Chương 6: Tiểu Ngọc biện chứng
Tiểu Ngọc gật gật đầu, là trả lời câu “Có phải ta quá khó nhìn hay không” của Tống Tiềm. Khó coi, thật khó coi a! Nếu đổi lại người khác, phỏng chừng đã bị dọa ngất đi rồi, nhưng Tiểu Ngọc lại không bị dọa chút nào, vì sao vậy? Bởi vì nàng cư nhiên sinh ra cảm giác “Người cùng cảnh ngộ” với Tống Tiềm, trời ạ, thì ra ta không phải là người duy nhất bị nhiều mụn như vậy, núi này cao còn có núi khác cao hơn, anh bạn trẻ này bị mụn thật quá khoa trương!
Cho dù khoa trương, đó cũng chỉ là mụn nhọt, không phải bệnh hủi! Cho nên Tiểu Ngọc mới có thể liều mạng lắc đầu, nghĩ rằng những người đó đã bị gì? Như thế nào lại nghĩ đây là bệnh hủi?
Tiểu Ngọc chưa từng chính mắt nhìn thấy người bệnh hủi, nhưng cũng thấy trên mạng và tivi rồi, người bệnh hủi thật sự có mổi mụn nước trường kì như vậy, nhưng còn có ban đỏ, sưng tấy mưng mủ, lông mi thưa thớt, làn da khô ráo, tứ chi cân thô, miệng méo mắt xếch, vân vân, nhưng Tống Tiềm, trừ bỏ trên mặt nhiều mụn mủ, ngũ quan vẫn bình thường, làm gì có những triệu chứng đó?
Tống Tiềm nghe câu nói đầu tiên của vợ mới cưới lại là “Ngươi vốn đâu phải bệnh hủi đâu”, quả thực có một loại trầm oan phải tuyết cảm giác, cảm thán nghĩ, tài nữ chính là tài nữ a, quả nhiên khác với những thôn phụ vô tri!
Tống Tiềm nói: “Ta vốn không phải bệnh hủi, đại phu sớm chẩn đoán qua, là hoàng thủy sang.”
Hoàng thủy sang? Tiểu Ngọc vừa nghe qua, sao quen tai quá vậy? Hoàng thủy sang, hoàng thủy sang......
“À, là mụn mủ thôi mà!” Tiểu Ngọc thở phào một hơi, không phải bệnh hủi là tốt rồi, nàng không phải kỳ thị người bệnh hủi, vấn đề là bệnh kia thời đại này vẫn còn chưa chữa được, còn lây lan rất mạnh. May mắn may mắn! Có điều, không biết mụn mủ này có lây hay không, cẩn thận vẫn hơn......
Tâm tình nhất thời sáng sủa, khẩu vị rất tốt, Tiểu Ngọc nhanh chóng cầm lấy bát mỳ kia ăn ngấu nghiến.
Tống Tiềm có chút kinh ngạc nhìn tướng ăn “cùng hung cực ác” của Tiểu Ngọc, cái đó và tiểu thư khuê các trong suy nghĩ của Tống Tiềm chênh lệch rất lớn, có điều...... thật đáng yêu.
Tống Tiềm cũng ăn bát mỳ của mình, hai người hai mặt nhìn nhau, bỗng nhiên cảm thấy không khí trong phòng trở nên cổ quái.
“Cái kia...... à......” Tiểu Ngọc chưa nghĩ ra nên xưng hô như thế nào với người trên danh nghĩa đã là trượng phu của nàng, “Ta có thể bỏ Hoa Quán này xuống không?”
“Nga, có thể a...... Ta mang chén xuống bếp, nàng thay quần áo trước đi.” Tống Tiềm vội vã đi rồi. Tiểu Ngọc nghĩ đại ca ngươi chạy cái gì chứ, chẳng lẽ ngươi còn hồi hộp hơn ta? Mặc kệ như thế nào, Tiểu Ngọc đã muốn nhanh cởi trang phục và đạo cụ siêu nặng này ra, cũng may là thời tiết không quá nóng, thực không thể tưởng tượng tháng sáu mà mặc trang phục như vậy là sao chịu nổi cả ngày trời.
Tiểu Ngọc mở rương của hồi môn, lấy ra một bộ y phục màu trắng đơn giản mặc vào.
Hai ngày ở cổ đại, chuyện thứ nhất nàng học Hinh Nhi là mặc quần áo, không học không được a, nàng là nha đầu chứ không phải tiểu thư, mình không tự mặc quần áo chẳng lẽ có người hầu hạ? Làm hại Hinh Nhi nghĩ nàng rơi xuống nước bị ngốc, bằng không sao cả mặc quần áo cũng không biết? Khóc một thôi một hồi, làm cho Tiểu Ngọc rất bất đắc dĩ.
Rất lâu sau Tống Tiềm mới cầm một ngọn đèn đi vào, châm hai cây nến đỏ trong phòng. Đêm tân hôn, ánh nến hồng lay động, vốn là cảnh đẹp nhân gian, chỉ là một đôi nam nữ thanh xuân trong phòng đều không có tâm trạng thưởng thức.
Người ta là “nhìn nhau không nói, hai hàng lệ rơi”, hai người bọn họ cũng không có rơi lệ đầy mặt, nhưng mà trên mặt đều là ngượng ngùng , Tống Tiềm là xấu hổ, Tiểu Ngọc là căng thẳng.
“Nương tử, nàng chắc là mệt rồi? Nghỉ ngơi sớm một chút. Nàng yên tâm, chăn gối đều là mới thay, ta chưa dùng qua. Ta đến thư phòng ngủ.”
Vẫn là đàn ông con trai như Tống Tiềm mở miệng nói trước, Tiểu Ngọc vừa nghe, tảng đá lớn trong lòng cũng buông xuống một nửa, càng có ấn tượng tốt với Tống Tiềm. Thức thời! Tiểu Ngọc thật muốn giơ ngón tay cái lên khen hắn. Có qua có lại mới toại lòng nhau, nàng cũng không thể mặc kệ người ta, tốt xấu cũng đáp một câu.
“Cảm ơn.” Suy nghĩ nửa ngày, Tiểu Ngọc chỉ nói hai chữ. Đột nhiên nhớ tới một chuyện, còn nói: “Ách, cái kia, ngươi gọi ta Tiểu Ngọc là được rồi.” Nàng thật sự nghe không quen tiếng “nương tử” này.
Tống Tiềm nhớ tới khuê danh của thê tử phải là Minh Châu, “Tiểu Ngọc” có lẽ là nhũ danh? (giống tên cún cơm vậy đó) Tính cách của Tống Tiềm rất phóng khoáng, cũng không loại người đọc sách cổ hủ, lập tức nghe lời, liên tục gọi nàng là “Tiểu Ngọc”.
Kỳ thật Tiểu Ngọc làm như vậy, còn có một ý tứ khác, chính là nàng cũng không muốn gọi Tống Tiềm là “tướng công”, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không gọi được! Mà trực tiếp gọi “Tống Tiềm” cũng không được, không nói đến phụ nữ cổ đại không nên gọi tục danh của chồng, ngay cả người bình thường cũng không thể gọi tên người ta, nhất là người đọc sách. Nàng nhớ từng nghe thầy dạy lịch sử nói, ở cổ đại, mình gọi tên của người ta, cũng giống như mắng chửi người ta vậy, chỉ có thể gọi tự của hắn, [ Tam Quốc Diễn Nghĩa ] Trong thư Mã Siêu viết cho hoàng đế nước Thục, nói “Mạnh Đức giết ta trăm khẩu”, bị người ta giết trăm người trong nhà, ngươi còn phải gọi hắn là Mạnh Đức, không thể gọi Tào Tháo, bằng không chứng minh ngươi là người không có văn hóa.
“Ta có thể gọi ngươi là Thiên Thành không?”
Tống Tiềm chấn động, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp. Trước kia, có rất nhiều người gọi hắn là Thiên Thành, lúc phụ thân còn sống, tú tài, thư sinh đều thích du ngoạn với hắn, người người đều gọi hắn là “Thiên Thành Thiên Thành”, thân mật vô cùng. Bọn họ từng cùng hắn xúc cúc, du hồ, mở tiệc vui vẻ, nhưng lần này trở về, không chỉ cha mẹ và tài sản đều mất đi, còn nhiễm một thân bệnh, ai cũng đều trốn tránh hắn. Trừ bỏ thế bá Mục Duẫn Hà, không có người thứ hai gọi hắn “Thiên Thành”, mà là gọi hắn “Bệnh hủi”,“Lại ăn mày”,“Thối xin cơm”......
Tiểu Ngọc một tiếng “Thiên Thành”, làm cho hắn sống lại cảm giác những năm tháng ấm áp ngày xưa, trước khi nhà tan cửa nát, hắn vẫn còn là một tiểu thiếu gia nhàn nhã.
“Tốt, vậy nàng gọi ta Thiên Thành đi.” Tống Tiềm ôn nhu nói.
Tiểu Ngọc nghe Tống Tiềm sảng khoái đồng ý như vậy, xem ra người này ở chung cũng tốt lắm, bỏ qua bị mụn mủ, vẫn rất thân thiện. Tính cách tốt, rất quan trọng nha!
Tống Tiềm để Tiểu Ngọc nghỉ ngơi tốt, thật sự đến thư phòng bên cạnh. Oa, rất thành thật nha! Tiểu Ngọc nhịn không được lại khen thầm, hắn biết trên người mình có bệnh, cư nhiên không đề cập chuyện động phòng, thật sự là đàn ông tốt. Tiểu Ngọc nghĩ, ân, người tốt như vậy, nên giúp hắn mới phải, không phải là trị mụn thôi sao? Đó là sở trường của ta!
Tống Tiềm đến thư phòng, đốt một ngọn đèn nhỏ, bắt đầu đọc sách dưới ánh đèn.
Nhưng không biết sao, hôm nay đọc sách, không thể tập trung như trước. Tống Tiềm lật vài trang, lại như mất hồn, bất tri bất giác nghĩ đến cô gái đáng yêu phòng bên cạnh...... Bây giờ là vợ hắn.
Nàng cùng với người trong suy nghĩ của hắn, không giống nhau lắm -- nói đến tài nữ, hắn cảm thấy nên giống mẹ hắn Lâu phu nhân vậy, nhàn tĩnh ôn nhu, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tiến thối có độ. Cô nương này lại trong sáng hoạt bát. Nhưng mà nàng cũng không có ý chán ghét bệnh của hắn, đơn độc gả vào nhà hắn, ngay cả nha hoàn hồi môn cũng không có, chắc là những nha đầu này cũng sợ bện của hắn đi? Trên mặt nàng cũng không chút u sầu, mà là vẻ mặt sáng sủa bằng lòng với số phận, làm cho tâm hồn bị mây đen che phủ của hắn được trấn an rất nhiều.
Đây là thê tử kết tóc của hắn đời này kiếp này! Nghĩ đến đây, khóe miệng Tống Tiềm lại hiện lên ý cười thảng nhiên.
Lúc này, cửa thư phòng lại bị gõ nhẹ hai tiếng.
“Thiên Thành, ngươi...... Đã ngủ chưa?”
Tống Tiềm mở cửa thư phòng, nhìn thấy Tiểu Ngọc đứng ở cửa.
“Còn sớm quá, ta ngủ không được. Trong nhà chỉ có hai người chúng ta?” Tiểu Ngọc thấy Tống Tiềm dễ nói chuyện, nàng là người trước giờ rất hòa đồng, nhanh chóng xem hắn như người một nhà, khi nói chuyện không khỏi thân mật một chút. Bây giờ cũng chỉ tầm bảy tám giờ tối thôi, người hiện đại quen thức khuya có thể ngủ mới lạ đó.
Tống Tiềm nói: “Đúng vậy, người hầu hôm nay đều là của Mục thế thúc, đến giúp lo liệu hôn sự, ta đã bảo bọn họ đi về.”
“Vậy, chúng ta nói chuyện phiếm, được không? Một mình ta ngồi trong phòng, buồn lắm .” Tiểu Ngọc mắt to lấp lánh nhìn Tống Tiềm, vẻ mặt khẩn cầu. Nếu nói lúc mới đầu nhìn mặt Tống Tiềm có chút khó chịu, nhìn riết cũng quen, tốt xấu gì nàng cũng nhìn mặt mụn của mình ba bốn năm, khả năng chấp nhận cũng tốt hơn người thường rất nhiều.
Tống Tiềm mời nàng vào thư phòng, lấy ghế cho nàng: “Ghế này ta ít ngồi, rất sạch sẽ, nàng ngồi đi.”
Tiểu Ngọc thầm khen hắn cẩn thận săn sóc, không thể tưởng được mình ở hiện đại xem mắt vô số, gặp được bao nhiêu đàn ông vô lại cực phẩm, rốt cục gặp được người khiêm tốn ở cổ đại, không dễ dàng a! Xem ra phát huy truyền thống mỹ đức Trung Quốc vẫn là quan trọng.
Nhưng mà thấy hắn cẩn thận khắp nơi như thế, cũng nhìn ra thật sự hắn rất để ý bệnh của mình, bằng không sẽ không cần mọi lúc mọi nơi sợ lây bệnh cho người khác. Tiểu Ngọc sâu sắc cảm nhận, người này bề ngoài hiền hoà, trên nhưng nội tâm lại rất cao ngạo, nghĩ đến người có tâm tính như hắn lại gặp phải kiếp nạn này, còn gặp phải chứng bệnh lạ, không biết trong lòng có bao nhiêu khổ sở, thật khó cho hắn .
“Thiên Thành, sao ngươi lúc nào cũng lấy tóc phủ trước mặt? Như vậy thật ra cũng không tốt.”
Tống Tiềm cảm xấu hổ, chần chờ một hồi nói: “Có gì không ổn?”
“Ta nghĩ ngươi có thể là cảm thấy trên mặt nhiều mụn quá, thật khó coi, liền muốn dùng tóc che khuất chúng nó, để cho người khác không nhìn thấy? Nhưng mà, như vậy ngược lại bệnh sẽ nặng hơn!” Tiểu Ngọc nghiêm túc nói.
Trong lĩnh vực trị mụn, Tiểu Ngọc có thể nói là chuyên gia, đều là kinh nghiệm đổi bằng máu và nước mắt nha.
“Ta nhớ bệnh mụn mủ này, phần nhiều là do thời tiết quá ẩm nóng, lại thêm bị phong hàn mà thành. Nghe nói Thiên Thành ngươi từng rơi xuống nước sợ hãi quá độ, lại nhiễm phong hàn, có lẽ khi đó bắt đầu bị bệnh? Thêm trên đường vất vả, lại đi cùng ăn mày về nhà, đoán chừng trên người ăn mày có bệnh ngoài da, chắc là ngươi bị nhiễm vi khuẩn...... Nga, không phải, là nhiễm phải mầm bệnh.” Tự nhiên lại nói danh từ ở hiện đại, bó tay, tư duy của nàng vẫn còn ở thế kỷ 21 mà.
Ánh mắt Tiểu Ngọc lấp lánh nhìn Tống Tiềm, người này bề ngoài xấu xí vô cùng, nhưng nội tâm lại là một nam tử ôn hòa như ngọc, nàng muốn giúp hắn.