Chương 39

Một ngày chủ nhật đẹp trời …
Khi một con mèo nhỏ đang lười nhác cuộn mình trong cái ổ ấm êm thì trên dưới Hạ gia một phen náo động. Dì Phương nhìn ai đó còn đang ngủ vùi, không khỏi lớn giọng:
- Tiểu thư, người mau dậy đi, không còn sớm nữa đâu.


Dấu kín đầu mình trong chiếc chăn hồng, cô thò một bàn tay ra, mè nheo mặc cả:
- Cho con ngủ thêm năm phút nữa.
Bất đắc dĩ, bà bèn tung “sát chiêu”:
- Nam Cung Lãnh thiếu gia đang ở dưới nhà trò chuyện với ông chủ và phu nhân đó.


Nhanh như cắt, mèo lười phóng ra khỏi giường, vội vả chạy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, chải lại mái tóc mềm. Đúng năm phút sau, Thủy Miên đã hoàn thành hết mọi chuyện, khôi phục lại bộ dạng tươi tỉnh hoạt bát rồi đi xuống nhà, để mặc dì Phương ngơ ngác nhìn, lòng cảm thán: đúng là sức mạnh của tình yêu.


- - - - - - -
Vốn đang trò chuyện hết sức hăng say với “con rể tương lai”, mắt Hạ phu nhân bỗng sáng rực lên khi thấy Thủy Miên đang lấp ló nơi đầu cầu thang, cất giọng như đang trách yêu:
- Con còn không xuống đây sao?


Mang theo chút thẹn thùng, cô chậm rãi bước xuống. Nhìn mọi người đã yên vị, cô không khỏi khó xử khi chỉ còn một chỗ trống duy nhất là bên cạnh Mặc Hàn. Mẹ cô nở nụ cười khiến cô lạnh sống lưng:
- Con còn không ngồi xuống cạnh người ta đi. Đứng hoài, ra thể thống gì nữa.


Trái ngược với vẻ hào hứng của vợ, Hạ Vĩnh Cường nở nụ cười méo mó, nhìn con gái bảo bối “rơi vào tay giặc”. Ông ho khan, tỏ vẻ không hài lòng nhưng bị vợ yêu trừng mắt, dù trong lòng có chứa bao nhiêu bực bội cũng không dám thể hiện ra.


available on google playdownload on app store


Mặc kệ Hạ gia “mỗi người một vẻ”, Nam Cung Lãnh tao nhã uống ly trà, đôi mắt đen sâu thẳm khiến người ta không rõ anh đang nghĩ gì. Bộ dạng đó khiến người bên cạnh nhìn anh đến thất thần, mặt đỏ ửng rồi lại ảo não không thôi. Thật mất mặt, người ta chỉ ngồi uống trà mà cũng quyến rũ được cô, đúng là không có tiền đồ.


Lén lút quan sát một loạt biểu cảm đáng yêu của cô, anh mới nắm lấy bàn tay nhỏ, đồng thời ung dung nhìn Hạ Vĩnh Cường, ra vẻ khiêm tốn nói:
- Thật ra, hôm nay cháu đến đây là có việc quan trọng muốn thưa với hai bác.
Mặc kệ sự bất mãn của “ba vợ tương lai”, anh nói tiếp:


- Cháu và Miên Miên lưỡng tuyệt tình duyên(*), nên hôm nay, cháu mạn phép xin hai bác định ngày để chúng cháu đính hôn.
Hạ phu nhân cũng nắm lấy tay chồng, móng tay đâm vào bàn tay chai sần của ông coi như cảnh cáo, miệng cười tủm tỉm:
- Con thấy thế nào, Miên Miên.


Thủy Miên ngơ ngác nhìn anh, rồi quay sang nhìn ba mẹ mình, hồi lâu sau mới hỏi lại:
- Có nhanh quá không?


Nhìn sự bất ngờ của cô, Nam Cung Lãnh có chút giận dỗi. Làm sao mà nhanh được. Vì ngày hôm nay anh đã trù tính hơn mười năm, chờ đợi cũng ngần ấy thời gian. Nếu cứ kéo dài, anh làm sao mà chịu đựng được nữa. Đôi mắt đen chất chứa thâm tình nhìn cô:


- Bé con, em hãy lắng nghe con tim mình, rồi cho anh biết em có yêu anh hay không?
Không một chút do dự, cô đáp:
- Em đương nhiên là yêu anh.


Đến lúc giật mình, cô lần nữa đỏ mặt. Thật quá không có tiền đồ, lại bị sắc dụ nữa rồi. Bất quá, cô cũng không có nói gì sai, anh đúng là người cô yêu mà. Từ trong đáy lòng Thủy Miên không khỏi dâng lên một trận ngọt ngào.


Hạ Vĩnh Cường im lặng đã lâu, không thể nào nhịn được nữa khi nhìn một màn anh anh em em ngọt lịm:
- Thật không có phép tắc.


Người mà ông ám chỉ không ai khác ngoài gã thanh niên đang âm mưu giành lấy con gái cưng của ông. Mặc cho vợ yêu ra ám hiệu, ông vẫn tỏ rõ quyết tâm không nhượng bộ. Ngay lúc đó, đôi mắt đẹp của anh nheo lại, thoạt nhìn có vẻ rất nguy hiểm:
- Xin lỗi bác, cháu không rõ mình đã thất lễ khi nào.


Giọng nói vẫn vô cùng lịch sự, nhưng khác hẳn vẻ khiếm tốn khi nãy, lần này, lời nói của Nam Cung Lãnh mang theo chút hàn khí, khiến người ta lạnh thấu xương. Nhưng một con cáo già đời nơi thương trường như ông ta đâu dễ dàng bị dọa sợ như vậy. Ông thản nhiên nói:


- Cậu đến đây cầu hôn con gái tôi mà không có trưởng bối đi cùng, không phải quá khinh thường chúng tôi hay sao?
Thủy Miên nhìn ba mình nghiêm khắc với anh, không khỏi có chút thay anh bất bình:
- Ba mẹ anh Lãnh đã qua đời rất sớm, làm sao có thể đến đây được.


Vẻ mặt Hạ phu nhân hiện rõ sự ngạc nhiên. Bà cũng biết thanh niên này đi lên từ hai bàn tay trắng, nhưng chưa từng nghĩ là song thân(**) cậu ta đã không còn mà chỉ cho rằng con cháu đại gia tộc không muốn nương nhờ gia đình mà tự thân lập nghiệp. Trong mắt Hạ Vĩnh Cường cũng lóe lên một tia bất ngờ. Cả căn phòng lại lặng im.


Hồi lâu sau, Nam Cung Lãnh mới mở miệng:
- Cháu còn một người dì, hôm khác sẽ mời dì đến cùng thưa chuyện với hai bác.
Cho rằng quan hệ giữa hai dì cháu không được tốt lắm, Hạ phu nhân bèn giảng hòa:


- Cũng không cần phải vậy đâu, A Lãnh. Tâm ý của cháu với tiểu Miên, hai lão già đây đã rất rõ rồi.
Anh mỉm cười ôn nhu, vuốt mái tóc mềm mượt của Thủy Miên:


- Lễ nghi vẫn nên đầy đủ thì tốt hơn. Đây cũng là chuyện trọng đại cả đời, làm sao cháu nở để Miên Miên chịu ủy khuất chứ.
Cũng vì lời nói thâm tình của anh hôm đó, suốt buổi tối, có một con mèo không ngủ ngon, cứ lăn qua lăn lại, nở nụ cười ngọt ngào.


(*): Lưỡng tuyệt tình duyên: ý nói cả hai tự nguyện yêu nhau.
(**): song thân: cha và mẹ.






Truyện liên quan