Chương 9

Trong khoảng thời gian này Hà Tiêu rất bận bịu.


Tháng một phải nộp phí dụng bảo hiểm niên độ mới cho cả đơn vị và thời gian nộp hồ sơ báo cáo. Bắt đầu từ đầu tháng, cô và các đồng nghiệp phòng thu chi liên tục không ngừng tăng ca hai tuần mới có thể hoàn tất mọi công việc, khi Trương chủ nhiệm trung tâm tuyên bố cho nghỉ ba ngày thì ngay cả sức lực hoan hô các cô cũng không có.


Hà Tiêu nhanh chóng đi xuống quầy tiếp tân tìm Chử Điềm, hai người thay quần áo, cả người thoải mái đi ra khỏi cửa đơn vị. Ở cửa có một ông bác bán khoai lang nướng, hương vị ngọt ngào xốp mềm, hai người mỗi người chọn lấy một củ, vừa ăn vừa chậm rãi đi đến trạm xe điện ngầm. Một chiếc xe màu đen chạy qua bên cạnh các cô, bỗng tốc độ thả chậm, cuối cùng dừng lại. Người trong xe cho cửa kiếng chạy xuống, lộ ra nửa đầu gọi Hà Tiêu.


Hà Tiêu vừa nhìn rõ là ai thì chợt cảm thấy nhức đầu. Người trong xe là trưởng phòng thu chi chỗ cô, cũng là cháu ngoại trai của chủ nhiệm Trương. Theo tin tức không đáng tin cậy thì người đàn ông này gần ba mươi lăm tuổi, ly hôn một lần, dường như rất có cảm tình với cô. Hà Tiêu chẳng thích thú gì với anh ta, nhưng cũng không thể làm lơ không thấy.


Vội vã lau thức ăn dính bên khóe miệng, Hà Tiêu chậm rãi bước đến: “Xin chào, trưởng phòng Lưu.”
Trường phòng lưu tự cho rằng rất có sức hấp dẫn cười cười với cô: “Phải về nhà à Tiểu Hà? Lên xe đi, anh chở em.”


Hà Tiêu xua xua tay, khéo léo từ chối: “Không phiền sếp, đi lên vài bước chính là trạm xe điện ngầm, rất thuận tiện.”
“Không có sao. Giờ tan tầm xe điện ngầm đông người, em không sợ chen chúc à?” Nói xong ánh mắt tinh ranh giấu sau mắt kiếng đánh giá từ trên xuống dưới cơ thể bé nhỏ của cô một phen.


available on google playdownload on app store


Hà Tiêu nhất thời có cảm giác bị xúc phạm, nhưng lại không thể nổi giận, chỉ có thể nhẫn nại nói: “Quen rồi không cảm thấy chen chúc nữa, không làm trễ thời gian của trưởng phòng Lưu, em và Chử Điềm còn chuẩn bị đi dạo phố, đi trước đây.”


Nói xong cô kéo cánh tay Chử Điềm vội vàng đi về phía trước. Qua không đến năm phút chiếc xe màu đen của trưởng phòng Lưu đã nhanh chóng rời khỏi tầm mắt cô, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Tiếp theo chỉ nghe thấy Chủ Điềm phì cười một tiếng, Hà Tiêu tức giận quay đầu véo cô ta một cái: “Không cho cười!”


Chử Điềm nói vang vang: “Ai cũng nói trưởng phòng Lưu có ý với cậu, cảm giác như thế nào?”
“Cả người nổi hết da gà.”


Chử Điềm hừm một tiếng: “Cô gái, nếu như không phải trong lòng đã có đối tượng thì chờ đợi cậu đơn giản chính là xem mắt. Đến lúc đó cậu sẽ ý thực được đàn ông dung tục như trưởng phòng Lưu còn có rất nhiều, rất nhiều.”


Hà Tiêu không nói, ánh đèn mờ nhạt bên đường đã chiếu xuống, tôn lên nét đẹp mông lung trên gương mặt cô, giống như được che kín bởi một lớp sương mù. Khi cười lên thì cảm giác như vậy càng rõ ràng.


“Chuẩn bị gì cho ba ngày nghỉ?” Một lúc lâu sau cô mới cất lời chuyển đề tài, giọng nói lạnh lùng dứt khoát.
Trong lòng Chử Điềm biết với tính tình Hà Tiêu có nhiều lời cũng vô ích. Cho nên thở dài một hơi rồi đáp: “Ngủ một ngày trước đã, hôm sau giúp chị họ dọn nhà.”


“Chị họ?”
“Là con gái của dì nhỏ mình, Đồ Hiểu.”
Hà Tiêu thoáng cái nhớ ra được: “Chính là chị lúc trước khám chân cho mình à?”
“Lâu vậy rồi cậu vẫn còn nhớ sao?” Chử Điềm hơi bất ngờ.


“Mình đi cùng với cậu.” Cười cười, Hà Tiêu khẽ nói, “Dù sao cũng không có chuyện gì làm.”
“Được.” Chử Điếm hớn hở đáp, “Có điều mình nói cho cậu biết trước một tiếng, chị họ mình là dọn qua sở nghỉ hưu của quân đội, cậu xác định muốn đi à?”


Hà Tiêu trầm mặc ngắn ngủi trong một phút, không nhịn được hỏi: “Sở nghỉ hưu đông người, cậu còn đi góp thêm náo nhiệt làm gì?”
Chử Điềm cười thản nhiên: “Đi xem mấy anh lính.”
Hà Tiêu: “…..”


Đồ Hiểu chị họ của Chữ Điềm cũng là một quân nhân, nói chính xác là một quân y.


Trước khi vào đại học, Đồ Hiểu vẫn cùng cha mẹ sống tại thành phố S, sau đó tốt nghiệp phân đến bệnh viện đa khoa quân khu thành phố B. Tự một mình làm việc ở đây hơn hai năm thì cha Đồ Thụy Dân được điều đến quân khu B. Lúc đó cả nhà đoàn tụ, Đồ Hiểu vào ở đại viên quân khu. Hiện tại Đồ Thụy Dân rút lui rời khỏi cục trang bị quân khu B, trả lại nhà trong đại viện, cả nhà chuyển vào sở nghỉ hưu.


Sáng thứ bảy Hà Tiêu đã theo Chử Điềm đến đại viện quân khu B từ sớm. Nhưng không ngờ trong nhà của Đồ Hiểu đã trống rỗng, viên cảnh vệ báo cho cô biết sáng sớm đã có hai chiếc xe quân sự đến chở đồ cả nhà Đồ Hiểu đi. Cho nên hai người đành phải vội vã chạy đến sở nghỉ hưu ở vùng ngoại thành. Tại cổng sở nghỉ hưu có linh trinh sát trực đứng gác theo thường lệ, không thể tự do đi vào, Chử Điềm đành phải gọi điện thoại cho Đồ Hiểu ra cửa bảo lãnh.


Hai người mặc chiếc áo dày chờ ở phòng trực ban, chỉ chốc lát sau đã thấy một cô gái cao cao để mái tóc ngắn nhanh nhẹn, mặc áo khoác ca rô, hai tay bỏ vào túi, cất bước thoải mái đi đến chỗ hai cô. Chử Điềm vô cùng phấn khởi vẫy vẫy tay với cô, lôi kéo Hà Tiêu chạy lên trước.


“Chờ lâu không, có lạnh không?” Đồ quân y hỏi.
Chử Điềm lắc đầu, giới thiệu với cô: “Đây là bạn học của em, Hà Tiêu. Chị họ còn nhớ không?”


Đôi mắt sáng trong của Đồ Hiểu quan sát Hà Tiêu hơn mười giây, bỗng nhiên cười: “Dĩ nhiên. Ở bệnh viện chúng ta hơn một tháng mà, bây giờ khá hơn chút nào chưa?”
Hà Tiêu khẽ gật đầu: “Cũng không tái lại nhiều, lúc đau uống thuốc chịu chút là qua.”


“Vậy thì tốt, hiện tại thời tiết lạnh, vẫn nên chú ý nhiều.” Nói xong lấy tay vịn bả vai hai cô gái, “Đi vào nhà ngồi một chút, đồ chở qua đây rồi, cũng hơi bề bộn, đừng chê nhé.”


Đồ Thụy Dân cha của Đồ Hiểu ở trong sở nghỉ hưu thứ hai được xây dựng hơn ba mươi năm của bộ tư lệnh quân khu B. Hà Tiêu vừa đi vào đã vô cùng có cảm tình với những căn nhà lầu nhỏ được xây bằng gạch đỏ ở nơi này. Bởi vì chúng cổ xưa và mang nặng tính lịch sử và thời gian như nhà cửa ở đại viện cũ tại lữ đoàn tên lửa cô ở.


Đồ Thụy Dân ở một căn nhà nhỏ hai lầu, cửa sân đang mở. Hà Tiêu dừng chân ở cửa, vừa ngẩng đầu đầu tiên đập vào mắt chính là một chậu hoa tiểu quỳnh đặt trên ban công gian phòng đón nắng ở lầu hai kia. Những đóa hoa màu hồng cực kỳ chói mắt trong ngày đông tươi đẹp. Hà Tiêu đương thích thú kiên nhẫn nhìn xem thì bỗng nghe thấy phía sau vang lên một tiếng la rõ to: “Nào nào nào, nhích nhích người qua cho chúng tôi vào trước.”


Hà Tiêu quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi quân trang bên ngoài khoác chiếc áo lông xanh thẳm đang đổ đầy mồ hôi mang một hộc tủ to đi vào trong sân. Cô nhích qua một bên nhường đường cho bọn họ, theo bản năng cô muốn đưa tay ra đỡ phụ thì một bàn tay khớp xương rõ ràng đưa đến, giơ lên trên đúng lúc kéo lấy đáy hộc tủ.


Hà Tiêu nhanh chóng rút tay về, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc. Người đó cũng nhìn thấy cô, trong ánh nắng soi xuống đôi mắt đen nhánh sắc bén vô cùng sáng ngời.
“Tới rồi à?”


Trên mặt dính không ít bụi, nút áo đầu tiên của quân trang cũng cởi ra, thân hình cao lớn vì khuân đồ nên khẽ cong xuống. Chỉ một câu bắt chuyện không đâu bình thường như vậy khiến Hà Tiêu tỉnh ngộ, hóa ra anh biết hôm nay cô sẽ đến.
Không cần nghĩ cũng biết là ai tiết lộ tin tức.


Hà Tiêu nhịn rồi lại nhịn, ra vẻ bình tỉnh ừ một tiếng: “Dượng Điềm Điềm muốn dọn nhà, em đến phụ giúp.”
Trình Miễn cười, có chút tính trẻ con hiếm thấy: “Vậy thì thật là tốt, ba vợ tương lai của thủ trưởng anh cũng muốn dọn nhà, anh cũng đến đây phụ giúp.”


Tiếng nói vừa dứt thì người đàn ông đi đằng trước ngẩng đầu gào lên với anh một tiếng: “Cái gì mà ba vợ tương lai, ông đã lãnh giấy rồi! Lãnh giấy rồi! Ôi, vợ ơi em đánh anh làm gì?”


Đồ Hiểu mỉm cười, mắt đánh giá hai người đứng ở cửa, quay đầu nhướng chân mày với người đàn ông ở trước mắt: “Thẩm Mạnh Xuyên, anh có thể nhỏ tiếng một chút hay không? Còn la lãnh giấy nữa em cũng có thể bỏ anh!”


Thẩm Mạnh Xuyên mảy may không buồn để ý, mặt dày hôn Đồ Hiểu một cái.


Nhìn hai người không thèm che giấu ngọt ngào, Hà Tiêu hơi lúng túng. Trình Miễn nhìn trong mắt thì lông mày dáng núi khẽ nhúc nhích, hắng hắng cổ họng nhắc nhở người Thẩm nào đó: “Thủ trưởng, nhiệm vụ này vẫn chưa hoàn thành, sao đại hội khen thưởng đã mở ra rồi?”


Đồ Hiểu đỏ mặt đẩy Thẩm Mạnh Xuyên ra, đi vào trong nhà. Sau khi Trình Miễn bị thủ trưởng lườm thì không thèm đếm xỉa quay đầu lại nói với Hà Tiêu: “Đi vào thôi.”
Hà Tiêu không từ chối, đi theo phía sau anh. Vừa ngẩng đầu đã thấy đường nét cao lớn của anh bị ánh nắng bao trùm.


Đồ đã mang qua đầy đủ, chỉ còn lại chút vật linh tinh, đương mang lên phòng kho trên lầu.


Giờ phút này Chử Điềm được gọi là phụ giúp đang lôi kéo cánh tay dì nhỏ Đồ phu nhân làm nũng, khi còn bé bởi vì cha mẹ bận việc, Chử Điềm ở nhà dì nhỏ hơn ba năm, tình cảm rất thân thiết với dì nhỏ. Thấy Hà Tiêu đi vào lại cười híp mắt giới thiệu cô với cả nhà Đồ Hiểu.


Tới chậm nên không giúp gì được, Hà Tiêu hơi băn khoăn. Nhìn các chiến sĩ rất bận rộn, mệt mỏi đổ đầy mồ hôi, cô quyết định đi ra ngoài một một ít nước khoáng về, chờ bọn họ làm xong thì uống giải khát.


Không để ý Chử Điềm ngăn cản, Hà Tiêu một mình đi ra khỏi cổng. Chỉ là chưa đi bao xa thì phía sau lại vang lên một tiếng bước chân. Không cần quay đầu lại cũng biết là ai. Hà Tiêu tiếp tục đi về phía trước, người phía sau kia cũng không gấp gáp, hai người cứ một trước một sau đi tới như vậy, người ở ngoài nhìn xem không biết có bao nhiêu quái dị.


Trầm ngâm chốc lát Hà Tiêu quay đầu lại, nhìn chăm chăm vào Trình Miễn hỏi: “Anh đi theo em làm gì?”
Trình Miễn dù bận vẫn nhàn đi lên trước: “Anh nghe Chử Điềm nói em muốn đi mua nước, nhiều người như vậy sợ em xách không nổi, cho nên đi chung với em.”
“Không cần, em xách nổi.”


Cô tận lực để quan hệ hai người như bạn bè lúc trước, cho nên giọng nói chuyện rất khách sáo. Còn Trình Miễn tuy bị từ chối nhưng cũng không bị đánh bại, chẳng qua nhìn cô một cái rồi cười cười: “Anh biết em xách nổi, chỉ là lần đầu tiên em đến sở nghỉ hưu, khu dịch vụ ở đâu em còn chưa biết mà?”


“….”
Hà Tiêu không nói một lời, xoay người tiếp tục đi. Trình đại đội trưởng nhướng lông mày, ý chí chiến đấu càng thêm sôi sục đi theo sát. Kiểu tâm tình này từ tối hôm qua anh nhận được điện thoại của Chử Điềm đã bắt đầu dậy lên.


Còn một tháng nữa là đến tết rồi, gần đến ngày tết quân đội bước vào chuẩn bị chiến đấu, căn bản không thể ra khỏi cổng sư bộ. Cho nên tối hôm qua vừa nhận được điện thoại Chử Điềm, Trình đại đội trưởng lập tức tìm Từ thư ký báo với anh ta ngày mai muốn xin phép đi ra ngoài, để anh ta ở lại giữ nhà. Từ Nghi nghe anh tường thuật nguyên do, cứ khen ngợi duyên phận không cạn, ông trời muốn cho cậu theo đuổi một người, cho dù rời đi xa nữa cũng có thể rẻ ngoặt mười bước giúp cậu nối đường.


Trình Miễn tin tưởng sâu sắc.
Biết rõ lần trước gặp nhau mình đã làm hư chuyện, cho nên Trình Miễn quyết định không thể do dự lưỡng lự, băn khoăn kiêng dè nữa. Đúng như lời nói trong quyển “Bàn về chiến tranh” của Clausewitz (1) nổi tiếng lừng lẫy: Phòng ngự tốt nhất chính là tiến công.


(1) Carl Philipp Gottfried von Clausewitz (sinh ngày 1 tháng 6, 1780[1] – mất 16 tháng 11, 1831) là một binh sĩ của Vương quốc Phổ, một nhà lịch sử học quân sự, lý luận học quân sự có tầm ảnh hưởng lớn. Ông được biết đến nhiều nhất với luận thuyết Bàn về chiến tranh (Vom Kriege).
Chủ động tấn công mới là lựa chọn tốt nhất!


Trình Miễn yên lặng đi theo phía sau Hà Tiêu, lúc đi đến cuối đường nhắc cô rẻ trái, chỉ chốc lát sau đã đến khu dịch vụ. Trong khu dịch vụ quân đội cũng là bố trí cho gia đình quân nhân một nơi để đi, đa số người làm việc ở đây cũng là quân tẩu, thấy mặc quân trang nên thái độ cũng rất thân thiết.


Hà Tiêu nhanh chóng mua xong đồ, toàn bộ cho vào túi, đương lúc muốn trả tiền thì có người đã đoạt trước. Ngẩng đầu nhìn bên mặt của Trình Miễn, nghe anh khẽ mỉm cười kêu nhân viên bán hàng tính tiền, trả tiền xong lại thuận tay xách toàn bộ đồ đi.


Hà Tiêu sửng sốt một chút: “Để em giúp anh.”
Trình Miễn nhìn cô, khẽ hấc cằm, rất nghiêm túc: “Tất cả ở đây đều từng đi lính, nếu có người nhìn thấy một thằng đàn ông như anh để một cô gái như em xách đồ thì nói không chừng sẽ hận không thể lột bộ quân trang của anh ra.”


Lý do quỷ gì đây.
Hà Tiêu mỉm cười liếc nhìn nút áo đầu tiên chưa cài của quân trang anh, thật sự cũng không từ chối.


Hai người từ từ đi trở về. Có lẽ thấy thái độ Hà Tiêu không phải rất lạnh nhạt, Trình Miễn cất lời nói: “Nghe Đồ quân y nói em từng khám ở bệnh viện đa khoa quân khu à?”
“Bệnh cũ rồi, viêm khớp. Hiện tại chỉ cần không vận động kịch liệt sẽ không có vấn đề gì lớn.”


Bước chân Trình Miễn hơi dừng lại, tiếp theo lại hỏi: “Chuyện khi nào?”
“Trung học.” Hà Tiêu nhìn thẳng về phía trước, khẽ nói, “Mùa đông năm lớp mười, khi vừa về đến nhà không bao lâu.”
Trình Miễn hơi giật mình rồi lại bỗng cười.
Hà Tiêu hơi khó hiểu: “Anh cười cái gì?”


“Anh chỉ là đang nghĩ chúng ta thật có duyên.”
Hà Tiêu: “….”


Trình Miễn còn muốn nói tiếp gì đó thì một một tiếng nói già nua hùng hồn bỗng gọi anh. Hai người đồng thời nhìn lại phía sau, chỉ thấy có hai người già tóc trắng đang dìu dắt nhau đi về phía bọn họ. Trình Miễn hơi bất ngờ lại hơi vui mừng khi nhìn thấy người kia, anh liếc nhìn Hà Tiêu.


Lập tức Hà Tiêu nói: “Đưa đồ cho em, anh đi đi.”
Trình Miễn do dự rồi nói: “Ở đây chờ anh.”
Hà Tiêu gật đầu, đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn bọn họ hôn chuyện ở một khoảng cách không xa.


Có lẽ là ông nội của Trình Miễn và bạn chiến đấu cũ. Trong lòng Hà Tiêu lặng lẽ nghĩ. Lúc cô còn ở đại viện lữ đoàn tên lửa đã nghe nói ông nội anh ở một đại viện quân khu tại thủ đô, chẳng qua là cô không bao giờ hỏi, anh cũng chưa từng đề cập đến. Chỉ sợ là bây giờ anh vẫn như cũ, bởi vì trong xương tủy chung quy Trình Miễn là người kiêu ngạo.


Nghĩ đi nghĩ lại Hà Tiêu lại nhớ đến dáng vẻ thuở nhỏ năm nào, đương trong lúc xuất thần thì Trình Miễn đã trở lại: “Ông nội của anh và một bạn chiến đấu cũ đã hơn một năm rồi không gặp.”


Theo bản năng Hà Tiêu quay lại nhìn thoáng qua, thấy hai người già vẫn còn đang nhìn về phía bọn họ. Thấy cô quay đầu còn cười cười với cô, giống như là cố ý nhìn chăm chăm vào cô. Hà Tiêu ngại ngùng xoay người, ánh mắt đối nhau với Trình Miễn, khẽ giọng hỏi: “Sao bọn họ cứ nhìn em mãi thế?”


Trình Miễn nhìn lại hai người già, rồi nói: “Có lẽ…… là bởi vì bọn họ cho rằng em là bạn gái của anh.”
Bạn gái?
Hà Tiêu hơi ngây ra: “Anh nói đùa gì vậy?”


“Không có nói đùa.” Trình Miễn kéo lại cô quay người muốn đi, vô cùng nghiêm túc lặp lại, “Anh không có nói đùa.”
Hà Tiêu khẽ mím đôi môi, vẫn bất động nhìn anh, giống như là bị chấn trụ.


“Nói đến phần này anh cũng không dối gạt em.” Trình Miễn nhìn cô và nói, “Hà Tiêu, hôm nay anh chính là muốn nói cho em biết: Anh thích em, bảy năm, hoặc là lâu hơn bảy năm.”


Hà Tiêu nghe nói một lúc lâu mới tỉnh lại, rút tay ra. Cô cúi đầu, khiến người ta không thấy rõ nét mặt của cô. Trình Miễn chờ đợi, kiên nhẫn rồi lại khẩn trương.
Hồi lâu anh nghe thấy Hà Tiêu khẽ nói: “Tại sao? Tại sao bỗng nói cho em biết chuyện này?”
Tại sao?


Trình Miễn nhìn cô, khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười khổ sở: “Bởi vì anh đã sợ.” Anh nói, “Anh sợ một tên Hồng Kỳ trở về, sợ lại nhìn thấy em đi.”
Hồng Kỳ, Diệp Hồng Kỳ.


Nghe tên này, trong lòng Hà Tiêu như bị ai cào một cái, có chút khổ sở, lại có chút tức giận xuất hiện. Cô chợt ngẩng đầu nhìn Trình Miện, ánh mắt ửng độ khiến anh hoảng sợ. Song còn chưa kịp nói gì chỉ thấy Hà Tiêu một tay xách lên túi nước khoáng, đạp thật mạnh vào chân anh.


Trình Miễn tình huống bất thình lình làm mê muội, Hà Tiêu quay người chạy thật xa mới nhớ ra đuổi theo.
Có điều là mới vừa nhấc nhấc chân lại không nhịn được hít vào một hơi, vẻ mặt căng thẳng, dùng hết sức lực khó khăn lắm mới đứng vững.


Đau như bị gãy xương vậy, cuối cùng Trình Miễn vẫn nhịn không được, cắn răng ngồi xuống mặt đất. Lẳng lặng trì hoãn trong chốc lát, đầu cũng đổ đầy mồ hôi, anh đành phải cởi mũ xuống.


Nhìn bóng dáng từ từ biến mất trong ánh nắng, Trình Miễn xuất thần trong chốc lát, rồi sau đó cúi đầu tự cười giễu một tiếng.
Tiếu Tiếu.
Em ra tay thật ác độc mà.






Truyện liên quan