Chương 49
—
Từ sau khi Mục Nhiên tỉnh lại, mỗi ngày thời gian cần tới máy trợ thở có thể từ từ giảm dần, đến một hôm bác sĩ xác định các chỉ tiêu của cậu hoàn toàn ổn định, cơ quan hô hấp khôi phục hoàn toàn mới chính thức chuyển cậu từ phòng ICU sang phòng bệnh thường.
Vết khâu trên đùi Dịch Thiên đã cắt chỉ, miệng vết thương vẫn đang trong thời kì phục hồi, không thể vận động mạnh. Trừ khi bắt buộc phải ra ngoài xử lí việc riêng, còn lại cả ngày hắn cơ hồ “bén rễ” trong phòng bệnh của Mục Nhiên, quả thực muốn đem phòng cậu thành phòng làm việc.
Mục Nhiên tuy rằng đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất nhưng để thân thể khỏe mạnh cần bổi dưỡng một thời gian dài nữa. Tinh thần cậu cũng không quá tốt, đa số thời gian trong ngày đều ngủ say. Đối với việc Dịch Thiên sống ch.ết làm việc ở trong phòng mình cũng không có cách nào khuyên nhủ được.
Tầm giữa trưa, dì giúp việc mang cháo hoa và canh cá tới. Mục Nhiên vừa phẫu thuật chỉ được ăn một chút thức ăn lỏng.
Dịch Thiên buông giấy tờ trong tay, đi qua giúp nâng cậu ngồi dậy, xoay người nói với bà: “Đưa bát cho tôi.”
Dì giúp việc ứng thanh, đổ cháo hoa trong bình giữ nhiệt ra đưa cho hắn.
Mục Nhiên ngồi thẳng người dậy, nâng tay phải lên nói, “Tôi tự ăn, là được rồi.” Cậu chỉ chăm chăm nhìn bát cháo, nhất thời quên mất tay phải của mình còn đang cắm truyền dịch. May mắn Dịch Thiên lúc nào cũng để ý tới động tác của cậu, ngay lúc cậu vừa hơi giơ tay lên đã vươn người nắm lấy tay chậm rãi thả xuống, cau mày nói, “Không được lộn xộn.”
Mục Nhiên lúc này mới kịp nhận ra, ái ngại cười trừ.
Dịch Thiên nhận lấy bát cháo, lấy thìa đảo nhẹ cho nguội bớt, múc một thìa, nhấp môi thử thử độ ấm, lúc này mới đưa thìa đến bên miệng Mục Nhiên.
Mục Nhiên nhìn một loạt động tác của anh, trái tim ê ẩm có chút khó chịu. Cậu không há mồm, ngược lại còn hơi quay mặt đi, nhẹ giọng nói, “Tự tôi ăn là được, tôi có thể dùng tay trái…”
Dịch Thiên không đáp lời, cũng không nói gì khác, chỉ giữ nguyên tay ở vị trí cũ, cố chấp nhìn cậu.
Mục Nhiên xấu hổ nói, “Để cái bát lên bàn là được rồi, tự tôi… tự tôi có thể…” Thanh âm ngày càng nhỏ như mỗi kêu, hết thảy đều không tác động được tới anh, Mục Nhiên khẽ thở dài một cái, đành chịu há mồm nuốt lấy thìa cháo.
Dịch Thiên cũng không lộ ra biểu tình cao hứng hay gì đó, chờ tới khi cậu nuốt xong mới thu hồi tay, rũ ánh mắt múc thêm một thìa cháo, thử độ ấm, rồi lại tiếp tục đưa qua.
Mục Nhiên cũng không dám nhiều lời nữa, cất kĩ tâm tình ăn từng thìa một.
Lại ăn vài thìa nữa, Dịch Thiên đột nhiên mở miệng nói, “Không nên ăn quá no, đợi chốc nữa rồi uống một bát canh cá.”
Mục Nhiên đang cần mẫn nuốt cháo, nghe lời anh nói thuận theo gật gật đầu, nhẹ nhàng “Uhm” một tiếng.
Dịch Thiên nhìn bộ dáng cậu ngoan ngoãn nhu thuận, trong lòng hơi giật giật, nghiêng người khẽ hôn lên mặt cậu. Trước kia khi Mục Nhiên bị bệnh, hắn mỗi ngày đều tự mình chiếu cố cậu, hai người từng thân mật tới cực hạn, hắn căn bản là thói quen nên cũng không cảm thấy gì cả.
Chỉ có Mục Nhiên là không như vậy. Cậu mở lớn mắt nhìn anh, thân thể cứng ngắc, cháo trong miệng cũng quên nuốt xuống. Cậu muốn nói điều gì đó, nhưng chính là anh vẫn thản nhiên lạnh lùng như cũ, giống như căn bản không để hành động vừa rồi ở trong lòng.
Một lúc lâu sau, Mục Nhiên mới nỗ lực méo mó cười, “Dịch Thiên… anh đừng như vậy!”
Dịch Thiên quan tâm bệnh tình, giúp cậu chữa bệnh cậu đều hiểu được. Dù sao cậu cũng coi như là có công cứu mạng anh, anh làm những việc này cũng để an lòng mà thôi. Nếu cậu từ chối có vẻ sẽ cự tuyệt lòng tốt của anh. Thế nhưng… cậu tuyệt không muốn anh dùng phương thức này để “báo ân” cậu.
Dịch Thiên nhìn biểu tình gượng gạo của Mục Nhiên, không cần hỏi cũng biết cậu đang nghĩ linh tinh cái gì trong đầu.
Thân thể cậu không tốt, không thể tiếp nhận cảm xúc quá lớn nên hắn chưa muốn nói rõ với cậu. Cho nên hắn lựa chọn im lặng, mặc không lên tiếng mà tiếp tục uy cháo.
Mục Nhiên nuốt thêm một ngụm, nhìn anh không phản ứng gì liền khẩn trương nắm chặt nắm tay. Nghĩ lại thì, câu nói vừa rồi, giống như có chút tự cho mình là đúng.
Ăn trưa xong, túi dịch cũng truyền hết, Mục Nhiên được rút kim tiêm ra nghỉ ngơi trong chốc lát, Dịch Thiên bắt đầu xoa bóp cánh tay cho cậu.
Số lượng dịch phải truyền khá nhiều, trên hai cánh tay cậu đều là lỗ kim, xung quanh còn bị máu ứ đọng xanh tím một mảng. Dịch Thiên hỏi bác sĩ cách chữa trị, sau đó mỗi ngày đều dùng khăn mặt nóng giúp cậu xoa bóp.
Hộ lí mang tới sáu khối khăn mặt sạch sẽ, Dịch Thiên ngâm khăn vào nước thuốc nóng, đợi một lúc rồi nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Mục Nhiên, cứ năm phút lại đổi khăn mặt mới. Kì thật đây là việc khá đơn giản, tùy tiện tìm hộ lí nào cũng có thể làm được, nhưng Dịch Thiên cố tình muốn tự mình làm. Giữa những lúc phải đổi khắn, hắn đều giúp cậu mát xa ngón tay, bàn tay đề máu tuần hoàn dễ hơn.
Mục Nhiên vừa ăn xong, trên tay có khối khăn ấm dễ chịu, hơn nữa còn do tác dụng của thuốc nên cả người nhanh chóng mệt rã rời. Cậu cường chế trợn tròn mắt, chốc lát mí mắt chậm rãi nhắm, lại mở ra, con ngươi lộ ra vẻ mờ mịt, không được qua vài giây, lại từ từ rủ xuống. Như vậy tới lui vài lần, rốt cục gục đầu ngủ.
Dịch Thiên chăm chú canh đổi khăn mặt và mát xa cho cậu, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn thấy cậu bộ dáng ngốc hồ hồ, cuối cùng không chịu nổi nữa mới đành thiu thiu ngủ, trong mắt đều lộ ra ý cười ôn nhu.
Chờ chườm nóng được ba mươi phút, Dịch Thiên ném khối khăn cuối vào chậu thuốc.
Mục Nhiên lúc này ngồi dựa vào giường ngủ gà ngủ gật, Dịch Thiên đứng lên ôm lấy cậu, trải gối cẩn thận sau đấy mới nhẹ nhàng đặt người nằm xuống, để cậu hảo hảo ngủ một giấc.
Làm xong này đó hắn cũng không rời đi, từ ngăn kéo lấy ra cái cắt móng tay, từ tốn chỉnh sửa móng tay cho cậu. Tay Mục Nhiên gầy đến đáng sợ, từ bàn tay tới ngón tay đều tái nhợt tới mức tựa hồ nhìn thấy cả mạch máu màu xanh nhạt. Dịch Thiên cẩn thận bấm từng chút một, thẳng đến khi mười đầu móng tay cậu đều mượt mà trơn nhẵn mới cúi đầu hôn nhẹ xuống, đặt tay cậu lại vào trong chăn.
Tô Văn Dương đã tới từ lâu, đứng ở cửa không dám quấy rầy. Chờ tới khi Dịch Thiên xong xuôi mới đi qua ở bên tai hắn thấp giọng nói mấy cậu.
Dịch Thiên nhíu mày gật đầu, sau đó cùng Tô Văn Dương rời phòng bệnh.
Buối tới Từ Nhiễm tới thăm Mục Nhiên, không ngờ Dịch Thiên cư nhiên lại không ở đó, từ lúc Mục Nhiên tỉnh lại việc này cơ hồ chưa từng xảy ra. Từ Nhiễm trong lòng cười lạnh, nhất thời không nhịn được lanh mồm lanh miệng nói, “Có người xem ra đã tỉnh ngộ khỏi vở kịch nam chính đau khổ, chịu không nổi nữa rồi.
Mục Nhiên nhìn cô ấy bất đắc dĩ cười cười, “Chị Từ Nhiễm, chị đừng nói như vậy.”
Từ Nhiễm nhìn cậu một cái, bĩu môi không nói nữa, lấy một quả táo trên bàn bắt đầu gọt vỏ. Được một lúc lâu, cô đột nhiên hạ giọng nói, “Mục Nhiên, đừng lại làm chuyện điên rồ.”
Mục Nhiên sửng sốt, lặng im trong chốc lát, nhẹ nhàng gật đầu nói, “Vâng.”
Từ Nhiễm không ngẩng đầu, “Hắn đối với cậu tốt, cũng chỉ là áy náy trong lòng mà thôi, cậu đừng rơi xuống đó một lần nữa. Cho dù hắn thích cậu thật thì chênh lệch giữa hai người cũng quá lớn, luôn luôn có vấn đề sẽ xảy ra… Huống chi…”
Huống chi hắn ta còn không thích cậu.
Từ Nhiễm không nói nốt câu, nhưng cô biết Mục Nhiên có thể hiểu ý của cô.
“Chị Từ Nhiễm, em cứu Dịch Thiên không phải vì muốn anh ấy cảm kích mà báo đáp em gì gì đó, lúc ấy…” Mục Nhiên khẽ cười, “Lúc ấy chính em cũng không kịp suy nghĩ để phản ứng với điều gì, chỉ biết là mình phải che cho anh ấy.”
Động tác trên tay Từ Nhiễm dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt lộ ra thần sắc đau lòng.
“Hiện tại em còn nào dám vọng tưởng gì chứ, người mà Dịch Thiên yêu là Giản Ninh, cái này em đã biết.” Nếu thời điểm này, đã biết rõ ràng người Dịch Thiên yêu là ai mà còn kì vọng anh thích mình, cái này không phải theo đuổi tình yêu, mà là bỉ ổi. Vả lại cho dù không xuất hiện Giản Ninh, cậu đã sớm có ba năm để chứng minh cho điều đó rồi, chứng minh Dịch Thiên hoàn toàn không có khả năng yêu cậu.
Từ Nhiễm đưa quả táo sang cho cậu, hung hăng trừng mắt một cái, “Tôi thấy cậu đúng là ngu ngốc nhất trên đời.”
Mục Nhiên cầm quả táo cắn một ngụm, cũng không để ý lời Từ Nhiễm nói, hướng cô lộ ra nụ cười có chút trẻ con, lấy lòng.