Chương 7: Lời nói như đuốc soi đêm
Tống Tiềm nhìn cô vợ nhỏ chậm rãi nói, không phải là muốn giễu cợt hắn, mà là rất nghiêm túc phân tích chứng bệnh của hắn, một chút xấu hổ vừa rồi cũng không còn. Tống Tiềm nhận thấy, hai vợ chồng nói chuyện là lẽ thường tình, hắn không nên cảm thấy xấu hổ mới đúng.
“Tiểu Ngọc, Mục thế thúc cũng có mời vài đại phu cho ta, cũng nói là bị phong hàn, uống thuốc bôi thuốc cũng đều thử rồi, nhưng cũng không thấy đỡ hơn, thật sự trong lòng ta cũng rất lo lắng......”
“Đừng vội đừng vội, bệnh này càng vội càng nhanh phát hỏa, không tốt đâu. Đầu tiên cần phải làm là bình tâm tĩnh khí, giữ con người bình tĩnh...... À, là phải thoải mái. Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, đúng hay không?”
Tống Tiềm nhịn không được nở nụ cười: “Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, lời này thật hay!”
Hả, chẳng lẽ câu danh ngôn kinh điển này lại chưa có mặt ở đây, ta không cẩn thận đã đi trước thời đại rồi? Làm một người xuyên không, chuyện này cũng khó tránh khỏi, thôi kệ nó đi. Tiểu Ngọc tiếp tục nói: “Uống thuốc tất nhiên quan trọng, nhưng hộ lý (tẩy rửa sạch sẽ) thường ngày mới quan trọng nhất!”
“Hộ lý?” Tống Tiềm nhất thời nghe không hiểu.
“Đúng vậy, hộ lý! Tỷ như nói quần áo ngươi mặc, đệm chăn, đều phải thường thay đổi, hơn nữa lúc giặt tốt nhất là nên trụng nước sôi, nước sôi tiêu độc...... Đánh tan mụn độc, biết chưa? Sau khi trụng nước sôi, thì phơi dưới ánh nắng mặt trời, không thể lơ là đâu! Ngươi có biết vì sao mụn mủ của ngươi chữa mãi không khỏi không?”
Tống Tiềm nghe Tiểu Ngọc nói rõ ràng rành mạch, không giống bịa chuyện, hắn nghe nhập thần, truy hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì bây giờ quần áo ngươi mặc, chăn đệm, khăn tay, đều nhiễm mầm bệnh, những mụn mủ trên người ngươi vỡ ra, nước vàng bên trong là độc nhất! Nước vàng chảy đến đâu thì mầm bệnh lây đến đó, cho dù uống thuốc có tác dụng nhưng lại bị mầm bệnh quấn lấy, tái đi tái lại. Ngươi cần thay quần áo thường xuyên, tắm bằng nước thuốc, mới có thể mau khỏi! Còn có tóc của ngươi nữa --”
Tiểu Ngọc chỉ vào tóc trên mặt Tống Tiềm: “Trên mặt ngươi mãi không khỏi, có liên quan đến tóc trên đầu ngươi. Ngươi biết da đầu sẽ tiết bã nhờn không?” Nàng thấy Tống Tiềm nhíu mày, liền thay đổi cách nói: “Tóc không gội sẽ càng ngày càng dơ, đúng không?” Tống Tiềm gật gật đầu.
“Tóc bị dơ, sẽ bám rất nhiều bụi, bụi bẩn trên tóc lại bị ngươi đem đến trên mặt, tiếp xúc với mụn mủ của ngươi, những mụn mủ dễ vỡ lại bị ma sát nhiều vậy, ngươi nghĩ có thể chữa hết bệnh không?” Tiểu Ngọc chưa biết cách dùng từ của cổ nhân, nàng cố gắng giải thích với Tống Tiềm vì sao không nên để tóc phủ trên mặt.
Tiểu Ngọc đối với việc này là kinh nghiệm thương đau, bản thân nàng cũng từng gặp qua việc tương tự. Có một số nữ sinh cũng giống như nàng trước kia, thích để tóc mái rất dày, tóc dài xõa ngang vai, sau đó che khuất hơn phân nửa gương mặt bị mụn của mình, nhìn giống như là để bảo vệ nhược điểm của mình trước mắt người khác, thật sự đối với việc trị mụn chẳng có ích lợi gì, đau dài không bằng đau ngắn, vén hết tóc để gương mặt nhìn thấy ánh mặt trời, đó mới là điều tốt nhất! Tiểu Ngọc cũng là đã bị đánh đau mới học khôn, nhìn thấy chỗ dựa duy nhất ở cổ đại của nàng phạm phải sai lầm này, nàng không thể không nói cho hắn biết.
Lúc Tiểu Ngọc ở một mình trong phòng, đã cẩn thận suy nghĩ làm sao để tồn tại ở thế giới này. Một cô gái không thể tự nuôi sống mình bôn ba bên ngoài, tất nhiên là điều phi lý, làm sao nàng có thể tự nuôi sống bản thân mình chứ? Nếu cùng Tống Tiềm thành người một nhà trên danh nghĩa, thoạt nhìn Tống Tiềm cũng là người tốt, trước hết cứ ở lại chỗ này vậy!
Nếu Tống Tiềm bị bệnh khác, Tiểu Ngọc không chắc có thể giúp được, nhưng trị mụn, nói chung vẫn nằm trong năng lực của nàng -- vấn đề là cổ đại không có streptomisin thuốc trị nấm, ai, bàn bạc kỹ hơn, từ từ điều trị trước vậy!
“Đúng rồi, Thiên Thành, tóc cũng phải thường gội, biết không?” Tiểu Ngọc làm cô giáo đã lâu, giọng điệu bảo ban bất giác nói ra, nghe có vẻ già dặn, Tống Tiềm cảm thấy lạ, nhưng chưa nói gì, chỉ cảm thấy Tiểu Ngọc thiệt tình quan tâm bệnh của hắn, trong lòng rất ấm áp.
“Được, Tiểu Ngọc, sao ngươi lại biết nhiều như vậy?” Tống Tiềm hỏi.
Tiểu Ngọc đảo mắt, nói: “Những cô gái chưa xuất giá bọn ta, thường cùng nhau nói các loại chuyện chăm sóc sắc đẹp, nam nhân các người bàn chuyện lớn, những việc nhỏ nhặt này tất nhiên không rành bằng chúng ta, chẳng có gì lạ.”
Lúc nàng nói chuyện, trong lòng chợt nghĩ, nhớ tới thân phận cô dâu giả của mình. Có nên nói với Tống Tiềm hay không? Nếu giờ này không nói, sau này hắn nghe người khác nói, có cảm thấy bị gạt hay không......
Tâm lý sư phạm là môn học bắt buộc, Tiểu Ngọc lúc đi học thành tích rất xuất sắc, cho tới bây giờ cũng không phải là người học hành qua loa -- người ta hẹn hò, người cô đơn như nàng, không học thì làm gì? Tâm lý học là môn nàng học rất tốt, cũng đã làm cô giáo vài năm, cũng coi như khá tâm đắc với việc tìm hiểu tâm lý người khác. Bây giờ, nàng là người nhà duy nhất của Tống Tiềm, nếu tình cảm của hắn với mình càng ngày càng tốt, rồi bỗng một hôm biết mình là hàng giả, có thể tưởng tượng lúc đó hắn sẽ đau khổ thế nào. Không được, không thể để việc này xảy ra!
Hamlet nói: “Tồn tại hay không tồn tại, đây là một vấn đề.”
Mà đối với Tiểu Ngọc thì, nói hay không nói? Đây đúng là một vấn đề lớn.
Nói, là một nước cờ hiểm. Nàng là người “Mới đến”—cho dù đối với thời đại này hay với Tống gia, đều là như thế. Tuy nói Tống Tiềm thoạt nhìn là người quân tử, nhưng họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm, nếu hắn nhất quyết làm theo lễ giáo đem nàng trả về đổi người lại thì làm sao bây giờ? Trả về cũng tốt, nhưng ai biết làm cô dâu giả có bị hình phạt gì hay không? Nhớ đến những hình phạt cổ đại trong sách vở, Tiểu Ngọc liền nổi da gà......
Không nói? Chính là mang quả bom hẹn giờ, Tiểu Ngọc tự nhận là người nhát gan, ôm theo một bí mật như vậy mà sống, nàng sợ mình sẽ bị suy nhược thần kinh, càng sợ một khi bị phát hiện, Tống Tiềm sẽ không chịu nổi đả kích này – làm sao có người chịu nổi chứ?
Ló đầu ra thì một đao, rụt đầu vào cũng một đao, ch.ết sớm siêu thoát sớm, hay là được ngày nào hay ngày ấy? Thật khó xử mà!
“Tiểu Ngọc, nàng đang nghĩ gì vậy? Vẻ mặt lúc trắng lúc xanh.” Tống Tiềm quan tâm nhìn Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc quyết định lấy can đảm trước: “Thiên Thành, ngươi nghĩ ta là người...... Thế nào?” Lời vừa thốt ra, Tiểu Ngọc nhìn sắc mặtTống Tiềm, liền phát hiện mình đường đột, một cô gái cổ đại không có ai lại nói vậy, đừng nói là tự hỏi người khác, mà người ta đang nói chuyện mình cũng phải tránh xa, cái này gọi là phụ đức (đạo đức của phụ nữ).
“Việc này......” Tống Tiềm trợn tròn mắt, có quá trực tiếp rồi không?
Lời nói ra như bát nước đổ đi, Tiểu Ngọc cũng không thể thu lại lời vừa nói, nếu không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, nói tiếp: “Nếu không ta nói vài từ để ngươi hình dung? Dịu dàng? Hiền thục? Xinh đẹp? Hiền lành?”
“......”
Tống Tiềm hoàn toàn không nói gì. Trầm mặc nửa ngày, hắn nói nhỏ: “Ta thấy, nàng rất tốt.”
“Tốt?” Tiểu Ngọc cho rằng đáp án này tạm được, cũng không quá rõ ràng? Nhưng nàng cũng miễn cưỡng chấp nhận được, tóm lại đây có phải câu trả lời không? Nếu ấn tượng của hắn với mình cũng tốt, vậy có thể tiếp tục .
“Ân, Thiên Thành, chúng ta đã bái đường làm vợ chồng rồi?”
“Đúng vậy, đã là vợ chồng son, đã bái lạy linh vị tổ tiên.”
Tiểu Ngọc phân tích tình huống một chút, xem ra thân phận tạm thời của mình hợp pháp, lo lắng nhiều thêm. Nàng nhìn Tống Tiềm muốn nói lại thôi, Tống Tiềm mặc dù đang bị bệnh, nhưng cũng không ngốc, mà ngược lại, là người rất có trí tuệ, vừa thấy bộ dáng của Tiểu Ngọc, khẳng định là có việc muốn nói.
“Tiểu Ngọc, nàng và ta là vợ chồng, có cái gì không thể nói cùng nhau? Nàng xem Tống gia ta, ngày sau chỉ còn lại ta và nàng sống nương tựa lẫn nhau ......”
Tiểu Ngọc im lặng rất lâu, cuối cùng nhắm hai mắt lại, cố lấy hết can đảm nói với Tống Tiềm: “Thật ra, ta không phải Mai gia tiểu thư Mai Minh Châu, lại càng không phải thê tử của ngươi!”
Ầm!
Tống Tiềm chỉ cảm thấy giống như bị sét đánh, từng thớ thịt cũng run rẩy, nàng nói cái gì?
“Nàng...... Không phải con gái Mai gia, nàng là ai?” Giọng Tống Tiềm tràn ngập đề phòng.
Tiểu Ngọc khó khăn nói ra câu kia, sau đó cũng tha lỏng, đem hết chuyện Mai gia từ hôn không được, Minh Châu tiểu thư muốn ch.ết, Mai lão gia thiết kế chuyện tìm người gả thay nói ra, sau đó lén nhìn Tống Tiềm, thấy hắn cư nhiên không có giận tím mặt, sắc mặt lúc đầu xanh mét, sau cũng từ từ dịu lại, không khỏi thở phào. Mình cũng không nhìn lầm, Tống Tiềm là một quân tử không hơn không kém, hẳn là sẽ không giận cá chém thớt với nàng, nhưng mà vấn đề bây giờ là hắn sẽ làm gì?
Tống Tiềm mới đầu thật là tức giận không chịu nổi, có cảm giác bị người lừa gạt, sao có thể dễ chịu được? Nhưng sau khi hắn bình tĩnh nghĩ lại, nghĩ đến gia cảnh của mình, còn bệnh này nữa, cơn giận cũng dịu lại. Con gái Mai gia, cũng không thể nói nàng ta sai, ai sẽ muốn gả cho người như mình đây? Mai lão gia lấy người hầu thay chủ, hành vi đáng xấu hổ, nhưng nghĩ lại, cũng là tấm lòng cha mẹ vì con gái thôi! Về phần Tiểu Ngọc, nàng là một nha đầu, chủ nhân muốn nàng làm gì thì phải làm, nàng cũng không có sai.
Chỉ có thể nói là tại mình, căn bản không nên cưới vợ!
“Thiên Thành...... Ngươi đang giận ta sao?” Tiểu Ngọc lo lắng hỏi.
Tống Tiềm nhìn Tiểu Ngọc, ánh mắt của nàng dưới ánh đèn mờ ảo vẫn là long lanh ngấn nước, tràn ngập lo lắng. Hắn nhớ lại vừa rồi Tiểu Ngọc thay hắn biện chứng, lại cho hắn ý tưởng chữa bệnh, có thể thấy được cô nương này không phải người xảo trá, hắn làm sao có thể giận nàng?
Tống Tiềm nói: “Ta không tức giận.” Ngữ khí thản nhiên, quả thật không giống như đang tức giận.
“Thiên Thành, ta biết người đọc sách các ngươi trọng chữ tín, bây giờ Mai gia chúng ta từ hôn bội ước trước, ngươi tức giận cũng phải ...... Nhưng mà ta cũng là bị ép buột, ngươi đừng trách ta, được không?”
Tống Tiềm trầm ngâm một hồi, đột nhiên nói với nàng: “Tiểu Ngọc, thật tội cho nàng.”
“A? Nga...... Thiên Thành, ngươi sẽ không tìm Mai gia tính sổ chứ?”
Tống Tiềm lắc đầu. “Làm vậy để làm chi? Kỳ thật, ta vốn không nên nghe theo lời Mục thế thúc, nhắc lại việc hôn nhân, bây giờ chỉ khổ nàng!”