Chương 6
"Chúng ta đi ăn với nhau như này, nếu để mấy vị đối tượng kết hôn của cậu thấy được, không sợ đến tai bố mẹ cậu à?" Trình Nhật Khải cười nói.
"Sao tự dưng lại nói về mấy người đó vậy?" Đỗ Tuyết Vũ không vui vẻ mấy với vấn đề này.
"Tình cờ nghĩ đến." Trình Nhật Khải nói xong rồi ngoắc đầu xuống bên dưới, Đỗ Tuyết Vũ nhìn theo chỉ dấu nhìn sang cuối cùng cũng hiểu vì sao Trình Nhật Khải lại nói là tình cờ. Cô nhìn thấy Mạc Thiếu Thần đang thân mật gắp đồ ăn cho cô gái ngồi đối diện, nhưng cô lại không nhìn thấy mặt của cô gái đó.
"Tớ thấy anh ta thỉnh thoảng lại để ý đến cậu đấy!" Trình Nhật Khải giải thích.
"Đúng là người quen. Người đàn ông đó là Tổng giám đốc của Thanh Vũ, Mạc Thiếu Thần. Còn cô gái đó thì tớ không biết." Đỗ Tuyết Vũ nghĩ rằng Trình Nhật Khải tò mò.
Trình Nhật Khải trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Cô gái đó là Giám đốc chiến lược của Thanh Vũ."
"Giám đốc chiến lược? Hóa ra là cô ấy." Đỗ Tuyết Vũ hơi ngạc nhiên, sau đó cảm thán: "Đừng nhìn thấy giám đốc chiến lược là phụ nữ mà coi thường cô ấy. Trong giới doanh nhân thành phố A đều biết cô ấy là trợ thủ đắc lực của Mạc Thiếu Thần. Có mấy lần không biết Mạc Thiếu Thần làm sao mà không tham gia vào dự án nào, một mình cô ấy đại diện cho Thanh Vũ đến bàn bạc, lần nào cũng thành công rực rỡ, mấy vị cổ đông cũng phải nể cô ấy mấy phần, "ngậm bồ hòn làm ngọt" chấp nhận chức vị giám đốc chiến lược của cô ấy." Đỗ Tuyết Vũ chậm rãi kể như là một câu chuyện phổ biến.
"Không định qua chào hỏi sao? Dù sao thì người đó cũng là đối tượng kết hôn mà bố mẹ cậu ngắm cho cậu." Trình Nhật Khải mỉm cười trêu trọc.
"Nếu đã có duyên như vậy, mình cũng phải đi chào hỏi một chút mới được." Nói rồi cô đứng dậy đi xuống bàn phía dưới.
Trong lúc cô đang cảm nhận vị ngon của những món ăn, bỗng dưng Mạc Thiếu Thần cầm đôi đũa gắp vào bát Lâm Mặc Linh: "Ăn nhiều một chút, chả phải cô nói đồ ăn ở đây ngon lắm sao."
Lâm Mặc Linh suýt thì không thở ra được, ngước mắt lên hoài nghi nhìn anh thì ánh mắt anh đang nhìn về phía sau. Cô tò mò quay lại nhìn lướt qua một lượt rồi quay lên, nén giận, cuối cùng đã hiểu tại sao anh ta lại có biểu hiện như vậy.
Hiện giờ Mạc Thiếu Thần đang chăm chú cầm tách trà lên thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm, trả lời cô bằng ánh mắt biết nói: "Hiểu ra rồi hả?"
Xem ra, cô đúng là đã bị anh ta lợi dụng triệt để rồi. Cô nghiến răng cầm cốc nước lên uống, không biết có phải do tức giận hay không mà cô lại bị sặc.
Mạc Thiếu Thần thấy vậy nhanh chóng lấy giấy đưa cho cô, cười trên nỗi đau của người khác: "Cô đừng ngạc nhiên như vậy chứ, chỉ là đại tiểu thư nhà họ Đỗ thôi mà, có gì to tát đâu."
Lâm Mặc Linh lờ mờ đoán được là gia đình Mạc Thiếu Thần muốn kết duyên anh ta với đại tiểu thư nhà họ Đỗ, tình cờ hôm nay cô ta cũng đến đây nên anh ta lấy cô làm bia đỡ đạn.
Mạc Thiếu Thần lại tiếp tục gắp thức ăn cho Lâm Mặc Linh: "Đây là món cô thích, ăn nhiều vào."
Lâm Mặc Linh cúi đầu, nén giận, định cất tiếng nói thì bên cạnh xuất hiện một cô gái.
"Anh Mạc, lại gặp mặt rồi." Cô gái hướng về phía Mạc Thiếu Thần mỉm cười.
"Hóa ra là đỗ tiểu thư, thật là trùng hợp." Mạc Thiếu Thần ngước mặt lên nhìn Đỗ Tuyết Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên.
Ánh mắt Đỗ Tuyết Vũ bỗng dừng lại trên Lâm Măc Linh, Mạc Thiếu Thần nhìn theo cô rồi giới thiệu: "Đây là giám đốc chiến lược của tôi."
Đến mức này, Lâm Mặc Linh không thể tiếp tục im lặng được nữa, cô đứng dậy chìa tay ra với Đỗ Tuyết Vũ, mỉm cười: "Xin chào, tôi là Lâm Mặc Linh, giám đốc chiến lược của Thanh Vũ, rất hân hạnh được làm quen với Đỗ tiểu thư đây."
Đỗ Tuyết Vũ cũng đưa tay ra bắt tay với cô: "Đỗ Tuyết Vũ. Nghe danh cô đã lâu, hôm nay được gặp mặt, đúng là diễm phúc của tôi."
"Cô cứ đùa tôi." Lâm Mặc Linh vẫn duy trì nụ cười tươi tắn.
Đỗ Tuyết Vũ lại quay sang Mạc Thiếu Thần: "Quan hệ giữa anh với nhân viên thật tốt."
"Tất nhiên rồi, hơn nữa cô ấy lại còn là trợ thủ đắc lực của tôi." Mạc Thiếu Thần nhìn cô với vẻ mặt đầy ẩn ý. "À tôi quên mất, sao cô lại đến đây?"
"Tôi có hẹn với bạn." Đỗ Tuyết Vũ ngừng một chút: "Người đó chắc là anh cũng biết đấy."
Mạc Thiếu Thần nhìn Đỗ Tuyết Vũ với ánh mắt tò mò.
"Tổng giám đốc của Serein, Trình Nhật Khải."
"Vậy thì tôi phải qua đó một chút rồi. Nếu như đã là tình cờ gặp thì đương nhiên không thể làm như không biết được, đúng không Đỗ tiểu thư?" Mạc Thiếu Thần cười với Đỗ Tuyết Vũ, lập tức đứng dậy.
Khi anh bước tới chỗ Lâm Mặc Linh, quay sang nhìn cô: "Cô không định đi qua chào hỏi bạn học cũ sao?"
Mạc Thiếu Thần vừa nói hết câu, trên mặt Đỗ Tuyết Vũ chợt hiện lên sự kinh ngạc.
Biểu cảm của cô thu hết vào tầm mắt của Lâm Mặc Linh, cô thầm rủa Mạc Thiếu Thần, cái tên này sao lắm chuyện thế không biết. Nhưng anh ta đã nói thế, cô không thể không qua chào hỏi được, cô hậm hực đi theo Mạc Thiếu Thần.
Mạc Thiếu Thần đi tới chào hỏi: "Trình tổng, chúng ta thật là có duyên."
Trình Nhật Khải đứng dậy, cười đáp lại Mạc Thiếu Thần, rồi nhìn đến Lâm Mặc Linh đứng bên cạnh anh, mỉm cười lên tiếng: "Lại gặp cậu rồi."
"Trùng hợp quá!" Lâm Mặc Linh nói lại câu nói vừa nãy Mạc Thiếu Thần nói với Đỗ Tuyết Vũ.
"Chúng tôi không làm phiền làm mọi người nữa, mọi người cứ tự nhiên ha." Mạc Thiếu Thần lại nhìn về Lâm Mặc Linh đứng bên cạnh với ánh mắt trìu mến: "Cô ấy bảo món ăn ở nhà hàng này rất ngon, mọi người cứ từ từ thưởng thức nhé."
Lâm Mặc Linh lại theo sau Mặc Thiếu Thần quay về bàn ăn, cô lại cầm đôi đũa lên gắp đồ ăn, chẳng thèm để ý Mạc Thiếu Thần ngồi đối diện.
"Anh cũng thật biết lợi dụng!" Lâm Mặc Linh vừa ngồi xuống đã châm chọc.
"Quá khen rồi." Mạc Thiếu Thần cười đắc ý.
Bữa cơm này quả nhiên là ăn ngon, chuyện vui chỉ trừ việc tên Mạc Thiếu Thần lắm lời nhiều chuyện.
Ăn cơm xong, Mạc Thiếu Thần và Lâm Mặc Linh đi ra bãi đỗ xe. Đi được một đoạn khá xa rồi, anh ta dừng lại: "Cô và Trình Nhật Khải ngày xưa có thân không?"
"Trước hết anh nên nói rõ chuyện hôm nay anh đã lợi dụng tôi chứ nhỉ?" Lâm Mặc Linh khó chịu trừng mắt nhìn anh ta.
"Tình cờ thôi, chỗ là do cô chọn mà, tôi biết làm sao vị Đỗ tiểu thư đó lại có hẹn ở nơi này chứ. Không phải cô vẫn ăn ngon miệng đấy thôi." Mạc Thiếu Thần tỏ vẻ vô tội.
Cô hừ lạnh. Nếu đã thế cô chẳng cần trả lời nghi ngờ của anh ta.
Mạc Thiếu Thần lắc đầu: "Thật sự không trả lời câu hỏi của tôi à? Tôi có thể suy nghĩ tới chuyện tăng lương cho cô."
Thế mà lại lấy lương ra trao đổi.
"Nếu so với một số người khác trong lớp thì tôi và anh ta có mối quan hệ tốt hơn một chút, hồi đi học tôi là một học sinh chăm ngoan mà." Lâm Mặc Linh tì khuỷu tay vào cửa kính xe, đôi mắt xa xăm nhìn ra ngoài đường như hồi tưởng lại chuyện cũ.
"Chỉ thế thôi sao?" Mạc Thiếu Thần quay sang nhìn cô, trên mặt Lâm Mặc Linh lúc này mang một vẻ trầm ngâm suy tư.
"Thế anh nghĩ như thế nào? Nếu không phải tháng trước anh ta tham gia hôn lễ của Hạ Sơ Nguyệt, tôi còn chẳng thể nhớ nổi anh ta là ai. Lại nói, hình như anh ta và Sơ Nguyệt từng là hàng xóm, hai người ấy có quan hệ rất thân đấy!" Lâm Mặc Linh quay lại nhìn Mạc Thiếu Thần nhàn nhạt trả lời.
"Cô không biết đâu, tôi để ý thấy tối nay anh ta nhìn cô rất nhiều lần đấy." Mạc Thiếu Thần nửa đùa nửa thật nói.
Lâm Mặc Linh nhíu mày quan sát biếu cảm trên mặt Mạc Thiếu Thần muốn xem anh nói thật hay là bịa chuyện.
Có một vài suy nghĩ nổi lên trong đầu sẽ trở thành chất độc, chậm rãi khuếch tán. Cuộc sống luôn dùng những bằng chứng xác đáng để thức tỉnh con người ta khỏi những giấc mộng xa vời.
Lâm Mặc Linh xuống khỏi xe của Mạc Thiếu Thần, quay đầu lại nói: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về."
Mạc Thiếu Thần nhìn cô một cái đầy thâm ý, sau đó mới khởi động xe rời đi.
Lâm Mặc Linh đứng nhìn theo bóng chiếc xe từ từ biến mất.
Cô từng bước đi về căn hộ, cái bóng đổ trên mặt đất từ từ kéo dài ra, mang theo một vẻ cô đơn, lẻ loi.
Đi vào phòng, lấy ra áo ngủ, đi đến phòng tắm. Cởi quần áo ra, mở vòi hoa sen, cơ thể đứng giữa nước ấm, nhắm mắt lại. Cô chỉnh nước ấm, làm cho nhiệt độ ngày càng cao, làn da đều đã hồng, gội đầu, tắm rửa, xả nước, dùng khăn quấn lại rồi đứng lên, mặc áo ngủ vào, bước ra khỏi phòng tắm, cầm lấy máy sấy tóc. Mỗi một bước, cùng ngày hôm qua không có gì khác nhau.
Nắng sớm từ cửa sổ chiếu vào căn phòng. Thân thể không muốn, cũng phải rời giường.
Sắc mặt giám đốc Mạc Thiếu Thần dạo gần đây luôn ủ rũ khó coi. Lần nào Lâm Mặc Linh đi vào phòng anh ta cũng thấy anh ta đang nhìn chằm chằm chiếc điện thoại, sắc mặt u ám, nhìn vẻ mặt là cô biết ngay có liên quan đến Diệp Tử Tịch.
Do sinh ra và lớn lên trong một danh gia vọng tộc, anh đã biết kiểm soát cảm xúc của mình rất tốt, hiện giờ dù có bao nhiêu bực bội, Mạc Thiếu Thần cũng không hề phát giận ra ngoài, chỉ muốn ngồi một mình yên tĩnh mà thôi.
Lâm Măc Linh gõ cửa mấy tiếng thu hút sự chú ý của anh ta. Bấy giờ Mạc Thiếu Thần mới quay lại bàn làm việc, ngồi xuống ghế, khẽ nhấc mắt lên nhìn cô. Lâm Mặc Linh đi tới đứng đối diện anh ta, đặt tập tài liệu xuống bàn.
Cô quay người chuẩn bị ra khỏi phòng thì Mạc Thiếu Thần cất tiếng: "Tối nay có buổi gặp mặt xã giao với vài người ở Grace, cô hãy đi thay tôi."
"Tôi có thể từ chối sao." Lâm Mặc Linh dùng ánh mắt rất bình tĩnh nhìn Mạc Thiếu Thần, không hề có sự sợ hãi hay bất lực nào.
"Cô nói xem?" Nhận thấy giọng điệu của mình không ổn lắm, Mạc Thiếu Thần lập tức ho khan hai tiếng để trấn tĩnh.
"Tôi biết rồi. Tôi đi làm việc tiếp." Lâm Mặc Linh bình thản cười rồi đi về phía cửa ra khỏi phòng.
Hết giờ làm Lâm Mặc Linh về nhà thay đổi trang phục liền đến thẳng Grace.
Bữa cơm thương mại này trên cơ bản hầu như tuần nào Lâm Mặc Linh cũng có. Quan trọng là xem tình huống như thế nào. Nếu quan trọng thì cô sẽ đi xã giao một chút. Nếu không cần thiết thì cô sẽ để cho các phòng khác đi tiếp khách.
Đi vào Grace, Lâm Mặc Linh đi theo lối quen thuộc vào phòng VIP. Nơi này cô đã cùng Mạc Thiếu Thần đến rất nhiều lần, nhiệm vụ của cô rất đơn giản là tiếp rượu hộ anh ta. Những lần như vậy cô đều nghĩ làm sao phải bắt Mạc Thiếu Thần tăng lương cho cô mới được, bây giờ cô lại phải kiêm thêm công việc trợ lý của anh ta.
Đứng trước cửa phòng một lúc, cô điều chỉnh lại tâm trạng rồi giương lên gương mặt tươi cười xinh đẹp. Cô mở cửa bước vào phòng đi tới chỗ trống gần nhất ngồi xuống.
Trên bàn rượu ăn uống ồn ào, anh tới tôi đi, vẽ đủ loại danh nghĩa rót rượu cho đối phương. Kỳ thật Lâm Mặc Linh bây giờ vẫn thích cách bàn chuyện làm ăn này ở trên bàn rượu. Ăn cơm uống rượu là có thể có chữ ký trên hợp đồng, thực sự là dễ dàng thoải mái hơn, đương nhiên điều kiện tiên quyết là tửu lượng của bạn phải tốt, hơn nữa có thể đem những người của đối phương rót đến mê man.
Lúc vừa mới bắt đầu Lâm Mặc Linh ghét cái loại cách này, mỗi khi cô ở trong toilet nôn đến hoa cả mặt, cô liền hung hăng mắng sự thối nát của xã hội. Nôn lên nôn xuống tửu lượng của cô liền luyện được, hiện tại người bình thường đều không phải là đối thủ của cô.
Khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, căn phòng bao bọc bởi ánh đèn mờ ảo, khói thuốc lượn lờ, lại có rượu ngon và gái đẹp vây quanh, mọi người liên tục thay phiên nhau chuốc rượu nhau. Lâm Mặc Linh cũng phải tiếp mấy người, cũng may cô đã quen với những kiểu tiệc rượu như thế này cộng thêm tửu lượng của cô cũng có thể coi là tốt.
Tiếng người ồn ào kéo Lâm Mặc Linh quay về với hoàn cạnh thực tại. Trong căn phòng sang trọng, mấy gã đàn ông vẫn đang cười ha hả, đùa giỡn với những cô em xinh đẹp.
Khung cảnh tựa cõi thần tiên ấy khiến mọi người đều cảm thấy vui vẻ, nhưng Lâm Mặc Linh thì không. Lúc bình thường, thi thoảng cô vẫn đi cùng bạn bè, đồng nghiệp đến những nơi như thế này tiêu khiển, nhưng hôm nay lại phải làm người đi tiếp đãi khách, cô cảm thấy vô vị.
Mọi lần, cô chỉ đi theo Mạc Thiếu Thần uống rượu giúp anh hoặc là thay anh mời rượu những người ở đó, nếu không cô chỉ việc im lặng ngồi bên cạnh anh giả vờ chú ý lắng nghe. Nhưng dù có suy nghĩ như vậy, cô cũng không được để lộ một biểu cảm khó chịu ra, cô vẫn giương lên bộ mặt tươi cười suốt buổi tiệc.
Lâm Mặc Linh ngồi trong phòng đến quá nửa buổi tiệc rồi viện một cái cớ vào nhà vệ sinh, cô nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng. Đứng trước tấm gương lớn nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt, trang điểm lại. Cô nhìn chính bản thân mình trong gương. Lúc này cô mới cởi bỏ nụ cười xinh đẹp trong suốt buổi tiệc xuống. Cô không biết nên thở dài phiền muộn hay nên vui vẻ, cô đã thay đổi thật rồi.
Trước đây, cô không bao giờ phải giả vờ cười vui vẻ, nếu không có thiện cảm thì cô tỏ rõ sự chán hét ngoài mặt. Hiện giờ, trong lòng dù không thích, nhưng cô cũng không thể thể hiện ra ngoài nữa, thâm chí còn phải giả bộ tươi cười vui vẻ.
Ai rồi cũng phải trưởng thành, phải học được cách thức sinh tồn. Nhiều năm như vậy, thì ra cô sớm đã thay đổi, không còn đơn thuần như trước đây nữa, tuyệt đối không làm chuyện vượt khỏi thân phận của mình.
Từng nghĩ đến uống rượu không phải là chuyện con gái nên làm, bây giờ đây cô lại rất thành thạo chuyện này. Lâm Mặc Linh dụi mắt, chợt cảm thấy xót xa. Tưởng tượng cùng với sự thật, mãi mãi cũng không giống nhau.
Dường như cô lại nhớ những thứ không nên hồi tưởng, chúng bện xoắn lại thành một mảnh khiến đầu óc cô hỗn loạn, thậm chí dạ dày cũng phải đau đến quặn thắt. Hình như cô đã trở thành loại người mà cô ghét nhất trước đây, người ngoài mặt cười nói vui vẻ nhưng trong lòng lại cảm thấy chán ghét.
Nhưng Lâm Mặc Linh nhanh chóng lấy lại tâm trạng, nở nụ cười với chính mình trong gương rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh. Cô đi đến hành lang chầm chậm dừng lại đổi gió.
Ánh sang ngoài này cũng mờ mờ, những bóng đèn tường màu đỏ dọc theo hành lang hắt xuống khiến mặt sàn thủy tinh trông càng thêm lung linh huyền ảo.
Trong lúc Lâm Mặc Linh đang thẩn thơ, một bóng dáng cao lớn dần dần tiến lại gần rồi dừng lại ở trước mặt cô.
"Sao cậu lại ở đây?"
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh, Lâm Mặc Linh bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Cô ngẩng mặt đầu, bắt gặp đôi mắt đào hoa trong veo, sang ngời trên gương mặt anh tuấn của Trình Nhật Khải. Anh đang mỉm cười nhìn cô.
Hiện tại cô rất tỉnh táo, lại mang mặt nạ lên mặt, thu lại gương mặt ngẩn ngơ lại nở một nụ cười dịu dàng. "Thật là khéo."
"Tớ về có bữa tiệc ở đây, bây giờ cầ về phòng rồi, cậu cứ tự nhiên." Lâm Mặc Linh quay người về phòng.
Cuối cùng cũng kết thúc bữa tiêc, Lâm Mặc Linh cũng thật khâm phục chính bản thân mình có thể chịu đựng cho đến khi tàn tiệc. Đúng là thế giới của những người giàu, cô giơ chiếc đồng hồ trên tay ra nhìn, hơn mười hai giờ mới chịu giải tán.
Sau khi người ta uống say thì giọng đặc biệt lớn nhưng mình lại không biết. Lúc thanh toán tiền, mấy con ma men tranh nhau móc ví tiền y như cãi nhau. Mặt quản lý trực và bảo vệ căng thẳng đứng ở bên cạnh.
Một đám người chân nam đá chân chiêu đi ra khỏi nhà hàng. Ai đó nói sẽ đưa người nào đó về, Lâm Mặc Linh thấy ông ta cũng say khướt, không biết là ai đưa ai về nữa.
Lâm Mặc Linh tươi cười chào tạm biệt với tất cả mọi người rồi đi ra xe ô tô của mình. Mở cửa, bước vào, khởi động xe, động tác thành thục lái xe ra khỏi Grace, cô không đi thẳng về căn hộ của mình mà rẽ vào con đường khác.