Chương 5

Một ngày làm việc lại kết thúc, Lâm Mặc Linh chuẩn bị đi về.
Mạc Thiếu Thần vừa ra khỏi văn phòng, thấy cô định đi về, liền đi tới nói: "Lâm Mặc Linh, chờ một chút!"
Lâm Mặc Linh đeo túi trên vai, đứng nhìn Mạc Thiếu Thần với ánh mắt nghi ngờ.


Mạc Thiếu Thần đi tới trước mặt cô, nhướng mày nói: "Tối nay có một buổi tiệc, tôi cần người đi cùng. Nhưng thư ký của tôi xin về sớm có việc rồi, phiền cô một chút được không? Nếu cô không đồng ý thì tôi phải mời người ngoài."


Lâm Mặc Linh nghe vậy thấy buồn cười, nghe thì có vẻ là hỏi ý kiến của cô nhưng thực chất là thách cô xem có dám không đồng ý không. Với lại cấp trên trực tiếp đưa ra yêu cầu, đương nhiên không thể từ chối, cô không phải là người không biết điều.


Cô cười nói: "Hôm nay là ngày nghỉ, như vậy có được xem là tăng ca không?"
"Không thành vấn đề. 10%!" Mạc Thiếu Thần thản nhiên đồng ý.
"Anh đừng quên, anh đang nhờ tôi đấy. 50%!".
"Chúng ta cũng quen nhau bao nhiêu lâu rồi, thôi thì 20% nhé."
"Vậy thì 40% nể tình tình cảm quen biết của chúng ta."


"30%, cô hãy nhớ tôi là sếp của cô đấy." Giọng nói có vẻ bất lực.
"Được rồi. Coi như nể mặt anh là sếp của tôi đấy." Lâm Mặc Linh tủm tỉm cười.
"Lần nào cô cũng phải kì kèo thế nhỉ?" Mạc Thiếu Thần cau mày.
"Có ai chê nhiều tiền đâu." Cô nhún vai.


Lâm Mặc Linh và Mạc Thiếu Thần cùng đi vào thang máy, xuống dưới chỗ lấy xe, cô nói với anh: "Tôi về thay quần áo, không thể mặc bộ đồ công sở này đi dự tiệc được. Khoảng ba mươi phút anh tới đón tôi là được rồi. Còn giờ, anh muốn đi đâu thì đi đi."


available on google playdownload on app store


Sau khi ra khỏi công ty, Lâm Mặc Linh lái xe đi về căn hộ của mình. Cô nhanh chóng tìm quần áo rồi vào phòng tắm sau đó bắt đầu chuẩn bị, trang điểm, vội vàng thay quần áo, chọn phụ kiện phù hợp. Khi cô vừa chuẩn bị xong, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
"Tôi đang ở dưới nhà cô rồi, cô xong chưa?"


"Xong rồi, tôi xuống ngay đây." Lâm Mặc Linh đứng trước gương, ngắm đi ngắm lại từ trên xuống dưới, khẳng định không có gì bất ổn mới ra khỏi nhà.


Cô xuống dưới nhà đã thấy một chiếc xe Cadilac màu ghi đậu ở trước cổn chung cư, khỏi cần hỏi cô cũng biết đó là xe của Mạc Thiếu Thần, giám đốc điều hành Thanh Vũ kiêm sếp của cô. Lâm Mặc Linh đi tới gần chiếc xe, rất tự nhiên mở cửa ngồi vào ghế lại phụ.


"Đúng giờ thế." Cô đang thắt dây an toàn, tiếng nói châm chọc của Mạc Thiếu Thần truyền đến.
"Tất nhiên rồi, tôi là người có trách nhiệm với công việc của mình mà." Lâm Mặc Linh thản nhiên nhìn người đàn ông trả lời.


Mạc Thiếu Thần khởi động xe, gật đầu: "Thế mà tôi tưởng là tôi làm phiền buổi tối rảnh rỗi của cô. Đúng là không uổng công tôi tin tưởng nhờ vả cô, giám đốc chiến lược."


Mặc dù lời nói nghe ra có ý châm chọc nhưng Lâm Mặc Linh cũng không cảm thấy tức giận, cô không trả lời chỉ nhìn đường phía trước.
"À tôi quên mất, Diệp Tử đã nói với tôi là cô mới chia tay, xin lỗi nhé." Vẻ mặt của Mạc Thiếu Thần lại hoàn toàn trái ngược với lời nói.


Lâm Mặc Linh thầm nghĩ không thèm so đo với anh ta.


Đây là một bữa tiệc đấu giá dành cho những người có tiền. Tham gia bữa tiệc có rất nhiều người, phần lớn đều có thể nói ra danh tiếng, ngay cả không ít minh tinh cũng đến tham dự. Khách sạn vô cùng xa xỉ, đầy đủ mọi thứ nhìn qua giống như một bữa tiệc thủy tinh, nơi nơi đều trong suổt, cũng theo ánh đèn mà khúc xạ ra sương mù mộng ảo.


Lâm Mặc Linh đi theo Mạc Thiếu Thần, anh cầm một ly rượu trong tay đi tới chào hỏi với mọi người. Sau khi đi chào hỏi một vòng, Mạc Thiếu Thần kéo cô đi tới một chỗ đứng quan sát, làm như mọi việc ở đây không liên quan tới mình. Mọi người tới đây trong tay đều cầm một ly rượu, hễ gặp người quen nào là sẽ tới chào hỏi vài câu, khác hoàn toàn với anh ta.


Mạc Thiếu Thần thích làm chuyện như vậy nhất, làm một trong những người đứng xem, nhìn người khác ồn ào, không tham dự một chút.
"Anh cứ nhàn hạ như vậy?" Anh ta đã không có bất kì hành động nào Lâm Mặc Linh đương nhiên cũng sẽ không tùy tiện làm gì.


"Không biết là rất ngu ngốc sao? Cùng một đám người có năng lực nói cái gì?" Dù sao người có năng lực, dựa vào thực lực, loại rượu giao tình này, có thể tránh vẫn là tránh cho thật tốt.


Mạc Thiếu Thần uống một ngụm rượu rồi quay sang cười với người nãy giờ vẫn đi bên cạnh mình: "Rượu ngon. Biết rượu này sản xuất năm nào không?"
Lâm Mặc Linh rất nể tình nhấp một ngụm, đáp: "Tôi không giỏi về mấy thứ này lắm."


"Vang ủ mười lăm năm. Người nào tài trợ cho bữa tiệc này cũng sành sỏi ghê đấy chứ!" Trong giọng nói của Mạc Thiếu Thần không hề có ý khinh thường, nhưng cũng không có sự hâm mộ, đơn giản chỉ là một câu trần thuật bình thường.


"Đó là tự do của người ta." Lâm Mặc Linh khẽ lắc ly rượu trong tay: "Vả lại, cũng cho người khác được hưởng chút lợi ích."


Kẻ có tiền, thích chơi hoang thế nào, đó là quyền tự do của họ, người khác đâu có tư cách gì mà lên tiếng bình phẩm hay khinh bỉ? Chỉ cần tiền đó do họ kiếm ra là được.
"Nói vậy cũng đúng!"


Lâm Mặc Linh tỉ mỉ quan sát khách khứa trong buổi tiệc, phụ nữ trang điểm xinh đẹp, đàn ông mỉm cười nhã nhặn, ôn hòa nhưng đầy giả tạo. Ai cũng đeo mặt nạ dối trá, cười nói thì dành cho người khác, chỉ giữ lại cho mình những tính toán, ngờ vực.


Ánh mắt của Lâm Mặc Linh chậm rãi lướt qua mọi người, nhưng bất ngờ dừng lại một nơi. Mới mấy hôm trước chia tay với anh nghĩ sẽ rất lâu mới gặp lại mà bây giờ lại thấy anh ở đây, cô cười thầm.


Mạc Thiếu Thần thấy cô nhìn chằm chằm về phía người đàn ông, anh cười khẽ: "Anh ta là Tổng giám đốc mới chi nhánh khu vực thành phố A của SEREIN, Trình Nhật Khải". Ánh mắt của Mạc Thiếu Thần hiện lên vẻ tán dương. Đối với những người có năng lực, anh luôn khâm phục: "Người này tôi cũng có biết qua loa. Anh ta mới từ Mĩ về, chủ tịch tập đoàn SEREIN đã tuyển dụng với mức lương toàn cầu, nói là thành phần cốt cán tinh anh du học nước ngoài. Mỗi một dự án có anh ta tham gia, tất cả đều gặt hái thành công. Hiện giờ trong giới thương nhân thành phố A, anh ta nổi như cồn."


Lâm Mặc Linh cười một cách cứng ngắc, cô cũng không biết tại sao mình có thể cười như vậy. Cô đưa ly rượu trong tay lên, uống cạn một hơi.
"Cô quen anh ta?" Mạc Thiếu Thần rốt cục cũng phát hiện ra sự khác thường của Lâm Mặc Linh.
Cô lập tức lấy lại dáng vẻ bình thường: "Trước đây có quen biết."


Nói xong, Lâm Mặc Linh liền hối hận, nếu không phải là gặp cậu ấy ở hôn lễ, mình còn không nhận ra cậu ta.
Cô dừng lại một chút: "Hiện giờ không quen."
Mạc Thiếu Thần vẫn nhìn chằm chằm cô, không biết anh ta đang nghĩ gì.
Lâm Mặc Linh vẫn còn muốn uống tiếp nhưng rượu trong ly đã hết, cô đi lấy ly rượu khác.


"Học cùng cấp hai, bao nhiêu năm rồi vẫn còn một chút ấn tượng. Anh ta và Hạ Sơ Nguyệt rất nổi tiếng ở lớp tôi. Dù sao những người xuất sắc đều để lại ấn tượng khá sâu đậm đối với những người bình thường." Cô làm như vô tình mở miệng nói.


Mạc Thiếu Thần cũng gật đầu phối hợp: "Cũng đúng, người như thế, chắc hẳn thời đi học vô cùng xuất sắc."


Mặc Thiếu Thần lại quay lại quan sát Trình Nhật Khải, hình như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Trình Nhật Khải quay về phía này, nhìn thấy Lâm Mặc Linh, anh mỉm miệng cười rồi tiến về phía cô.
Anh đi qua chào hỏi với Mạc Thiếu Thần rồi quay sang cười với cô: "Chúng ta lại gặp nhau rồi, Lâm Mặc Linh."


Cô ngạc nhiên vì hành động của anh, ngại ngùng cạn ly với anh: "Trùng hợp thật, không ngờ lại được gặp cậu ở đây."
"Tổng giám đốc Trình, anh quen giám đốc chiến lược của chúng tôi à?" Mạc Thiếu Thần ở bên cạnh nhìn bọn họ bằng ánh mắt thích thú, giả bộ tò mò hỏi.


"Cô ấy là bạn học cũ của tôi." Trình Nhật Khải thản nhiên trả lời.
"Thế giới này thật là nhỏ bé!" Mạc Thiếu Thần tỏ ra ngạc nhiên.


Thật may, bầu không khí ngại ngùng này không kéo dài lâu, có người đi đến mời rượu Trình Nhật Khải, anh đi theo người nọ ra nơi khác nói chuyện. Chỗ này lại chỉ còn lại Lâm Măc Linh và Mạc Thiếu Thần, anh ta nhìn cô bằng đôi mắt thâm thúy.


"Bạn học cũ nhận ra nhau nên chào hỏi một tí." Cô bình tĩnh vờ như vô tình mở miệng nói, thầm muốn Mạc Thiếu Thần không suy nghĩ nhiều về tình huống vừa rồi.
Mạc Thiếu Thần cười tủm tỉm nhìn cô như muốn nói: "Tôi đâu có nghĩ gì đâu. Cô suy nghĩ nhiều rồi."


Thật đáng ghét, nếu anh ta không phải là sếp của cô, nếu đây không phải là nơi đông người, Lâm Mặc Linh thật sự muốn đánh cho người đàn ông này một trận.


Mạc Thiếu Thần ở lại hơn nửa thời gian của bữa tiệc rồi rời đi, Lâm Mặc Linh lại đi theo anh. Anh lái xe đưa cô về đến cổng chung cư, cô cởi dây an toàn, bước xuống xe, Mạc Thiếu Thần nhướn mày mở miệng: "Hôm nay cảm ơn cô nhé, giám đốc chiến lược." Nói rồi anh nhanh chóng lái xe rời đi.


Lâm Mặc Linh nhìn theo xe anh lắc đầu cười nhẹ.


Gần đây công việc của cô cũng không đến nỗi nào, chỉ là dạo này thường xuyên phải theo Mạc Thiếu Thần ra ngoài bàn chuyện làm ăn rồi về lại phải làm báo cáo dự án nộp cho anh ta xem. Cuộc sống khá bận rộn khiến cô không còn thời gian suy nghĩ đến những chuyện khác.


Mãi mới có ngày tan làm đúng giờ, không phải đi tiếp đối tác với Mạc Thiếu Thần, Lâm Mặc Linh đang định thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
"Tối nay có rảnh không?" Mạc Thiếu Thần đột nhiên từ đâu chui ra, hỏi với thái độ biết rõ câu trả lời.


"Đáng lẽ là rảnh nhưng vừa nhìn thấy anh là tôi bận rồi." Lâm Mặc Linh vẫn đang loay hoay thu dọn đồ đạc.
"Lần trước tôi đã hứa là mời cô đi ăn, cô thực sự không muốn à?" Mạc Thiếu Thần tỏ vẻ nuối tiếc.


Lâm Mặc Linh nhấc mí mắt nhìn Mạc Thiếu Thần với ánh mắt hoài nghi: "Hiếm khi anh nghĩ đến tôi một lần, sao hả, hai người lại cãi nhau à?"
Mạc Thiếu Thần thu lại nụ cười, chống tay xuống bàn làm việc của cô: "Cô chỉ mong chúng tôi cãi nhau thôi à? Cô ấy đi công tác rồi."


Lâm Mặc Linh hừ lạnh trong lòng. Giá một bữa cơm của anh thật quá là cao. Cùng anh ta đi bàn bạc dự án với khách, hao tâm tốn lực không ít, đối phương có thể xem là những tay khó chơi nhất mà cô từng gặp. Hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ thương lượng ấy mới đổi được một bữa cơm của Mạc Thiếu Thần, ông sếp này của cô quả nhiên hào phóng.


"Đương nhiên là muốn rồi." Sao lại để anh ta được hời như vậy.
"Vậy thì bây giờ đi thôi, để lâu mất hứng!" Mạc Thiếu Thần giả vờ tỏ ra thần bí.


Lâm Mặc Linh nhún vai, cầm túi xách chuẩn bị theo anh ta ra ngoài. Ăn cơm so với ngồi lì ở trong phòng làm việc phải nhiệt tình hơn thật nhiều. Được ăn cơm mà không mất tiền, không đi thật là uổng phí. Mạc Thiếu Thần để cho cô chọn địa điểm, nghe cái tên cô nói ra, anh không nén được cười. Địa điểm cô chọn là một nhà hàng xa hoa, giá mỗi món ăn đều khiến người ta run sợ. Cô đang muốn "làm thịt" anh đây mà.


Lúc xe dừng trước cửa một nhà hàng năm sao, Lâm Mặc Linh không khỏi xúc động, không ngờ anh ta lại thật sự mời mình tới ăn một nơi sang trọng như thế, chợt cảm thấy suy nghĩ của mình lúc trước đúng là đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Mạc Thiếu Thần nhận ra biểu cảm của cô, cúi đầu cười thầm.


Mạc Thiếu Thần hôm nay vẫn duy trì tác phong lịch lãm như mọi khi, lúc xuống xe mở cửa giúp Lâm Mặc Linh, anh ta còn cúi người làm động tác rất chuẩn, khiến mấy lời châm chọc chưa kịp nói ra miệng, Lâm Mặc Linh đành phải nuốt trở lại. Thật chẳng biết hôm nay anh ta uống nhầm thuốc gì nữa!


Đẩy cửa, bước vào trong nhà hàng, Mạc Thiếu Thần nhận thấy tâm trạng cô rất tốt, liền tiếp tục làm một người đàn ông lịch thiệp, rất lịch sự kéo ghế mời Lâm Mặc Linh ngồi rồi anh đi đến đi ghế đối diện ngồi xuống.


Phục vụ mang thực đơn đến, Mạc Thiếu Thần tự nhiên đưa thực đơn cho cô: "Cô gọi đi."


Lâm Mặc Linh nhìn dáng vẻ tươi cười hớn hở của anh ta rồi nhìn vào thực đơn yêu cầu một loạt món ăn đắt tiền. Chọn xong cô đưa lại thực đơn cho Mạc Thiếu Thần, ý bảo đến lượt anh gọi món. Sau khi gọi xong, anh đưa thực đơn cho bồi bàn.


Mạc Thiếu Thần ra vẻ ngạc nhiên hỏi cô: "Nhìn cô gầy như thế này mà ăn khỏe vậy cơ à?"
"Thấy hay thì gọi thôi, nơi này cũng đâu ép khách hàng phải ăn hết, đằng nào cũng anh mời mà." Lâm Mặc Linh cười thích thú.


"Giờ tôi mới thấm thía câu nói, đừng nên đắc tội phụ nữ." Mạc Thiếu Thẩn tỏ ra chán nản lắc đầu.
Phục vụ mang món ăn lên, nhẹ nhàng nói: "Xin mời! Chúc quý khách ngon miệng."


Lâm Mặc Linh vừa nhìn thấy đồ ăn, khuôn mặt lập tức vui mừng hớn hở. Cô vừa ăn vừa không ngừng bình phẩm món ăn ở đây. Cô không rõ lắm cái gì là giữ nhiệt độ thích hợp khi nấu ăn, cô chỉ đơn thuần biết đây là hương vị mình thích, biết chúng rất hợp khẩu vị của cô.


Lâm Mặc Linh không để ý rằng bàn phía đằng sau cô có một người đàn ông đẹp trai ăn mặc lịch thiệp và một cô gái xinh đẹp trong bộ đồ sang chảnh.


Người đàn ông không ai khác chính là Trình Nhật Khải. Lúc anh bước vào nhà hàng này đã nhìn thấy cô. Anh vừa trò chuyện với người đối diện, thỉnh thoảng liếc qua nhìn về phía cô. 






Truyện liên quan