Chương 46: H
Tác giả: Dục Hiểu
Editor: Trẫm chứ ai!!
Beta: Ba con mèo
" Phía trước ngứa quá, cũng muốn...... Ô ô ô......"
" Súp đậu xanh còn chưa làm xong, uống xong thì sẽ chơi em. "
" Vậy anh nhanh lên...... khó chịu quá...... dương v*t bự *** vào nghiền nát đậu xanh a a a! "
" Chó cái nhỏ ɖâʍ đãng. " Cố Thừa Vọng vỗ vỗ mông Diệp Ngôn Tích, " Nếu muốn con *** bự thì trước hết đem đồ vật bên trong đẩy ra đi. "
Đậu xanh bị khối băng nghiền rất nhuyễn, hơn nữa băng thật quá lạnh, Diệp Ngôn Tích chỉ cảm thấy hậu huyệt của mình run lên. Cố Thừa Vọng đâm trong chốc lát khối băng trong tay liền hòa tan, nước theo ngón tay chảy xuống mặt đất, Cố Thừa Vọng cầm cái bát tới, còn để hai tay Diệp Ngôn Tích chống lên cái bàn đằng sau, " Đúng, mông lại nâng lên một chút, phải nhắm chuẩn bát phía dưới nha. "
Cầm một cái bát sứ đặt trước tiểu huyệt ngập tràn đậu xanh của Diệp Ngôn Tích, tiếp tục để cậu từng chút một đẩy đồ vật bên trong ra.
" A a...... Mau ra đây......" cảm giác dưới thân trở nên mãnh liệt, bụng Diệp Ngôn Tích ưỡn về phía trước, mông đã rời khỏi cái bàn, đậu xanh bên trong bị đè ép chảy ra bên ngoài một chút, khiến cho cửa huyệt ngứa ngáy một trận, loại cảm giác như bài tiết này so với mất khống chế còn xấu hổ hơn khiến cho Diệp Ngôn Tích không chịu nổi, lại còn mở chân ra để cho người ta nhìn không sót thứ gì nơi đó của mình, chỉ cần dùng sức một cái, một đống thứ màu xanh lá sẽ từ bên trong chảy ra rơi vào trong chén phía dưới, còn có thể phát ra một tiếng bịch vang lên, càng khiến cho toàn thân Diệp Ngôn Tích xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, cậu không xác định chỗ đó khi nước đậu xanh chảy xuống có thể kèm theo thứ gì đó càng làm cho cậu mất mặt hay không, Diệp Ngôn Tích cơ hồ nhắm chặt mắt một bên khóc một bên đẩy ra bên ngoài.
" Bên trong không được a a a! "
" Còn có thể ah, tiếp tục dùng thêm chút sức. " Cố Thừa Vọng một bên vuốt ve thân thể cậu, để cho Diệp Ngôn Tích thả lỏng một chút, một bên nhìn cậu dùng cúc huyệt ép " Súp đậu xanh ướp lạnh" ra, bởi vì hôm nay đã rửa sạch sẽ, kỳ thật không có bất kỳ tạp chất, cũng không có mùi vị khác thường, ngoại trừ chính đậu xanh mùi thơm ngát, còn có vị ngọt nước ɖâʍ trong huyệt ɖâʍ Diệp Ngôn Tích tiết ra. Lại càng làm cho Cố Thừa Vọng cảm thấy vui vẻ thích trí, " Bảo bối, muốn anh giúp em không? "
" Ừ A...... Giúp...... Giúp thế nào......"
Cố Thừa Vọng không nói gì, cúi người ngậm lấy hậu huyệt cậu, đầu lưỡi đi vào bên trong càn quét một phen, đem súp đậu xanh Diệp Ngôn Tích vừa mới nói không ép ra được đều ɭϊếʍƈ hết vào trong miệng, khối băng hòa tan lại khiến cho súp đậu xanh nhanh chóng biến thành nước đậu xanh, bị Cố Thừa Vọng khẽ hút liền nhẹ nhàng chảy ra. Mà ɖâʍ dịch bản thân Diệp Ngôn Tích tiết ra giống như đang tranh đấu với nước đá càng ra càng nhiều, Diệp Ngôn Tích bị ɭϊếʍƈ đến toàn thân tê dại, thân thể co rút, cánh tay bắt đầu phát run, khí lực toàn thân cũng đã rơi hết vào trong miệng Cố Thừa Vọng, đầu lưỡi cũng đi vào càng sâu, nước ɖâʍ hoa huy*t thậm chí cọ ướt cả khuôn mặt đối phương, Diệp Ngôn Tích kìm lòng không được động eo, ở trên mặt Cố Thừa Vọng cọ xát lung tung.
" Ừ a...... Thật thoải mái...... Tiếp tục ɭϊếʍƈ......"
Cố Thừa Vọng ăn toàn bộ đậu xanh trong huyệt ɖâʍ Diệp Ngôn Tích ép ra vào trong bụng, còn một ít trong miệng mớm vào trong miệng Diệp Ngôn Tích, " Có phải ăn rất ngon hay không. "
" A...... Đừng...... Bổn thiếu gia mới không ăn...... Thứ này...... A! " Còn dám đem cái thứ từ cái chỗ kia của cậu làm ra bỏ vào trong miệng mình, Diệp Ngôn Tích cảm thấy đời này không còn chuyện gì xấu hổ hơn được nữa, đã thế Cố Thừa Vọng còn một bộ rất thỏa mãn.
Người đến ta đi, súp đậu xanh trong miệng đều đã ăn xong, Cố Thừa Vọng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ một ít đậu xanh dính bên khóe miệng Diệp Ngôn Tích, lúc này mới thỏa mãn nguyện vọng của hắn, đem dương v*t cứng rắn như gậy sắt của mình đâm vào trong cơ thể Diệp Ngôn Tích.
" A a a a nóng quá!! Sẽ bị bỏng ch.ết ô ô ô......" Bởi vì vừa mới thả khối băng vào trong, độ ấm hậu huyệt đương nhiên cũng sẽ bị giảm xuống, cho nên hạ thể Diệp Ngôn Tích hầu như đều bị đông lạnh đến mất tri giác, bây giờ bị dương v*t nóng hổi của Cố Thừa Vọng tiến vào, giống như từ trong hầm băng liền vào bếp lò, nhiệt độ thoáng chốc tăng trở lại, Diệp Ngôn Tích bị kích thích đến run một cái, chưa từng trải nghiệm qua lạnh nóng luân chuyển như vậy, khoái cảm tăng vọt.
Mà một khắc khi Cố Thừa Vọng tiến vào cũng đồng dạng kêu rên một tiếng, chỗ đó của Diệp Ngôn Tích bởi vì lạnh như băng cho nên co lại chặt hơn so với bình thường, mà cự vật cực nóng của mình còn một phát đâm vào, cũng làm cho hắn có cảm giác băng với lửa giao hòa, côn th*t lại so với trước trướng càng lớn hơn, rất nhanh cái bàn đã bị hai người làm đến lắc lư.
" Chậm một chút...... Sẽ đụng trúng bé con a a a! "
" Nhanh lên một chút! Sướng quá!!. Sâu một chút...... A! "
" Đừng dừng lại! A a a a! Một con *** lớn cũng sẽ *** ch.ết em...... cái kia cây phía sau cũng tiến vào...... Ô ô......" Có bụng ngăn cách, Diệp Ngôn Tích không ôm được Cố Thừa Vọng, chỉ có thể dùng chân cuốn lấy eo đối phương.
Đồ ăn trong bếp đã nguội, nhưng hiển nhiên hai vị chủ nhân đều không để ý, dù sao vừa rồi ăn súp đậu xanh cũng đã đủ lấp bụng một chút.
X
Diệp Ngôn Tích tỉnh lại còn nằm ở trong ngực Cố Thừa Vọng, thân thể đã được rửa sạch, giường như toàn thân cũng nhẹ hơn, trong mơ mơ màng màng phảng phất nhớ đến hình ảnh sau khi tỉnh lại lần đầu tiên của hai người, điều hòa đều đang làm việc, phát ra âm thanh rất nhỏ, khí lạnh lại khiến cho Diệp Ngôn Tích theo quán tính muốn hướng đến nơi gần nguồn nhiệt, cho nên Cố Thừa Vọng đem cậu ôm rất chặt, nhưng mà lần này Cố Thừa Vọng tỉnh trước cậu, đang một tay khoác lên bụng cậu, nhẹ nhàng vuốt ve ở phía trên.
" Buổi sáng tốt lành, tỉnh chưa? Muốn ăn gì, anh làm cho em. "
Diệp Ngôn Tích lắc đầu, duỗi lưng một cái, lại tựa vào trước ngực Cố Thừa Vọng muốn tiếp tục ngủ.
" Hôm nay thời tiết rất tốt, không nên ngủ quá nhiều. "
" A...... Mệt mỏi......"
" Xin lỗi, tối hôm qua anh làm nhiều quá. " Cố Thừa Vọng đau lòng hôn trán của cậu một chút, thế này có khi làm ch.ết Diệp Ngôn Tích, đúng là không nên quá đáng yêu.
" Anh cũng biết cơ đấy. " Diệp Ngôn Tích trợn mắt trừng một cái. Phá vỡ mộng tưởng của Cố Thừa Vọng.
" Được rồi, mau đứng lên, hôm nay đi ra ngoài một chút nhé. "
" Đi đâu? " Không ngờ Cố Thừa Vọng sẽ chủ động hẹn mình đi ra ngoài, tâm trạng Diệp Ngôn Tích thoáng cái bắt đầu tung tăng như chim sẻ, đây là hẹn hò ư?! Cơ mà, đây sẽ không phải là lần hẹn hò đầu tiên của bọn cậu chứ.
" Đợi lát nữa em sẽ biết, anh đi làm bữa sáng đã. "
Diệp Ngôn Tích vui vẻ từ trên giường đứng dậy, rửa mặt sạch sẽ, bây giờ đi ra ngoài không thể tiếp tục quấn băng, chọn cả buổi mới chọn được một bộ quần áo rộng thùng thình lại tương đối dễ nhìn mặc ở trên người, lần đầu tiên hẹn hò, dù sao cũng phải long trọng một chút.
Cố Thừa Vọng cũng đã thay quần áo xong ở trước cửa chờ cậu, Diệp Ngôn Tích để ý hắn tùy ý khoá túi sách bên vai trái, hai người ra khỏi cửa, chờ đến khi đến cửa thư viện thành phố, Diệp Ngôn Tích mới thiếu chút nữa nôn ra một ngụm máu.
" Anh chính là dẫn em đến thư viện?! "
" Đúng vậy, không phải em muốn thi **MBA ư, cứ ở trong nhà cũng không ôn tập được, chỗ này thanh tĩnh hơn. "
**MBA là bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh
Gì vậy! Lão tử là một dụng phu, còn là ngươi vừa mới xác nhận quan hệ bạn trai, chẳng lẽ không nên mang tôi đi hẹn hò ở nơi lãng mạn chút ư?! Vì sao lại là thư viện?!
Hiển nhiên, Cố Thừa Vọng hoàn toàn không cảm thấy có chỗ nào không đúng, thư viện có điều hòa, hoàn cảnh tốt bầu không khí lại tốt, còn có thể để cho Diệp Ngôn Tích ôn tập thật tốt, cho nên kết quả là, như không cảm nhận được ánh mắt oán niệm của Diệp Ngôn Tích, Cố Thừa Vọng móc ra một quyển sách ôn tập vốn mang theo trong túi xách.
_____________________________
Bên lề xíu: Tui muốn nhờ ai đó ở đây chơi PUPG khá tốt đưa tui đi ăn gà (sống đến phút cuối). Nếu giúp tui thành công thì tùy ý đưa ra một yêu cầu với tui, làm được tui nhất định sẽ làm, tuyệt không nuốt lời! Làm ơn hãy cứu vớt tui~
Nếu chơi kém giống tui thì mình cùng lập team cứu vớt lẫn nhau cũng được , chơi thì liên lạc ngay với tui nhoa~~~