Chương 6: Phong thủy
Tại một lễ đường nguy nga. Cô dâu khoác trên người bộ váy trắng tinh khiết, trên môi vương vấn nụ cười, chú rể mang trên mình bộ comple trắng, trước ngực cài một bông hồng đỏ, mang theo nụ cười dịu dàng.
" Bạch Nhược, cô có bằng lòng cưới Phong Dạ làm chồng không? "
" Tôi bằng lòng "
" Phong Dạ, anh có bằng lòng cưới Bạch Nhược làm vợ không? "
Phong Dạ chưa kịp mở miệng trả lời đã có một giọng nói đầy tức giận quát:
" Tôi không đồng ý "
Tất cả đều đồng loạt quay người. Chỉ thấy rằng cô gái đứng trước cửa là một người lai, mang theo phong cách quý phái cùng bộ váy đỏ rực xinh đẹp. Trên tay còn cầm theo bó hoa bằng lăng.
" Chị "
Hắn hơi cau mày. Tại sao chị lại xuất hiện ở đây, lại còn phá hôn lễ của hắn chứ?
" Mày, thằng em ngu dốt này, mày ra đây ngay cho tao. Tao đếm đến 3 nếu như mày mà không từ bỏ hôn lễ này, vậy thì đừng trách tao tuyệt tình "
Cô gái như hoa như ngọc này không phải ai khác chính là Phong Thủy - người chị song sinh với Phong Dạ, chủ tịch Phong thị.
Thấy giọng nói chua ngoa đanh đá của cô. Phong Dạ hơi nhíu mi, hắn chậm rãi bước xuống
********
" Mày không nghĩ tại sao 2 năm nay Lãnh Tâm không xuất hiện sao? Đó là vì con bé đã ch.ết rồi, tất cả cũng vì mày đó. Nếu như không có con bé, Phong Dạ, mày nghĩ bây giờ mày còn có thể sống mà đứng ở đó tổ chức lễ cưới sao? Những lúc mày hôn mê tỉnh dậy, không nhớ rằng mình đã bị làm sao, cho nên mày không hề biết rằng mình đã bị ám sát. Và không phải ai khác, con bé chính là người đã cứu mày, giúp mày thoát khỏi nguy hiểm, đưa mày về nhà. Nó vì mày mà bao lần bị thương, bao lần đau khổ, mày có biết không? Vụ việc ba mẹ ch.ết lúc đó, chính là do người vợ sắp cưới của mày gây ra đấy, nó chính là người đã làm bố mẹ mày ch.ết, là người đã bảo vệ, chăm lo tất cả mọi việc để mày và bố mẹ không bị ch.ết, không bị tính kế. Con bé nó như vậy, còn mày thì sao? Ngày nào cũng chỉ biết đến chơi và chơi, không nhận được người tốt, kẻ xấu, nếu như lúc đó, nếu như lúc đó mày để con bé trị thương xong thì có lẽ nó đã không đi, tất cả đều là tại mày, là tại mày. Mày không phải thiên thần đã cứu rỗi cuộc đời con bé, mà mày chỉ là một con quỷ hút máu nó, một người kéo nó xuống địa ngục "
Từng câu nói, từng giọt nước mắt của Phong Thủy khiến tim hắn như bị cứa ra.
Phong Thủy cúi người, đặt bó bằng lăng xuống, nặng nề cười
" Hoa nó thích là bằng lăng, cũng vì mày mà đổi, nó thích màu trắng, cũng vì mày mà đổi. Nếu như mày không phải em trai tao, có lẽ tao đã tự tay giết mày rồi. Phong Dạ à, mày... thực sự không phải người đàn ông tốt "
Nhìn bóng lưng xa dần của Phong Thủy. Khóe mắt Phong Dạ rơi xuống hai giọt nước. Hắn lê người đến bên tấm bia mộ lạnh lẽo kia, thì thào:
" Lãnh Tâm, tôi xin lỗi. Xin em, Lãnh Tâm, em có thể tha thứ cho tôi được không? Bây giờ tôi mới biết, em vì tôi mà phải trả giá rất nhiều. Nhưng, đã muộn rồi phải không?
Nếu như tôi có thể nhận ra, có thể biết được tất cả. Có lẽ thế sự sẽ không đi đến như này. Lãnh Tâm, tôi có thể thật lòng nói cho em biết, tôi đã thích em từ rất lâu, rất lâu rồi. Nụ hôn đầu của tôi là em cướp đi mất, hơn nữa, tôi vẫn còn trong sạch, vậy nên, nếu có thể, em có tha thứ cho tôi không? "
" Ahaha, một màn tình thâm đãm nước mắt kia làm tôi cảm động quá đi "
Nghe được giọng nói the thé đầy khinh bỉ. Anh xoay người, đối diện với đôi mắt đầy lòng trắng của Bạch Nhược, hắn khẽ mỉm cười. Có lẽ, hắn đã chọn sai rồi.
" Đoàng "
Một tiếng súng to nổ lên. Giữa mi tâm Phong Dạ chảy ra một dòng máu đỏ tươi. Anh hơi đau đớn nhíu mày, đôi mắt mơ màng nhìn tấm bia mộ lạnh lẽo khắc hai chữ: Lãnh tâm kia, dịu dàng cười. Nụ cười ấm áp dưới ánh mặt trời làm khuôn mặt được bao phủ bởi máu của Phong Dạ trông thật dọa người. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy tấm bia mộ lạnh lẽo, khẽ mỉm cười.
" Đi, chúng ta phải đi tìm con ả Phong Thủy kia nữa. Chỉ cần giết được nó là chúng ta có thể cướp lấy Phong thị rồi "
Dưới cây hoa anh đào xinh đẹp kia là người đàn ông ôm tấm bia mộ lạnh lẽo. Vẻ mặt thỏa mãn
*******Hoàn chính văn**********