng. Một tay ấn dạ dày, tay còn lại giơ điện thoại lên, nhìn màn hình mà ngẩn người.
Trên màn hình di động hiện lên giao diện danh bạ, trên đó là tên một người cùng với mười một chữ số.
Anh ngẩn người nhìn dãy số.


Đợi đến khi tiếng tút tút vang lên anh mới bừng tỉnh phát hiện, trong vô thức anh đã bấm gọi đi. Túc Khiêm vội vàng muốn ngắt cuộc gọi, nhưng đầu bên kia đã nhấc máy.
“Anh Túc ạ?”
Tiếng cậu trai mềm mại ôn hòa vang lên từ điện thoại, nghe mơ màng như còn chưa tỉnh ngủ.


Túc Khiêm liếc nhìn đồng hồ.
Lúc này hẳn đang là giờ ngủ trưa của em ấy.
Anh đè nén đau đớn, cố dùng giọng điệu bình tĩnh nhất hỏi: “Tôi làm phiền em à?”
“Không ạ.”


Giọng chàng trai ngoan ngoãn êm ái vô cùng, hình như vừa trở mình. Túc Khiêm gần như có thể thấy được cảnh cậu ôm gối đầu, chôn mặt vào trong chăn.
Anh bỗng thấy cơn đau từ dạ dày đang co rút dịu đi phần nào.
“Em mới lên giường nằm thôi.” Cậu thanh niên tiếp tục nói: “Vẫn chưa ngủ.”


Túc Khiêm nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Tôi thấy tin nhắn của em rồi.”
“Dạ…”
Lúc này Tô Dục Chu đã nửa tỉnh nửa mơ, khe khẽ đáp, đợi Túc Khiêm nói tiếp.


Túc Khiêm nhớ đến tin nhắn đầu tiên cậu gửi, có hơi xấu hổ để nói về chuyện đó qua điện thoại, thế là ngập ngừng một hồi mới mở miệng: “Em muốn nuôi mèo à?”
“Dạ…”


Tô Dục Chu nhắm mắt lại, chầm chậm nói: “Em định ngủ dậy đến cửa hàng thú cưng mua một cái lồng, sau đó mai mang Bánh Bông Tuyết đi khám.”
Túc Khiêm sửng sốt: “Bánh Bông Tuyết?”
“Ưm, tên em đặt cho nó đó.”


Rõ ràng buồn ngủ lắm rồi, nhưng cậu thanh niên lại nói nhiều đến bất ngờ: “Bánh bông tuyết ăn ngon lắm, ba em từng làm mấy lần rồi, anh có muốn ăn không? Em sẽ hỏi xin ba công thức rồi thử làm xem sao.”
“Lần đầu tiên làm, không đảm bảo sẽ ngon đâu.”


Túc Khiêm không nhịn được cười, tâm trạng cũng được xoa dịu, anh nhẹ nhàng nói ừ.
Sau đó, anh nghĩ tới chuyện của ông nội: “Hôm nay…”
“Hôm nay em gặp một ông lão kì lắm.” Anh còn chưa nói hết, cậu trai đã tiếp lời.
“Một ông lão kì quái à?”
“Vâng.”


Tô Dục Chu bèn kể lại chuyện hôm nay cậu gặp cụ Túc, sau đó phàn nàn: “Ban đầu em còn tưởng là nhân vật khả nghi gì cơ, về sau nói chuyện một hồi thì thấy ông ấy cũng tốt.”
“Lúc chuẩn bị nấu đồ ăn trưa ấy, em chỉ định khách sáo chút thôi, hỏi họ có muốn ở lại dùng bữa không…”


Túc Khiêm nhướng mày: “Thế là bọn họ không biết xấu hổ ở lại thật à?”
Giọng điệu có phần oán trách, lại có một sự hả giận khó hiểu.


Cái gì mà nhiệt tình không thể chối từ cơ, là da mặt dày quá thì có! Mặc dù ông là ông nội của anh, nhưng Túc Khiêm hoàn toàn không cảm thấy đánh giá như vậy có gì sai.
Tô Dục Chu ngơ ra mất một lát, sau đó mềm giọng nói: “Cũng không thể nói họ như vậy…”


Túc Khiêm không tiếp tục đề tài này.
Anh không ngờ ông nội lại không công khai thân phận với Tô Dục Chu, đã thế thì anh sẽ xem sau này ông lật xe như thế nào.
Giờ chơi càng vui thì sau này ngã càng ác!
Cuối cùng, cả hai bên đều im lặng.


Ngay khi Tô Dục Chu mơ màng chuẩn bị thiếp đi, cậu lại nghe được giọng nói khàn khàn của người kia vang lên với chút kiềm chế và đè nén: “Chu Chu…”
“Ừm?”
“Tôi bị đau dạ dày…”
Tô Dục Chu im lặng, sau đó mở choàng mắt, buồn ngủ gì đó lập tức bay sạch.


Ở đầu bên kia, Túc Khiêm nói xong thì cũng hối hận.
Ngày trước, có lúc nào anh không phải tự mình gắng gượng vượt qua đâu? Cái kiểu kể khổ tranh thủ sự quan tâm của người khác thế này, anh chưa từng làm.
Vì những thứ đó chỉ đổi lại cho anh thêm nhiều hoài nghi và khinh miệt thậm tệ.


“Quả nhiên Omega chẳng được tích sự gì.”
“Omega đúng là lắm bệnh nhiều tật, có khổ một tí đã không chịu được, vẫn nên ngoan ngoãn về nhà lấy chồng sinh con thôi.”


“Thương trường là nơi của Alpha và Beta, một Omega yếu nhớt như vậy tới đây định chơi đồ hàng à? Cậu có thể thức liền mấy đêm làm việc không ngừng nghỉ không? Có tí bệnh dạ dày thì đã làm sao? Có ai mà không phải trải qua chuyện đó?”
“…”


Những âm thanh đó tràn ngập bên tai tựa như một xoáy nước khổng lồ, mà anh đứng ở trung tâm vòng xoáy, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ bị cuốn vào, chỉ sơ sẩy một chút thôi là sẽ tan tác thành từng mảnh.


Túc Khiêm đè lên ấn đường, cố gắng xóa đi những âm thanh đó trong đầu, cố gắng để bản thân không bị chúng ảnh hưởng. Nhưng anh cũng cảm thấy ban nãy mình lại tỏ ra yếu đuối với Tô Dục Chu như vậy đúng là nực cười.


Nói với em ấy qua điện thoại thì cũng có ích gì? Tô Dục Chu không làm được gì, nhiều lắm là an ủi vài câu…
“Sao lại đau dạ dày? Anh ăn phải đồ thiu à?” Lúc này giọng cậu thanh niên lại vang lên đầy lo lắng.
Ban nãy nghe giọng còn có chút mơ màng, nhưng giờ có vẻ đã tỉnh hẳn rồi.


“Bữa trưa không hợp khẩu vị lắm…”
“Ngộ độc thức ăn?”
Nghe tiếng cậu sốt ruột cuống cuồng như vậy, Túc Khiêm không khỏi bật cười: “Không phải, chỉ là bệnh dạ dày lại tái phát thôi.”
“Anh bị bệnh dạ dày? Sao không nói với em?”


“Chỉ là bệnh vặt thôi…” Túc Khiêm lúng túng đáp.
“Vậy anh uống thuốc chưa?”
“Rồi.” Túc Khiêm đáp, lại bổ sung: “Vừa uống lúc nãy, đang chờ thuốc có tác dụng.”


“Có phải đau lắm không?” Tiếng cậu trai mang theo chút thương xót: “Nếu giờ em ở bên cạnh anh thì có thể giúp anh xoa cho bớt đau rồi.”
“Khách sạn không có món Trung à? Có phải anh chưa ăn gì không? Ăn chút mì lót dạ cũng được…”


Túc Khiêm nghe cậu lải nhải bên tai, mặc dù đau đớn trên thể xác không thể làm dịu, nhưng…
Anh dựa vào tay ghế sô pha, cơ thể không còn căng cứng mà dần thả lỏng, cơn đau có vẻ cũng không khó chịu đến vậy.


Cũng không biết là do thuốc đã phát huy tác dụng, hay bởi vì trong thanh âm của chàng trai có sự dịu dàng trấn an được lòng người…


Tô Dục Chu không nghe thấy tiếng Túc Khiêm nữa thì càng thêm sốt ruột, cẩn thận dỏng tai lên mới loáng thoáng nghe được tiếng hít thở đều đều. Xác nhận người kia chỉ là thiếp đi thì cậu mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng trạng thái của anh ấy như vậy vẫn rất đáng lo.


Cậu nằm xuống giường, ôm gối của Túc Khiêm, một lát sau vẫn không thể ngủ được, đành ngồi dậy mò lấy điện thoại.
Tô Dục Chu suy nghĩ một lát, cuối cùng lục danh bạ tìm tới tên của một người từ lúc thêm số vẫn chưa từng liên lạc, khẽ cắn môi bấm gọi.


“Dạ — Anh Diệp phải không ạ, em là Tô Dục Chu.”
“Anh còn nhớ em không ạ?”
Diệp Vũ Thanh thấy hơi lạ, nhưng vẫn nhiệt tình đáp lại: “Đương nhiên rồi, Tiểu Tô mà, sao có thể không nhớ được? Tìm tôi có chuyện gì không?”
Tô Dục Chu: “Dạ, anh Diệp, em muốn nhờ anh giúp một chuyện.”


Tất nhiên là Diệp Vũ Thanh không thể từ chối, nhưng trong đầu không khỏi nghĩ ngợi.
Chỉ là những ý nghĩ đó vừa mới hiện lên, y đã nghe thấy cậu nhóc kia nhẹ nhàng nói: “Anh Túc đi công tác ở nước S, anh có thể tr.a giúp em anh ấy ở khách sạn nào không?”


Y sửng sốt, không khỏi hỏi lại: “Em hỏi chuyện đó làm gì?”
“Bệnh dạ dày của anh Túc lại tái phát nên em muốn tới chăm sóc anh ấy.” Tô Dục Chu rất thật thà đáp.
Diệp Vũ Thanh nghe mà thấy hơi nhức răng.


“Sao em không hỏi anh ấy luôn?” Mặc dù y cho rằng với tính cách của Túc Khiêm thì nhiều khả năng sẽ không cho cậu nhóc này biết.
“Anh ấy ngủ mất rồi ạ, mà em không nỡ đánh thức anh ấy.”
“…”


Cũng không phải là Diệp Vũ Thanh chưa từng thấy Alpha nào bám Omega của mình, nhưng kiểu như Tô Dục Chu lại là lần đầu tiên gặp.
Y không khỏi cẩn thận suy tính.


Bệnh dạ dày của Túc Khiêm là bệnh cũ, đúng là cần có người ở bên chăm sóc, mà thư kí thì đương nhiên không thể tình cảm bằng Alpha nhà mình rồi…


Được rồi, tuy là Alpha chắc cũng không biết chăm sóc người khác đâu, nhưng có chỗ dựa tinh thần thì cũng tốt, mặc dù chắc anh Túc cũng chẳng cần.
“Được rồi, để tôi sắp xếp cho.” Diệp Vũ Thanh đồng ý: “Chừng nào thì em đi được?”
“Lúc nào cũng được ạ.”


“… Ok, giờ em đang ở đâu.”
“Ở biệt thự trên núi của anh Túc ạ.”
“…”
Xem như Diệp Vũ Thanh đã có thể xác nhận, anh Túc nhà y lần này nghiêm túc thật.


Dù sao hai người họ quen biết bao năm như thế, thậm chí là lớn lên cùng nhau, nhưng y còn chưa được ngủ lại nhà Túc Khiêm bao giờ chứ đừng nói là vào ở.
Mà y còn là Beta đấy, làm gì có pheromone như Alpha.
Cúp máy xong, Tô Dục Chu vội vàng đứng dậy thu dọn đồ đạc.


Hôm nay đi ngày kia lại về, thời gian ngắn nên cậu cũng không mang nhiều. Quần áo để thay rồi thêm vài vật dụng sinh hoạt thiết yếu, nhét hết vào ba lô, cứ thế hành trang gọn nhẹ mà ra trận. Còn việc đưa Bánh Bông Tuyết đi khám, cậu đành tạm thời lùi lịch.


Diệp Vũ Thanh làm việc rất nhanh, Tô Dục Chu vừa thu dọn đồ xong đã thấy y gọi tới. Cậu không chỉ biết được khách sạn ở nước S của Túc Khiêm, mà y còn đã sắp xếp xong máy bay cho cậu.


“Em đi thẳng đến sân bay ở trung tâm thành phố, nhớ cầm hộ chiếu với thẻ căn cước theo. Đến thì gọi vào số này, sẽ có người ra đón em.”
Nói rồi y cúp máy, sau đó gửi một dãy số điện thoại tới.
[Tô Dục Chu]: Cảm ơn anh nhiều!
[Diệp Vũ Thanh]: Chuyện nhỏ ấy mà ~


Tô Dục Chu bèn mở ứng dụng, gọi một chiếc taxi tới thẳng sân bay ở trung tâm thành phố.
Cuối cùng, khi ngồi lên máy bay tiến về nước S, nhìn bầu trời bên ngoài, cậu bỗng cảm thấy như đang mơ.
Đây đúng kiểu nói đi là đi, du lịch siêu cấp tốc luôn.


Nhưng chỉ nghĩ đến việc bốn tiếng nữa là sẽ được thấy Túc Khiêm, Tô Dục Chu bắt đầu cảm thấy vui vẻ.
Lúc này cậu mới có thời gian nhìn điện thoại, do dự không biết nên báo một tiếng với Túc tiên sinh không. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn xóa đi từng chữ đã gõ.


Đến lúc đó cho anh ấy một niềm vui bất ngờ là được!
… Mong là không bất ngờ đến hết hồn.
Hết chương 40.
- -----oOo------






Truyện liên quan