Chương 52
Mặt trời vừa ló dạng. Những tia nắng yếu ớt xuyên qua cửa kính, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô gái nhỏ nằm trên giường, đánh thức cô khỏi giấc ngủ sâu. Vừa khẽ cựa mình, điều đầu tiên mà Thủy Miên cảm nhận được là: Đau quá!
Cô nhíu chặt mày, yếu ớt mở mắt. Người bên cạnh đã sớm rời khỏi, nhưng dấu vết hoan ái còn để lại trên giường như chứng thực cho mọi chuyện đã xảy ra hôm qua. Nước mắt theo khóe mi cô tuôn trào, đôi môi cong lên tạo nên một nụ cười vô hồn. Cô muốn tự gạt mình đây chỉ là mơ thôi cũng không được nữa rồi.
Trái tim vốn vì nói lời chia tay mà đau nhói giờ đây đã triệt để vỡ tan. Đây là những gì anh muốn hay sao, Tiêu Mặc Hàn? Nhìn cánh cửa đóng chặt, cô đương nhiên biết anh định làm gì. Anh quá ngây thơ rồi. Chẳng lẽ anh cho rằng, chỉ cần chiếm đoạt được tôi rồi giam lòng tôi là có thể trói chặt tôi ở bên cạnh anh hay sao? Không đời nào, tôisẽkhông để cho anh chiếm được Hạ thị, cũng không thể nào để cho sự tự do của mình bị tên ác ma như anh tước đoạt.
Cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra, Nam Cung Lãnh bê một tô cháo nhỏ đến trước mặt cô. Cô nhanh chóng kéo chăn che kín thân thể không mảnh vải. Bộ dạng cảnh giác đó khiến anh có chút khó chịu rồi nhanh chóng bình phục lại. Có lẽ là do cô chưa thích ứng được chuyện tối qua mà thôi.
Vẫn nụ cười ôn nhu cùng giọng nói sủng nịnh thường ngày, anh vuốt mái tóc mềm của cô, nhưng nhanh chóng bị cô tránh thoát:
-Đêm qua khiến em mệt rồi, mau ăn đi.
Lời nói pha chút mờ ám của anh dường như không chút ảnh hưởng đến người trước mặt. Con ngươi trong suốt của Thủy Miên nhìn anh, không một chút cảm xúc, rồi hờ hững lướt qua tô cháo:
-Đồ của anh nấu, tôi không dám ăn. Liệu ai biết trong đó có bỏ thứ gì không sạchsẽthì làm sao được?
Trầm mặc hồi lâu, Nam Cung Lãnh mới mở miệng:
-Anhsẽkhông.
Bắt gặp ánh mắt chế giễu của cô, anh nở nụ cười thật tươi:
-Ngoan, ở nhà hãy ăn hết tô cháo kia. Anh phải đi làm rồi.
Anh cũng biết là mình cần ở bên cạnh và an ủi cô, nhưngsẽhữu dụng sao? Cô vẫnsẽkhông thể tha thứ cho những gì anh làm. Hơn nữa, đối mặt nhau lúc này càng khiến cả hai người thêm khó xử. Chẳng bằng anh rời đi, cho cô một chút không gian yên tĩnh để suy nghĩ thì tốt hơn …
Nhìn anh bước ra đến cửa, Thủy Miên chợt lớn tiếng hỏi:
-Tiêu Mặc Hàn, cho đến lúc này anh có cảm thấy hối hận hay không?
Ngoài ý muốn của cô, trên gương mặt anh lại hiện lên nét cố chấp:
-Không.
Anh không hối hận vì đã gặp em, yêu em. Đó là những kỉ niệm đẹp nhất mà anh không nở vấy bẩn. Nhưng anh cũng không hối hậnvềkế hoạch báo thù này. Thù cha con trả, Hạ Vĩnh Cường nợ cha anh, làm sao anh có thể buông tay đây. Miên Miên, cho phép anh ích kỉ với tình cảm của chúng ta một lần cuối cùng, được không?
-- - - - - -
Nam Cung Lãnh cuối cùng cũng đi rồi. Thủy Miên mệt mỏi tựa người vào tường. Đến lúc cảm thấy khá hơn, cô mới cố lê thân hình đau nhứcvềphía phòng tắm. Nhìn tủ đồ đã được anh chuẩn bị sẵn, cô tùy tiện lấy một bộ đồ ở nhà khá thoải mái rồi bước vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn.
Cô cẩn thận tẩy rửa không sót một chỗ nào. Làn da trắng nõn vì cọ sát quá mạnh mà phiếm hồng, nhưng cô cũng không để tâm. Nước lạnh làm cô thanh tỉnh. Càng như vậy, cô càng thêm ghê tởm bản thân mình, tại sao lại có thể để cho người kia tùy ý khinh bạc.
Đến khi trở ra, nhìn tô cháo được đặt trên bàn, Thủy Miên cũng cầm muỗng ăn. Cô phải có sức lực mới có hi vọng trốn khỏi chỗ này được. Nhưng cô cũng hiểu rõ, muốn trốn khỏi người kia là việc khó khăn đến nhường nào. Nếu cô đoán không lầm, anh đã cho người dẹp hết mọi thứ có thể liên lạc với bên ngoài rồi cũng nên.
Để bắt đầu kế hoạch bỏ trốn của mình, cô cố ý đi khắp một vòng biệt thự. Không chút gì ngoài ý muốn, toàn bộ điện thoại trong nhà đã không cánh mà bay. Hơn nữa, mỗi khi Thủy Miên đi đâu thì luôn có người đi theo giám sát.
Bọn người đó không hề rời đi bất kì lúc nào, chẳng qua luôn duy trì một khoảng cách để khiến cô không cảm thấy khó chịu. Đến thời điểm này, cô mới thấy bất mãn vì mình chẳng biết chút võ nào. Ngồi trên chiếc xích đu, trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu. Cô nên làm sao đây?Ánh mắt cô bất chợt rơi ra bên ngoài cửa rào. Tự do chỉ cách cô vài bước chân, nhưng sao lại trở nên xa vời thế.
Bỗng, bên cạnh cửa rào, cô thấy có một vài con vật nhỏ đang di chuyển. Đó là một lũ mèo hoang. Cô rón rén bước ra cửa rào, và nhanh chóng bị vệ sĩ ngăn lại:
-Thủy Miên tiểu thư, Nam Cung tiên sinh đã căn dặn chúng tôi không cho cô ra ngoài.
Cô đưa ngón tay trỏ lên miệng ra hiệu cho họ im lặng, ánh mắt nhìn ra gốc cây. Hai người vệ sĩ nhìn theo thì mới phát hiện ở đó có mấy con mèo nho nhỏ, cũng không cản cô nữa nhưng cũng đi theo sát cô, đề phòng cô bỏ trốn bất ngờ. Trong lòng họ không khỏi cảm thán: các cô gái đều có sở thích với những động vật nhỏ đáng yêu.
Nơi gốc cây là một chú mèo mẹ và hai con mèo con bé nhỏ. Hình như mèo mẹ đang bị thương, trên bộ lông mềm mượt của nó loáng thoáng vết máu đỏ. Hai con mèo con vẫn còn chưa mở mắt, thỉnh thoảng lại phát ra vài âm thanh meo,meo yếu ớt.
Khi Thủy Miên đang mãi ngắm nhìn thì mèo mẹ bất chợt quay lại nhìn cô. Sau đó, nó lần lượt tha hai con mèo nhỏ đến trước mặt cô, kêu meo meo vài tiếng. Lúc này, cô mới thấy rõ, trên lưng nó có hai dấu răng thật to. Cô hốt hoảng bế nó lên, cẩn thận quan sát:
-Em bị thương hả?
Cô nhanh chóng bế nó vào nhà, đồng thời cũng không quên kêu vệ sĩ mang nốt hai mèo nhỏ theo.
-- - ---
Trong căn biệt thự lớn, loáng thoáng có tiếng cầu xin:
-Bác sĩ ơi, chú làm ơn cứu con mèo nhỏ này đi. Nó rất đáng thương.
-Thủy Miên tiểu thư, tôi thật sự không cứu được nó.
Vị bác sĩ lớn tuổi không khỏi thở dài. Bản thân ông làm bác sĩ cũng nhiều năm, hơn nữa vẫn thường xuyên phục vụ cho giới hắc đạo, cho dù là lấy đạn thì đối với ông cũng là chuyện thường ngày. Nhưng ông không học khoa thú y, thì làm sao có thể giúp được con mèo bị rắn độc cắn trúng cơ chứ?
Mèo nhỏ nằm yên, dường như nó rất mệt mỏi bởi vì sau thời gian khá dài, nọc rắn đã theo máu chạy khắp cơ thể nó. Thủy Miên ôm chặt nó vào lòng. Cô biết, con vật này không thể nào qua khỏi. Nước mắt từng giọt từng giọt rơi, làm ướt bộ lông con vật kia.
Nhìn ánh mắt như muốn gửi gắm điều gì đó, cô mới nói:
-Em yên tâm, chịsẽchăm sóc tốt cho hai bé mèo.
Nó lại kêu meo meo thêm vài tiếng, rồi nhắm mắt hẳn. Cô đau xót, gọi người người quản gia:
-Giúp tôi chọn một chỗ đẹp trong vườn để tôi chôn mèo nhỏ.
Bộ dạng ủ rũ của cô khiến ông bác sĩ thở dài. Người con gái mà Huyết chọn quả là đặc biệt. Cô ấy rất sạchsẽ, rất tinh khiết, hoàn toàn không thuộcvềcái thế giới thấm đẫm máu tanh này. Ông không khỏi tò mò, làm sao mà hai con người hoàn toàn trái ngược ấy lại có thể yêu nhau?
Sau khi chôn xong mèo nhỏ, Thủy Miên nhìn hai bé mèo còn chưa mở mắt mà trong lòng vô cùng buồn bã. Chúng còn nhỏ mà đã không còn mẹ rồi. Bất quá, từ hôm nay, côsẽthay mèo nhỏ chăm sóc chúng.
Cả hai mèo con đều rất đáng yêu. Một con là mèo trắng, rất giống như mẹ nó. Con còn lại là mèo tam thể, cũng rất dễ thương. Cô ôm cả hai vào lòng, lần lượt đặt tên cho chúng:
-Từ hôm nay, chịsẽgọi mèo trắng là Bánh Bao, còn tam thể là Bánh Rán nha.
Cả hai mèo con đều kêu meo meo, đưa một cái chân nhỏ nhắn của chúng lên như phản đối. Bộ dạng đó khiến cô không khỏi bật cười…
Suốt buổi chiều, một người hai mèo cũng nhau đùa giỡn. Dường như cũng vì thế mà bầu không khí đáng sợ trong căn biệt thự cũng vơi đi phần nào …