Chương 48


Thời điểm Mục Nhiên tỉnh lại, người cậu vẫn còn mộng mị, đầu óc cũng không quá thanh tỉnh, khó có thể nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Cậu đeo máy trợ hô hấp, hơi thở mỏng manh, muốn cử động một chút cũng không thể.


Dịch Thiên đứng ở trước giường nhìn cậu, có lẽ lâu ngày không được nghỉ ngơi nên quầng thâm dưới mắt anh xanh thẫm, sắc mặt so với cậu chắc còn khó coi hơn, chẳng còn tí nào khí thể bức người như trước kia nữa.


Mục Nhiên bắt gặp tầm mắt Dịch Thiên, mở miệng muốn nói chuyện, há miệng thở dốc lại phát hiện mình không thể phát ra thanh âm nào, cậu kinh ngạc nhìn chằm chằm anh, ánh mắt dần trở nên mờ mịt cùng bất lực.


Dịch Thiên đứng yên tại chỗ, tay nắm chặt lại buông ra, buông ra lại nắm chặt, cứ như vậy giằng co một hồi, cuối cùng mới chầm chậm khom lưng xuống gần sát mặt Mục Nhiên, khàn khàn nói, “Ai cho cậu cứu tôi? Ai cho phép cậu che cho tôi?” Chỉ cần nghĩ đến khoảnh khắc hai xe đâm vào nhau, Mục Nhiên không màng sống ch.ết nhào sang ôm lấy hắn lòng hắn liền thắt lại, vừa vội vừa đau, vừa hận không thể hung hăng đánh cho cậu dừng lại.


Mục Nhiên khẽ chớp mắt, ngơ ngác nhìn anh.
“Cậu cho là… Cậu đừng tưởng rằng…” Hắn vốn muốn nói đừng tưởng rằng hắn sẽ cảm kích cậu, thế nhưng thanh âm lại cứ rung lên nghèn nghẹn nơi cổ họng, một câu đứt quãng nửa ngày cũng không thể nói xong.


Nước mắt từ hốc mắt trào ra, rơi xuống gương mặt người nằm trên giường, ai đó vẫn như cũ gắt gao mím chặt môi, chớp mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm đối phương, như thể người đang khóc kia không phải là mình.


available on google playdownload on app store


Mục Nhiên mở to mắt kinh hoàng nhìn anh, cậu giật giật tay, dùng toàn bộ khí lực nắm lấy góc áo Dịch Thiên nhưng cũng chỉ duy trì được một giây, ngón tay lại vô lực mà buông xuống.
Dịch Thiên thấy thế, vội vàng nắm ngược trở lại tay cậu.


Mục Nhiên nhẹ nhàng thở dốc, mi mắt cũng mệt mỏi nhắm lại, ngón tay hơi cử động, cào cào vào lòng bàn tay Dịch Thiên.
Dịch Thiên lập tức hiểu ý, mở lòng bàn tay mình ra hướng lên trên.


Mục Nhiên dùng ngón tay mình chạm nhẹ vào tay anh, cậu thật sự không còn khí sức nào, đôi khi phải dừng lại rất lâu rồi mới có thể tiếp tục viết. Thời gian từng chút một qua đi, rốt cuộc cậu chỉ có thể viết được một chữ “Anh”.


Chữ thứ hai còn chưa viết đến nét thứ ba, Dịch Thiên đã nắm chặt tay cậu lại, cúi đầu ghé sát tai cậu nghẹn ngào thì thầm, “Tôi không sao, tôi không sao…”
Mục Nhiên nghe được câu trả lời của anh, mi mắt lại chớp chớp, lộ ra vài phần an tâm.


Cậu vừa mới tỉnh lại, thân thể thật sự rất đau, đầu óc cũng mơ mơ màng màng. Lời nói của Dịch Thiên cậu nghe vào tựa như rơi xuống mảnh hồ không đáy, cái gì cũng không phản ứng được, cũng không nghe hiểu là ý gì.


Cậu không biết vì sao Dịch Thiên lại rơi lệ, nhưng chỉ cần anh không có việc gì, thì cậu đã có thể an tâm rồi.
Tinh thần không tốt cộng thêm gồng mình gắng sức khiến Mục Nhiên mệt đến mức cả hô hấp cũng thấy mệt, hiện tại đã yên lòng, cậu dần không chống thêm được nữa, nhắm mắt lại đã ngủ.


Dịch Thiên ngẩng đầu thấy hai mắt cậu nhắm nghiền, hoảng hốt muốn vươn tay ôm lấy Mục Nhiên. Tô Văn Dương vẫn đứng yên bên cạnh nãy giờ lúc này mới đi tới ngăn hắn lại, nhỏ giọng nói, “Cậu ấy không có việc gì, chỉ là đang ngủ thôi.”


Dịch Thiên giật mình sửng sốt một chút, quay đầu nhìn màn hình hiển thị điện tâm đồ ở bên cạnh, chờ tới khi hắn xác định được các thông số của cậu vẫn bình thường, lúc này mới thu tay về. Nháy mắt khí chất bao quanh người hắn như bị hư thoát, thanh âm khàn khàn nhuốm mệt mỏi nồng đậm, “Cậu đi ra ngoài, để tôi ở cùng cậu ấy một lát. Không được để người khác vào.”


Tô Văn Dương ứng thanh, đang muốn đi ra cửa Dịch Thiên lại đột nhiên gọi lại, “Gọi điện qua cho Từ Nhiễm, nhắn cô ấy một lúc nữa tới đây.”
Tô Văn Dương gật đầu, xác định Dịch Thiên không còn chuyện khác muốn phân phó nữa mới cúi người đi ra ngoài.


Cậu vừa mới đóng cửa lại, phía sau cánh cửa là Giản Ninh không biết từ lúc nào đứng dựa vào tường.


Giản Ninh thấy cậu đi ra, lễ phép cười một cái coi như chào hỏi, chính là nụ cười kia thoạt nhìn vô cùng miễn cưỡng, “Trợ lí Tô, Dịch Thiên…” Y do dự một chút, sau đó mới lựa lời hỏi, “… vẫn luôn quan tâm tới Mục Nhiên như vậy sao?”


Tô Văn Dương lẳng lặng chờ y nói xong, mặt không đổi sắc đáp, “Thật xin lỗi, đây là việc riêng của Dịch thiếu.” Nói xong cũng không ở lại lâu, khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi, chuẩn bị gọi điện thoại cho Từ Nhiễm.
Giản Ninh nghe câu trả lời như vậy cũng không sinh khí.


Y đứng yên tại chỗ, thất thần nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh, cũng không biết trong lòng y suy nghĩ cái gì, phải một lúc lâu sau y mới thu hồi ánh mắt, li khai bệnh viện.


Buổi tối khi Từ Nhiễm tới, Mục Nhiên vừa mới được bác sĩ kiểm tra. Cậu đã có thể thở bình thường nhưng còn chưa đủ ổn định, cho nên vẫn chưa thể tháo máy trợ thở.


Cậu năm lần bảy lượt bị thương sinh bệnh, thân thể bị tổn hại nghiêm trọng. Dù sau đó có thời gian cùng Từ Nhiễm ra ngoài rèn luyện, thật vất vả mới hồi lại được chút thần khí thì lại bị lần trọng thương này làm cho gầy một vòng, chút thịt dư thừa trên người cũng mất trắng.


Từ Nhiễm nhìn cậu như thế, đau lòng không nói nên lời, lại nghe Tô Văn Dương kể lại tình huống lúc trưa Mục Nhiên tỉnh lại, tức giận quả thực muốn đánh người, “Cậu nói cậu… Cậu nói… Cậu rốt cuộc là cái đồ… Cậu là cái đồ gì vậy?”


Người ta mang theo tình nhân cũ về nhà trước mặt mình mây mây mưa mưa, cậu còn có thể vì hắn cả mệnh mình cũng không cần, sau khi hôn mê tỉnh lại điều đầu tiên lại là lo lắng người ta có sao hay không? Rốt cuộc cậu là người kiểu gì?


Mục Nhiên nhìn bộ dáng nhăn nhó của Từ Nhiễm cũng không sợ, tròn mắt nhìn cô, khóe miệng hơi lộ ra ý cười lấy lòng.
Từ Nhiễm nhìn cậu đã đến mức này vẫn vô tâm vô phế quan tâm, tức muốn mắng chửi thêm nữa nhưng một chữ cũng không nói nên lời, chỉ có thể hung hăng trừng cậu.


Hạ Húc Đông có chút bất đắc dĩ tới giữ lấy vợ mình, dở khóc dở cười nói, “Được rồi được rồi, đừng trừng thêm nữa, xem có phải là cái giường sắp bị em trừng cho thủng hai lỗ luôn rồi không…”
Từ Nhiễm liếc xéo gã, “Mắc mớ gì tới anh?”


Hạ Húc Đông sờ sờ mũi, “Vợ à, ở trước mặt Mục Nhiên em có thể ra dáng chị hai hơn một tí được không…”
Từ Nhiễm cười lạnh một tiếng, nắm cằm y nghiễn răng nghiến lợi hỏi, “Vậy anh nói cho em biết bộ-dáng-chị-hai nên là cái dạng gì?!”


Hai người cãi qua cãi lại, Mục Nhiên nhìn bọn họ, trong mắt đều là ý cười.
Đúng lúc này Dịch Thiên cũng đi tới, sắc mặt nhìn không được tốt lắm.


Từ Nhiễm thấy dáng vẻ của hắn, trong lòng hụt một cái. Ở trước mặt Mục Nhiên cũng không tiện hỏi, cô nỗ lực cười nói với cậu một lát, rồi cùng Hạ Húc Đông nói lời tạm biệt ra về.


Tô Văn Dương đưa hai người ra ngoài, cửa phòng vừa đóng biểu tình trên mặt Từ Nhiễm liền lạnh xuống, “Nói đi, mọi chuyện thế nào?” Dịch Thiên vừa mới ra ngoài để nghe bác sĩ nói về tình hình của Mục Nhiên, Tô Văn Dương đi cùng hắn nên chắc chắn cũng biết.


Dịch Thiên biết Từ Nhiễm nhất định sẽ hỏi nên đã phân phó với cậu trước. Tô Văn Dương nhìn Từ Nhiễm nói, “Bác sĩ nói tỉnh lại tức là đã qua cơn nguy kịch, sau này chỉ cần tĩnh dưỡng và trị liệu cẩn thận là ổn. Có điều…” Tô Văn Dương trầm ngâm một chút, “… Chính là cậu ấy liên tiếp bị thương như vậy, thân thể đã tới cực hạn. Nếu sau này không điều trị tốt, không chắc là có thể sống đến bao…”


Lời còn chưa nói xong, nhưng nhìn sắc mặt Từ Nhiễm Tô Văn Dương biết cậu không cần hoàn thành câu nói nữa.
Trầm mặc hồi lâu.
Từ Nhiễm đột nhiên nặng nề hút một hơi, một câu cũng không nói, xoay người rời đi.


Hạ Húc Đông vội vàng tạm biệt Tô Văn Dương, đuổi theo giữ lấy bà ấy, lo lắng hỏi, “Vợ à, không có việc gì đi?”


Từ Nhiễm vừa đi, một bên vừa vươn tay lau nước mắt không ngừng rơi xuống, cười lạnh nói, “Không có việc gì, em thì có thể có việc gì? Em lại không…” Cô muốn nói mình cũng không phải là đứa nhóc Mục Nhiên ngu ngốc kia, nhưng chung quy đều nghẹn ở cổ họng, không nói tiếp được.


Tô Văn Dương nhìn hai người rời đi, trong lòng khẽ thở dài một cái.
Câu cuối cùng mà bác sĩ nói là,
Cho dù có điều trị tốt đi chăng nữa nhưng cũng hoàn toàn không thể cam đoan, sau này Mục Nhiên có thể sống lâu như những người bình thường…






Truyện liên quan