Quyển 2 - Chương 15: Bái kiến chủ thượng!

Edit: xinstrong9
Beta: Nhímnhinhanh

Bạch Tiểu Hoa lần đầu tiên trong đời có thể so sánh người đàn ông như Sở Văn Hiên, ừm, tạm xưng ngươi thiếu niên này là đàn ông đi.
Bởi vì dính nước nên mái tóc y đã ướt đẫm, giọt nước theo gương mặt cậu mà trượt xuống.


Làn da trắng nõn nà dưới ánh mặt trời phát quang lấp lánh, một đôi mắt tinh thuần, sóng mắt di chuyển ngẫu nhiên hiện lên một tia kỳ lạ thất thải quang mang, cái mũi kiên định hơi hạ thấp xuống, môi đỏ mặt hơi vểnh tạo nên một độ cong hoàn mỹ tự nhiên.


Khuôn mặt cậu thập phần hoàn mỹ, là khuôn mặt trái xoan mà các cô gái thường hâm mộ.
Thân thể thoạt nhìn như gầy yếu nhưng lại thập phần rắn chắc, nếu cho cậu vài năm nữa thi cậu định sẽ trở thành một người đàn ông khiến mọi cô gái đều mê luyến


Trọng yếu nhất là… cậu lại mang khí chất sạch sẽ bẩm sinh.
Tựa như trước giờ chưa từng bị ô nhiễm, toàn thân tỏa ra khí chất thuần thiết không tỳ vết, không bị ảnh hưởng bởi nhân gian khói lửa chút nào.
Hóa ra, vẻ ngoài không sạch sẽ kia lại cất dấu đi một người con trai tuyệt sắc giai nhân như vậy.


Phượng Loan tuy không yêu nghiệt tà mị như Sở Văn Hiên , cũng không lạnh nhạt như Ngọc Đường Xuân hay Lãnh Như Phong.
Cậu như một liệu thuốc chữa trị, khiến cho lòng người tinh thuần.
Nhịn không được bàn tay xoa xoa mặt cậu, ừm, cảm giác không sai, thật mềm mại.
“Vì sao lại giấu bản thân?” cô hỏi.


Cậu tùy ý để cô đem mặt mình quất rối lăn qua lăn lại, anh đáp “Vì sinh tồn”
Bàn tay nắm khuôn mặt dừng lại một chút, Bạch Tiểu Hoa rút tay mình về, giống như đối đãi với người cùng cảnh, vén vén tóc của anh, lầm bầm lầu lầu bầu (nói thầm) một đạo “tóc nên…cắt cắt rồi.”


available on google playdownload on app store


Bộ dạng của thiếu niên này hoàn toàn là loài thú, là sinh vật nguyên thủy nhất, thậm chí là y phục cũng làm từ da thú.
Nhớ tới lời cậu ta đã nói, Trấn Nguyệt Lạc đã xãy ra việc…
Xem ra nơi này đã xảy ra sự cố.


“Cứ lên bờ trước đã, không thì sẽ cảm lạnh mất.” nói xong trẻ con tinh nghịch cười, nháy nháy mắt mấy cái với cậu.
Phượng Loan bị bộ dáng đáng yêu này của cô quấy rối, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, nhu nhuận gật đầu:”ừm.”
Cậu ẵm nàng lên, hai người từ từ bò lên bờ.


Vừa lên bờ, liền gặp phải Lãnh Như Phong.
Nhìn bộ dáng ướt sủng của cô, khuôn mặt vốn không cảm xúc liền nhíu mày lại, tiến lên ôm lấy bả vai của cô.
“Sao vậy?”
"Thay quần áo.”


Phượng Loan nhìn bọn họ rời đi, trong lòng ẩn ẩn một tia mất mác. Lại nghĩ đến sứ mạng của mình, hiện tại cũng không phải là lúc miên man suy nghĩ, cô gái này có phải là người mình chờ đợi hay không, đáp án về sau rồi sẽ rõ ràng.


Tiểu Hoa hảo hảo thay y phục, lại tìm một bộ trang phục nữ sĩ sạch sẽ, là một bộ quần áo nàng chưa dùng bao giờ, nhất kiện bạch sắc quần áo kết hợp với quần bò rồi đưa cho Phượng Loan thay.
Lúc Phượng Loan mặc quần áo tử tế đi đến, mọi người cơ hồ toàn bộ đều há hốc mồm.


Một vật thể đen thui không rõ hình dạng con người đột nhiên lại biến thành một mỹ thiếu niên, loại kích thích này cũng quá mạnh mẽ đi, làm người ta có chút không thể tin được.


Mái tóc chạm vai được một sợi dây cột lại tùy ý, bộ quần áo rộng thùng thình buông xuống sườn phải, vài sợi tóc lạc bầy khẽ bay bay trong gió, còn mang theo cảm giác phiêu dật cảnh quan tốt đẹp.


“Chậc chậc chậc chậc, quá phô trương rồi, hoàn mỹ a hoàn mỹ, quả là một mỹ thiếu niên đẹp như một đóa mạn đà la, có thể nói là cực phẩm!” Diệp Đan Phượng ánh mắt lướt qua lướt lại trên người thiếu niên, nhìn cậu từ đầu đến chân mấy lần, không ngừng thán phục.


Ngay cả người cả ngày được mĩ nam vờn quanh như Bạch Tiểu Hoa cũng không khỏi tấm tắc làm kỳ, đúng là tác phẩm tuyệt mỹ của tạo hóa.


Tiểu Bảo chu miệng lên, khó chịu nhìn về phía Phượng Loan mà trợn mắt, tên này vừa xuất hiện liền đã đem cướp đi hào quang của nhóc, rõ ràng cậu bé mới là người đáng yêu nhất, đẹp trai nhất mà.( Ari: Vâng, bé Bảo đáng yêu nhất, ngoan về chị Ari chương nè :* )


“Tiểu Bảo…ghen tị?” Bạch Tiểu Hoa phát hiện nhóc khác thường, liền mở miệng trêu ghẹo.


“Ai thèm ghen tị, dấm chua cũng không thể ăn, chua muốn ch.ết rồi.” Tiểu Bảo không kiên nhẫn nhíu mày, đôi mắt lấ lánh tràn ngập lửa giận, mẹ nhất định là cố ý, ánh mắt người cũng đã cười đến có nếp nhăn rồi.


“Thật sao… thật sao hảo chua mà, các ngươi không phát hiện quanh đây có hương vị trẻ con dấm chua sao?” Diệp Đan Phương dút liền liền cố ý hướng mũi tới Tiểu Bảo mà ngửi.


Nhận thấy mình đang bị trêu chọc, Tiểu Bảo tức thì nóng giận, cũng không quản bên cạnh là ai, ngay lập tức hung hăng đạp một cái, phát tiết bản thân bất mãn.
Không may Sở Văn Hiên vừa lúc trúng chiêu, cẳng chân vốn không phòng bị bị tiểu hài tử đá một cái, mi nhíu lại.


“Ta cũng đâu làm người tức giận, xú tiểu tử ngươi thế nào lại đá ta, ta đây chính là cha ngươi, ngươi cẩn thận gặp sét đánh!”


Tiểu Bảo tiễn hắn một ánh mắt khinh thường, không biết sợ nói “Ngươi muốn ăn đánh đi, dám tự nhận phụ thân a! Tưởng ta ngu ngốc sao? Lúc trước ngươi hết ăn lại uống lừa gạt rong chơi, có người ngốc mới gọi ngươi là phụ thân đi?
Phốc…


Lời này vừa thốt ra, người ở đây ngoại trừ Bạch Tiểu Hoa cùng Phượng Loan thì tất cả đều cười vang lên.


Nhất là Diệp Đan Phượng, vốn không có tâm tư, cũng không biết xem sắc mặt người khác, cười đến rút khí. Nhớ đến năm đó mình bị Sở Văn Hiên cự tuyệt làm thương tổn, tâm tình cũng không khỏi thật tốt, phải biết rằng cơ hội làm Sở Văn Hiên phải kinh ngạc chỉ tương đương với bằng không.


Ngọc Đường Xuân bảo trì phong độ, vẫn như cũ ôn hòa cười cười.
Lãnh như Phong mặt than( biến thái hay cứng đơ) trên mặt nở một nụ cười hảo tâm tình hiếm thấy.
Sở Thiếu Hoa dưới ánh mắt sắc bén của Sở Văn Hiên, xấu hổ ho khan hai tiếng, sau đó nghiêng đều đi, bả vai căng cứng lên.


Sở Văn Hiên mặt cũng đã tái đi rồi, lạnh lùng hừ một tiếng “ta đang định ở ZNV(không hiểu) lập một đội ngũ…”
Sở Thiếu Hoa sắc mặt chợt lạnh, cứng ngắc quay đầu sang hướng khác “Lão đại, ta không cười, thiệt tình không cười.”


Phượng Loan rốt cuộc trợn mắt nhìn tình huống trước mặt, gương mặt tuấn tú trở nên chấn kinh, không khỏi có chút may mắn chỉ vào Tiểu Bảo “Nó… là con trai của ngươi?”


Bạch Tiểu Hoa gật đầu, cười nói: “Đúng, nó gọi là Tiểu Bảo! Đừng nhìn nó như vậy thôi, chứ thật ra nó là một đứa trẻ hỏa đồng rất đáng yêu.”


Phượng Loan sắc mặt đột biến, tới cùng vẫn chỉ là một đứa bé, không am hiểu ẩn tàng cảm xúc bản thân, trong con ngươi khó có thể che dấu tia mất mác.
Ngoại trừ hai cô gái với cậu nhóc Tiểu Bảo thì bốn người đàn ông còn lại đều đã nhìn ra manh mối.


Tới giờ ăn, mọi người đều tập trung lại một chỗ, bắt hướng đến Phượng Loan hỏi thăm chuyện ở Nguyệt Lạc Trấn.
“Đúng rồi, vẫn chưa hỏi cậu, cậu tên gì> Bạch Tiểu Hoa nói.
“Đúng nha, cũng không gọi cậu là uy đi?” DIệp Đan Phượng bĩu môi.


Ngoài trừ hai cô gái đối với anh có hứng thú thì đám đàn ông còn lại vẫn duy trì khuôn mặt không chút hứng thú.
Phượng Loan nhìn ánh mắt của Bạch Tiểu Hoa, chậm rãi mở miệng “Phượng Loan… tôi tên là Phượng Loan.”
Bạch tiểu Hoa nhíu mày, họ Phượng này thật đúng là hiếm thấy.


“Chúng tôi hỏi cậui tên gì mà, cậu cũng nên nói nói họ của ngươi ra luôn a.” Diệp Đan Phượng oán giận.
Phương Loan khóe miệng run run, nhàn nhạt mở miệng nói “ Tên tên tôi là Phượng Loan, Phượng…Loan.”


“Họ của cậu ta là Phượng.” Sở Thiếu Hoa ngồi bên cạnh không nhịn được, hảo tâm bên tai Diệp Đan Phượng thì thầm một câu.
Diệp Đan Phượng xấu hổ cười cười hai tiếng, quay đầu lẩm bẩm «không có văn hóa thật sự đáng sợ, mình như thế nào lại ngu xuẩn như vậy! "


Một thanh âm quỷ mị vang lên bên tai cô, Sở Văn Hiên trầm thấp cười "ít nhất cô còn tự mình hiểu lấy điểm này, thành thật vẫn là tốt nhất a. "
Diệp Đan Phượng bộ dáng không quan tâm, rõ ràng không thèm quan tâm đến anh.


" Có thể kể cho chúng tôi biết về chuyện của Nguyệt Lạc Trấn không ? " Bạch Tiểu Hoa nhìn xung quanh khung cảnh vô tận quê mùa, " Nơi này nhìn thế nào cũng không giống một tiểu trấn a, trụi lủi, mênh mông vô bờ… "


Nhắc tới đây, trên gương mặt mỹ lệ của Phượng Loan lộ ra một tia nhàn nhạt u sầu cùng tuyệt vọng, anh nói " Khoảng mười bảy năm trước, Nguyệt Lạc Trấn đã biến thành tàng tích, gia viên mỹ lệ đã sớm bị hủy không còn một mảnh, chỉ có tôi cùng bà nội vụng trộm ẩn trốn, ba năm trước, bà nội đã qua đời, cho nên… Nguyệt Lạc trấn chỉ còn lại một mình tôi thôi. "


Bạch Tiểu Hoa nhìn về phía Sở Văn Hiên, hỏi " Chuyện này ngươi có nghe nói qua không ? "


Sở Văn hiên nhíu mi, lắc đầu nói "Không có, lần đầu tiên tôi được nghe chuyện này, nếu không phải trong tay cô có bản đồ, đời này tôi cũng không biết nơi này, cho nên càng không thể biết được những bí mật này rồi. "


Nghe được hai từ bản đồ, Phượng Loan nhãn tình sáng lên, khẩn hỏi " Bản đồ ? Bản đồ gì ? Có thể cho tôi nhìn qua không ? "
Sở Văn hiên không hề nghĩ ngợi, quả quyết cự tuyệt " Không được. "
Con ngươi của Phượng Loan lóe sáng, trong nháy mắt liền tắt ngóm.


Một bên Bạch Tiểu Hoa lại mang bản đồ đem ra, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà đưa tới trước mặt cậu, thản nhiên nói " Chính là cái này. "
Phượng Loan ngẩng đầu, nhìn lên trên, mặt cậu tươi cười, ôn nhu, thuần thiết, chân thành.


Gật gật đầu, thật cẩn thận tiếp nhận bản đồ trên tay cô, mở ra, cẩn thận quan sát.
Mọi người kinh ngạc, thiếu niên xem ra thật đang xem nội dung bản đồ, mà còn là cực kỳ cẩn thận tiếp nhận bản đồ ?
Qua rất lâu sau, Phượng Loan rốt cuộc ngẩng đầu lên, trên mặt cậu rất kích động..


Cậu run rẩy nhìn Bạch Tiểu Hoa, thanh âm đều đã run rẩy " Cô...cô họ gì ? "
Bạch Tiểu Hoa tuy cảm thấy kỳ quái, thế nhưng mặc sự kỳ quái ấy cô vẫn tự nhiên vô điều kiện tin tưởng thiếu niên trước mặt, giống như một loại dẫn dắt giống nhau, làm cho cô đối với anh không hề khúc mắc.
" Tôi họ Bạch ! "


Phượng Loan toàn thân run lên, sắc mặt càng thêm đổi màu, mở miệng hỏi " Phụ thân cô… tên là gì ? "
Đột nhiên nhắc tới người phụ thân đã qua đời, Bạch Tiểu Hoa sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn đáp " Bạch Nguyên Xuyên ! "


Vừa lúc ba chữ Bạch Nguyên Xuyên vừa thốt ra trong nháy mắt, Phượng Loan đối diện lại làm một hành động khiến người khác cảm thấy khó tin cũng hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Thiếu niên quật này hốc mắt rưng rưng, trong ánh mắt của mọi người liền thẳng tắp quỳ xuống…


Đồng tử Bạch Tiểu Hoa co rút lại, kinh hoàng lui về phía sau một bước " Cậu làm cái gì vậy ? "
Phương Loan tuy đang quỳ nhưng dáng lưng của hắn vẫn như trước cao ngất đứng thẳng, giống như làm một chuyện vinh quang, tuyệt không dọa người.


" Phượng tộc – đời thứ mười sáu, cũng là tộc nhân còn sót lại duy nhất Phượng Loan, bái kiến chủ thượng ! "
Nói xong cậu liền dồn dập dập đầu.
Tựa như bao gồm thiên ngôn vạn ngữ, mọi cung bậc cảm xúc, vạn bất đất dĩ tiếng âm thanh dập đầu, trùng điệp đánh vào trong tim Bạch Tiểu Hoa.


Bạch Tiểu Hoa thân thể run lên, thiếu chút nữa là đứng không vững, cũng may Ngọc Đường Xuân vươn tay ra ôm lấy cô ổn định thân thể.
Cùng lúc đó, Ngọc Đường Xuân vốn con ngươi đạm mạc như nước cũng rốt cuộc thay đổi cảm xúc, đôi mắt nhiễm lên một tầng cuồng phong bạo vũ khiến người ta sợ hãi.


Truyền thuyết thần bí lại một lần nữa mở ra, bánh xe vận mệnh bắt đầu lặng lẽ chuyển động.






Truyện liên quan