Quyển 2 - Chương 16: Mẹ
Edit: Thúy Băng
Beta: Tuyết Huệ
Tình huống gì đây?
Hành động của Phượng Loan, làm cho mọi người kinh ngạc.
Bạch Tiểu Hoa xoa xoa cái trán, chỉ cảm thấy hoa mắt choáng váng không thôi, người con trai này vừa rồi con quỳ xuống, phảng phất trong lòng cô một loại cảm giác chấn động không nói lên lời.
Xa lạ lại quen thuộc.
"Cậu đứng lên trước đi." Chuyện tình quá mức kỳ lạ, vẫn nên hỏi cậu tr.a trước một chút, cuối cùng đây là chuyện gì xảy ra.
Phượng Loan được Bạch Tiểu Hoa cho phép, mới đứng lên. Mà biểu cảm lại trở nên hết sức tôn kính cẩn thận, không dám lỗ mãng, chính là cung kính đối với cô gật đầu lễ phép
"Lời cậu vừa nói có ý gì? Phượng tộc lại là cái gì? Vì sao cậu lại gọi tôi là Chủ Thượng?"
Loáng thoáng nhận thấy được, dường như có liên quan đến thân thế mình, cho nên Bạch Tiểu Hoa có chút kích động, hận không thể đem tất cả mọi chuyện ra để hỏi rõ ràng.
"Đừng kích động, từ từ sẽ đến, trước hết nghe cậu ta nói như thế nào đi!" Ngọc Đường Xuân ở một bên trấn an Bạch Tiểu Hoa, đồng thời cũng cho Phượng Loan một chút thời gian, đem vấn đề cùng lời muốn nói sắp xếp lại rõ ràng.
Phượng Loan trầm tư một chút, mới chậm rãi mở miệng nói, "Trước hết nghe tôi kể chuyện xưa, chuyện xưa này phải nói từ ngàn năm trước - - "
Vài ngàn năm trước, thế gian đã có mộn phái Thượng Cổ cùng siêu cấp thế gia, từ bọn họ chi phối toàn thế giới, lấy võ học làm chủ, người người đều lấy tu luyện làm mục tiêu đệ nhất. Lúc đó, sinh sản ra rất nhiều thế gia quân sự.
Có thế gia liên tục phát triển, trở nên phồn vinh hưng thịnh, có thế gia lại ngược lại, dần dần xuống dốc, cuối cùng bị xoá tên.
Vào thời điểm đó, Môn Phái Thượng Cổ là môn phái cao nhất, phân biệt có Tuyết cốc, Hợp Hoan Tông, Long Môn, cùng Dược Cốc. Trong đó, đáng chú ý nhất trong bốn môn phái này, là Tuyết cốc, là môn phái đứng nhất thực lực rất hùng mạnh.
Thế lực Môn Phái Thượng Cổ quá mức khổng lồ, mà nhân loại luôn không ngừng tiến bộ, dần dần, phân chia ra ẩn tàng thế gia, mà thế gia ẩn tàng này cũng do Môn Phái Thượng Cổ tuyển ra.
Ngay sau đó, sau ẩn tàng thế gia, chính là Thế Tục Giới thế gia bình thường.
Trình tự của ba loại, đại biểu ba thế lực mạnh mẽ trên cùng lãnh thổ.
Thế Tục Giới đứng lên phát triển hoàn toàn, không ở hoàn toàn là thế giới quân sự. Cho nên, Môn Phái Thượng Cổ định ra điều ước, Ẩn Tàng thế gia không được tùy ý xuất nhập Thế Tục Giới, trong đó, chỉ cần người đạt tới địa giai tiêu chuẩn, càng không thể bước vào Thế Tục Giới, bằng không, Môn Phái Thượng Cổ sẽ đuổi giết đến cùng.
Có sự hạn ch.ết này, Ẩn Tàng quân sự thế gia mấy trăm năm qua cơ hồ đều không có xuống núi, mà Môn Phái Thượng Cổ càng là trong truyền thuyết, cơ hồ đến Ẩn Tàng thế gia cũng chưa thật sự gặp qua lần nào, đừng nói đến gặp Thế Tục GIới thế gia nữa.
"Mà hiện tại tôi muốn nói, chính là môn phái thứ nhất của Thượng Cổ, Tuyết cốc!"
Phượng Loan vừa dứt lời, Sở Vân Hiên liền kinh ngạc mở miệng nói, "Bây giờ cậu muốn nói cho chúng tôi biết, Phượng Tộc của các người là thuộc về Tuyết Cốc? Hay là người bảo vệ?"
Phượng Loan lắc đầu, "Không, Phượng Tộc chúng tôi không phải phụ thuộc, cũng không phải người bảo vệ, mà là chi nhánh Tuyết cốc !"
Chi nhánh?
"Tuyết cốc uy danh có thể nói không ai không biết, nên theo tôi được biết, từ lúc hai mươi lăm năm trước, Tuyết cốc bị môn phái khác vây đánh, đã diệt môn rồi." Sở Vân Hiên nhớ tới những lời đồn nghe nói lúc trước, thản nhiên nói.
"Năm đó Cốc chủ Tuyết cốc cùng người thường kết hôn, hơn nữa sinh ra một đứa con gái." Phượng Loan nói xong, nhìn thoáng qua Bạch Tiểu Hoa, "Năm đó, Tuyết cốc bị giết sạch sẽ, chỉ có chồng cốc chủ cùng con gái tránh được một kiếp, đến nay ở nơi nào không rõ."
"Phượng tộc của tôi, là dòng dõi của Tuyết Cốc, cũng coi như là mạch chính, mười bảy năm trước một đám người bịt mặt xông vào, mục đích là vì báu vật ở Thiên Lang đảo, không chiếm được báu vật, mà đem Phượng tộc giết đến không còn một móng."
"Hiện giờ, đồ của Thiên Lang đảo ở trong tay cô, cha cô tên là Bạch Nguyên Xuyên, các ngươi từ Thế Tục Giới đi đến, cho nên năm đó cha cô đã ôm cô chạy trốn tới Thế Tục Giới, bởi vì chỉ có biện pháp như vậy mới có thể bảo vệ cho cô."
"Mà tôi, vì sự xuất hiện của cô, mà luôn chờ đợi!"
Dứt lời, tiến lên một bước, nhẹ nhàng chấp tay cô, cùng tay mình tạo thành chữ thập, chậm rãi... Một đường ánh sáng trắng từ lòng bàn tay của họ tỏa ra ngoài, giống như một tảng băng tuyết trắng, buông xuống ở bên người bọn họ, đưa toàn thân bọn họ vào trong tầng ánh sắng trắng óng ánh.
Ngay lúc này, Tiểu Hoa cảm giác được thân thể mình rõ ràng, đang lúc biến hóa được một chút, loại biến hóa này rất xa lạ, chưa bao giờ có cảm giác qua, giống như có một loại hơi thở mạnh mẽ sinh ra trong thân thể mình, sau đó lại một hơi thở khác lặng lẽ ẩn vào trong cơ thể, đem thay đổi hơi thở trước kia.
Loại thay đổi này, làm cho cả người cô thoải mái không nói nên lời, yên tĩnh.
Nhắm mắt lại, không tự chủ được để cho thân thể tự cảm thự, từng bước theo nó dẩn dắt, dường như mệnh trung chú định, lại giống như vốn là một phần của thân thể, chính là một lần nữa trở về mang theo tâm tình vui sướng, linh hồn cùng thân thể từ hai hợp thành một, máu sôi trào hừng hực trong cơ thể, hưng phấn ức chế không nổi.
Con ngươi Ngọc Đường Xuân đột nhiên co rút lại.
Trong cơ thể Tiểu Hoa có ký hiệu kỳ quái, nhưng lại bắt đầu chuyển động chậm rãi.
Tuy rằng không biết ký hiệu này có nghĩa gì, nhưng mà cùng với vòng phong ấn trong vòng bí mật có quan hệ trực tiếp.
Mà giờ phút này, ký hiệu kia giống như có sự sống.
Chẳng lẽ là Sinh Mệnh chiếm được đồng cảm, cho nên phong ấn này được buông lõng, bắt đầu giải thoát?
"Cô là con gái thánh nữ cốc chủ, cũng là chủ nhân của tôi, trong thân thể cô có phong ấn là vì giấu sinh khí của cô, chỉ người của Phượng tộc là tôi, mới có thể đem huyết mạch đã ngủ say trong thân thể cô thức dậy, hiện tại, cô muốn đi theo hơi thở của tôi, ngàn vạn lần không được phân tâm, mới đem phong ấn mở ra được, bằng không, đến suốt cuộc đời... Cô đều không thể tu luyện, giống như những người bình thường khác."
Lời nói của Phượng Loan lờn vờn bên tai, Tiểu Hoa càng thêm tập trung tinh thần, cố gắng khắc chế sự sao động trong tâm đối với những ồn ào xung quanh cùng với máu huyết đang sôi trào cuồng cuộng.
Chúng nó rất hưng phấn, như đã đói bụng thật lâu, đột nhiên nhìn thấy đồ ăn ngon vậy.
Đột nhiên, Bạch Tiểu Hoa chỉ cảm thấy trước mắt cô trắng xóa, tất cả mọi người đều biến mất.
Đến ngay cả hai tay của mình luôn luôn tạo hình chữ thập với Phượng Loan cũng không thấy rồi.
Một mảnh trắng xóa, không có người nào, thậm chí không có một vật còn sống, chỉ có chính cô.
"Tiểu xuân..." Thì thào nói nhỏ, ở trong không gian tuyết trắng không có tí người nào, xuyên qua không gian, tìm kiếm.
"Tiểu bảo!"
"Phượng loan!"
"Đan Phượng!"
Tại sao có thể như vậy?
Sau đột nhiên lại như thế?
Ai tới nói cho cô biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Đây là giấc mơ?
Bỗng dưng, trên bầu trời hoa tuyết bắt đầu rơi xuống.
Từng mảnh, nhẹ nhàng rơi xuống.
Tay Tiểu Hoa, một bông hoa tuyết trắng rơi xuống lòng bàn tay côtrong nháy mắt, trước mắt xuất hiện một hình ảnh kinh người.
Một tòa thần thánh cao quý, xa hoa uy nghiêm màu trắng Thủy Tinh xuất hiện tại trước mắt.
Tuyết trắng đầy trời đất, cung điện màu trắng Thủy Tinh có trong truyện cổ tích huyền thoại.
Tiểu Hoa vô pháp tới gần tòa cung điện này, nàng biết. Tuy rằng cô cũng không hiểu bản thân vì sao không biết, nhưng mà cô biét, tòa cung điện này chính là vật thể trong mộng, tất cả tước mắt đều là hình ảo mà thôi, không phải là thật.
Cuối cùng là muốn cho cô nhìn thấy cái gì?
Nơi này chính là Tuyết Cốc! Mà cung điện này, là cửa chính của Tuyết Cốc.
Bỗng nhiên, trước mắt xuất hiện một bóng dáng tinh tế tao nhã, một thân quần áo trắng như tuyết, giống như tiên nữ hạ phàm, tóc đen bay trong gió, dung nhan tuyệt sắc , cười nhẹ ngàng, giơ tay nhấc chân, phong hoa tuyệt đại, không thể thay thế.
Cả người cô gái này tản ra hơi thở lạnh như băng, mà đôi mắt lại ấm áp như mùa xuân, phảng phất có thể làm tan chảy con người.
Cô ta dần dần nhích lại gần mình.
Tiểu Hoa kinh ngạc há mồm, "Cô..." Nói còn chưa dứt lời, con mắt co rụt lại, một mặt tái nhợt.
Cô gái này, xuyên qua thân thể của nàng, giống như không phát hiện ra cô.
Quay đầu, lớn tiếng hô, "Đợi một chút, côi đừng đi, nói với tôi cô là ai, là mẹ của tôi phải không?"
Bóng dáng màu trắng giông như không nghe thấy, vẫn như trước đi về phía trước không ngừng
Bạch Tiểu Hoa suy sụp nhắm mắt lại, đúng vậy, nơi này không phải là thật, tất cả đều là ảo tưởng, không gian này đều là giả dối, như vậy tất cả chuyện bên trong cũng đều là giả dối, đến người cũng sẽ không ngoại lệ.
Trong nháy mắt lúc cô nhắm mắt lại, bóng dáng đã đi xa chậm rãi quay đầu, dung nhan tuyệt sắc vẫn như trước, cũng nhẹ nhàng mỉm cười.
Cô xoay người, chậm rãi đi tới bên cạnh Tiểu Hoa.
Thân thể Tiểu Hoa không dừng được run lên, không thể nào biết một giây sau phát sinh ra chuyện kỳ lại gì, mà cô biết, người con gái này nhất định có mối quan hệ thân thiết với mình, bởi vì trái tim cô dường như nhảy lên một trận lửa nóng.
Cô gái này đứng ở trước mặt Bạch Tiểu Hoa, im lặng nhìn cô.
Tiểu Hoa cũng ngơ ngác nhìn cô ta, sau khi ôn nhu nhìn cô ta chăm chú, tự nhiên hai dòng nước mắt tuôn rơi.
Cô gái không nói chuyện, mà khóe môi công lên, cho Bạch Tiểu Hoa một nụ cười tuyệt đẹp. Không phải là dụ dỗ, không là mị hoặc, mà là đơn thuần, mang theo tình cảm mãnh liệt cùng tươi cười quý mến.
"Mẹ - -" Bất tri bất giác, hai chữ mẹ thốt ra. (tiếng hoa mẹ đọc là “mama”)
Nước mắt Bạch Tiểu Hoa, rơi xuống không ngừng, thân thể run run, đầu ngón tay chỉ cách cô gái này mấy milimet.
Không đụng được!
Đầu ngón tay xuyên qua thân thể của cô ta!
Bạch Tiểu Hoa khóc không thành tiếng, giống một đứa nhỏ tìm không thấy phương hướng, la hét khóc rống lên.
Cô gái tươi cười dần biến mất, giống như cảm nhận được sự bi thương cùng tuyệt vọng của Bạch Tiểu Hoa, cặp mắt kia như có thể nhìn thấy thế gian lại dâng lên một nỗi sầu cùng lo lắng.
"Cô có cảm giác đúng hay không? Này đang nói chuyện với cô đó, vì sao cô không nói chuyện? Cô nghe được tôi nói chuyện đúng không? Nói chuyện với cô đó, nói chuyện với cô! Nói chuyện nói chuyện! Cô có phải là mẹ tôi không? Phải hay không? Phải hay không?" Bạch Tiểu Hoa điên cuồng vươn hai tay, muốn ôm cô gái kia, mà mỗi lần đều vồ hụt, liên tiếp ngã trên mặt đất. Sau đó lại không cam lòng đứng lên, tiếp tục nắm lấy thân thể cô gái kia, hy vọng có thể đụng vào cô ta.
Trong mắt cô gái xuất hiện một loại biểu cảm khó diễn tả bằng lời.
Bạch Tiểu Hoa mệt mỏi, gục ở trên mặt tuyết, nước mắt đã kết thành băng, mà cô không cảm thấy chút lạnh lẽo nào
Nàng giương mắt, chống lại ánh mắt của cô gái này.
"Tuy rằng ta không biết cuối cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng mà tôi biết, Cô là mẹ của tôi! Cô đã mất đi? Cho nên mới trở thành linh hồn chờ đợi, chính là ngày tôi xuất hiện, đúng không?"
Cô gái không nói chuyện, lại mỉm cười với cô, bên trong nụ cười này, bao gồm sự quyến luyến nồng đậm cùng tình yêu, biển cả nặng nề, quan trọng hơn Thái Sơn!
P.s: Vì trong phong ấn đó nhìn mẹ của chị Tiểu Hoa rất trẻ, rồi thì chị ấy chưa xác định đó có phải mẹ mình hay không nên là để “cô ta, cô ấy” nha !