Chương 8: Cô dâu xuống bếp
Tiểu Ngọc có một tia cảm động. Tống Tiềm biết nghĩ cho người khác, thật sự người tốt hiếm có, đáng tiếc Tiểu Ngọc thật sự không có phúc, bị lời đồn đãi dọa sợ mà suy nghĩ nông cạn, mới làm cho người hiện đại như nàng có thể mượn xác hoàn hồn, đến thay nàng ấy hoàn thành đoạn nhân duyên này. Tiểu Ngọc là người hiện đại, không có tư tưởng bái đường thành thân thì sẽ đối với trượng phu trước sau như một, trên thực tế nàng không nghĩ Tống Tiềm là chồng mình, chỉ xem hắn như một cây cỏ cứu mạng, chỉ có thể nhanh chóng bám lấy hắn.
Tiểu Ngọc nói: “Thiên Thành, ngươi là kẻ sĩ, ta là nha đầu, chúng ta đương nhiên không xứng đôi, ta cũng sẽ không mãi chiếm lấy vị trí chủ mẫu của nhà ngươi. Nhưng mà hiện nay ta cũng không thể trở về Mai gia, ngươi coi như rủ lòng thương xót, cho ta ở tạm một thời gian, rồi ngươi viết hưu thư (đơn ly hôn) cho ta, cưới một thục nữ khác được không?”
Đây là biện pháp tốt nhất mà Tiểu Ngọc có thể nghĩ được, trước tiên ở lại Tống gia, chờ nàng hiểu rõ thời đại này rồi, quen với cuộc sống cổ đại, nàng sẽ rời khỏi một mình kiếm sống. Dù sao cũng là một người tự lập, ở Tống gia thì tốt thật, nhưng sao có thể so với cuộc sống tự do tự tại được?
Tống Tiềm nhìn Tiểu Ngọc thật lâu: “Nàng...... Không muốn ở lại đây sao?”
Tiểu Ngọc bị Tống Tiềm nhìn thì hoảng sợ, vội vàng cúi đầu nói: “Ta xuất thân nô tỳ, sẽ làm xấu thanh danh thư hương thế gia của nhà ngươi. Nhưng trước hết để ta giúp ngươi chữa bệnh, được không? Ngươi hết bệnh rồi, ta nhất định sẽ đi, đến lúc đó ngươi có thể thành thân với một tiểu thư danh môn khuê tú khác.” Nàng sẽ không để ý việc bị chồng bỏ đâu, người của thế kỉ 21 mà, một tờ đơn ly hôn có nhằm nhò gì!
Tống Tiềm khẽ gật đầu, nói: “Trước hết nghe theo lời nàng nói đi.”
Tâm trạng đêm nay của Tiểu Ngọc giống như lúc ngồi cáp treo lúc lên lúc xuống, lại thêm đã mệt mỏi nửa ngày, nhìn xem canh giờ không còn sớm, liền tạm biệt Tống Tiềm về phòng nghỉ ngơi.
Tiểu Ngọc ra khỏi thư phòng, không nhìn thấy ánh mắt Tống Tiềm nhìn nàng rời đi, Tống Tiềm nhìn Tiểu Ngọc khuất khỏi tầm mắt của mình, mới lẩm bẩm nói:“Hưu thê? Rời đi? Tiểu Ngọc......”
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Ngọc dậy rất sớm. Nàng nhìn tấm gương đồng mờ ảo búi tóc, nhưng làm thế nào cũng không đẹp, ở cổ đại lại không có dây thun. Cuối cùng vẫn là mất hết kiên nhân buột kiểu tóc đuôi ngựa, dù sao có lẽ hôm nay cũng không ra ngoài làm gì?
Đi một vòng quanh sân, Tiểu Ngọc vui sướng phát hiện, thì ra ở hậu viện (sân sau) có một ao sen nhỏ!
Bây giờ là đầu mùa hạ, trong ao chưa có hoa sen nở, nhưng những nụ hoa nhỏ xíu đáng yêu đã bắt đầu xuất hiện, xen lẫn trong đám lá xanh mướt, nhìn rất vui mắt, mặc dù không có nhiều như “Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng” *, nhưng lại có một cảm giác thanh nhã khác.
--- -------
Bài thơ của Dương Vạn Lý
Hiểu xuất Tĩnh Từ tự tống Lâm Tử Phương
Tất cánh Tây Hồ lục nguyệt trung,
Phong quang bất dữ tứ thì đồng.
Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích,
Ánh nhật hà hoa biệt dang hồng.
Dịch thơ (Tùng Văn)
Buổi sớm ra chùa Tĩnh Từ tiễn Lâm Tử Phương
Bát ngát hồ Tây cảnh hạ trông,
Mùa sen khác với mọi mùa không.
Liền trời sắc lá màu xanh ngắt,
Nắng chiếu màu hoa thẫm lạ lùng
--- -----
“Bát ngát trên hồ sen, tầng tầng lớp lớp lá xanh, lá cây vươn lên khỏi mặt ngước, cao vút như vũ nữ xoay vòng, trong những tầng lá xanh, điểm xuyết chút chấm hồng, dịu dàng e ấp, những đóa hóa chớm nở, như viên ngọc sáng, lại như sao trên trời, lại như cô gái tuổi xuân thì...... (ta chém tiếp, bạn nào có nguyên văn xin giúp dùm, hihi)” Tiểu Ngọc không tự chủ được ngâm nga bài khóa [ hồ sen ánh trăng ], tất nhiên bài khóa này nàng đã giảng không biết bao nhiêu lần, mỗi lần miêu tả vẻ đẹp của hồ sen, học trò đều hỏi, cô ơi, hồ sen thật sự đẹp vậy sao? Bọn trẻ chưa từng thấy hồ sen, ở thế kỉ 21, phong cảnh tự nhiên càng ngày càng hiếm hoi, cho dù có, cũng là nhân tạo mà thôi. “Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu xuất” (nước trong sinh hoa sen, tự nhiên vứt bỏ trang sức đẽo gọt), trước ao sen nhỏ ở Tống gia, Tiểu Ngọc đã cảm thụ được vẻ đẹp chân thật này.
Tiểu Ngọc vừa định xoay người, thiếu chút nữa là rơi vào lòng ngực của ai đó, tập trung nhìn lại, không phải Tống Tiềm còn ai nữa?
“A, Thiên Thành, buổi sáng tốt lành.” Tiểu Ngọc ngượng ngùng chào hắn.
Dưới ánh mặt trời buổi sáng, càng thấy rõ gương mặt của Tống Tiềm, quả nhiên là rất nghiêm trọng. Có điều, hắn thật sự nghe lời nàng búi tóc lên, vấn thành kiểu tóc thư sinh (chẹp chẹp, chắc giống như búi tó củ hành như trong phim vậy), lộ ra gương mặt đầy mụn mủ.
Tống Tiềm đứng sau Tiểu Ngọc đã lâu, nghe nàng thì thì thào cái gì hoa sen hồ sen, câu cú đều rất dễ hiểu , hắn lại càng nghe càng thấy hay, càng nghe càng nhập tâm.
“Tiểu Ngọc, nàng biết chữ sao?” Tống Tiềm đột nhiên hỏi.
Tiểu Ngọc lắc đầu: “Biết được một hai chữ, nhưng thơ văn thì không đọc được.” Nàng nói thật, nàng biết chữ giản thể chứ không phải chữ phồn thể. Nghĩ đến nếu muốn sống ở cổ đại, thì không thể làm một kẻ mù chữ được, nàng nhìn Tống Tiềm, mắt chợt sáng lên, nói: “Thiên Thành, ngươi dạy ta biết chữ được không?”
Tống Tiềm nhìn ánh mắt chờ mong củaTiểu Ngọc, nhất thời không từ chối được, gật đầu đồng ý.
Người cổ đại nấu cơm, thật sự bất tiện mà!
Đây là cảm nhận của Tiểu Ngọc sau nửa canh giờ ngồi trong phòng bếp.
Lúc đầu nàng vô ý nói vớiTống Tiềm là nàng không biết sử dụng phòng bếp, Tống Tiềm còn không tin nổi – nếu nàng là tiểu thư, việc đó cũng không lạ, nhưng nàng là nha hoàn mà?
“Ta là người hầu bên cạnh tiểu thư, chỉ giúp nàng ta làm việc lặt vặt, ở phòng bếp thì có đầu bếp và phụ bếp rồi, ta cũng không cần nhúng tay vào.” Tiểu Ngọc nói rất hợp lý, nhưng thật ra rất chột dạ.
Tống Tiềm nghĩ cũng đúng, nô bộc trong những nhà giàu cổ đại, mỗi người điều có chức vụ riêng, bên trong không biết việc bên ngoài, là chuyện bình thường. Hắn vốn cũng không biết nhóm lửa nấu cơm, còn không phải bất đắc dĩ phải học từ nô bộc của Mục gia? Lập tức, Tống Tiềm liền hướng dẫn Tiểu Ngọc nên lấy củi ở đâu, nhóm lửa thế nào, làm sao vo gạo, làm sao nấu cơm...... Làm xong cũng gần trưa. Củi lửa rau dưa ở phòng bếp đều là Mục Duẫn Hà phái người đem qua, đủ cho bọn họ ăn mười bữa nửa tháng.
Tiểu Ngọc không phải người ngốc, học rất nhanh, nơi này cũng không còn vấn đề kĩ thuật gì nữa, mà là vấn đề sức khỏe. Nàng thấy Tống Tiềm dạy nàng mệt đổ mồ hôi, vội vàng nói: “Không nên không nên, Thiên Thành, ngươi cũng không thể ở lâu trong phòng bếp, chỗ này vừa nóng vừa khói, không tốt với những mụn mủ trên người ngươi … a! Ta biết rồi, chắc là trước đây ngươi cũng tự mình xuống bếp nấu cơm, cho nên mụn mủ trên người mới tệ hại hơn! Thiên Thành à, bệnh của ngươi không phải chỉ có uống thuốc là hết, ta đã nói, hộ lý rất quan trọng!”
Nàng đuổi Tống Tiềm khỏi phòng bếp, tự mình tính toán việc nấu nướng trong phòng bếp cổ đại. Nghĩ tới nghĩ lui, tự mình lo một ngày ba bữa, mệt lắm a!
Lúc ăn cơm trưa, Tiểu Ngọc nói với Tống Tiềm: “Thiên Thành, ta nghĩ chúng ta phải mua một người hầu mới được.” Nàng vốn muốn nói “Mời người”, lại không biết ở cổ đại có hình thức làm thuê tự do như vậy hay không, vẫn nên nói “Mua” Có vẻ tốt hơn. “Dù sao cũng phải có người ra ngoài mua củi gạo dầu muối, mua trà mua đồ ăn, trong nhà còn phải giặt đồ, nấu cơm, quét tước, còn phải làm một số việc lặt vặt, nhiều vậy ta cũng không thể làm hết, cũng không thể để một đại thiếu gia như ngươi làm, đúng không?”
Tiểu Ngọc sống vài ngày ở Mai phủ, nàng không phải chỉ lo hoảng sợ, cũng đã quan sát cẩn thận cuộc sống của người cổ đại, cũng hỏi Hinh Nhi những chuyện vụn vặt khác, đây cũng là tính toán vì cuộc sống sau này.
Tống Tiềm cũng không phản đối, chỉ nói: “Ta đã sớm không phải thiếu gia gì nữa! Nhà chúng ta bây giờ, cho dù không phải nhà chỉ có bốn bức tường, nhưng cũng là khó khăn qua ngày, mua người, chi phí không ít đâu! Mướn người còn khó......”
Kinh tế ở thời Tống rất phát triển, mua bán sức lao động là chuyện rất bình thường, những người làm công hay tỳ nữ, giá cũng không cao, nhưng nếu là người có tay nghề giỏi, nữ đầu bếp xuất sắc, tiền công có thể sánh với kĩ sư cao cấp ở hiện đại, gia đình bình thường sẽ không mướn nổi. Tống gia nguyên vốn là nhà quan lại, người hầu, tỳ nữ không ít, nhưng tất cả đã đi theo Tống lão gia lúc đến Phúc Kiến nhậm chức, còn lại vài người, nhưng đều bị cướp giết ch.ết. So với người hầu nam, nữ giúp việc giá hơi thấp hơn, Tống Tiềm nghe đề nghị của Tiểu Ngọc, muốn mướn một nữ giúp việc nhưng cũng là hơi ngoài khả năng, không thể được.
Tiểu Ngọc cười tủm tỉm: “Chỉ cần ngươi đồng ý là được! Chỗ ta không phải có mấy rương đồ cưới sao? Còn có chút tiền và khế ước (giấy tờ ruộng đất), lấy ra xem lại, coi có thể giúp gì hay không. Thiên Thành, ngươi là người đọc sách, lại là đàn ông, những chuyện sinh hoạt trong nhà, ngươi cứ giao cho ta đi, vẫn là phụ nữ bọn ta hiểu rõ chuyện này hơn.” Nghĩ đến có thể có người đến thay nàng chia sẻ chút lao động, tâm trạng Tiểu Ngọc tốt hơn! Người ta xuyên qua đều ăn ngon mặc đẹp, nàng yêu cầu không cao, nhưng cũng không thể quá kém đâu?
Tống Tiềm kinh ngạc nhìn Tiểu Ngọc.
Dựa theo phong tục và luật lệ của Nam Tống lúc đó, đồ cưới của phụ nữ là tài sản riêng của nàng, khi đã lập gia đình, tuy rằng nàng không thể mang những thứ này ra khỏi nhà chồng, nhưng sử dụng như thế nào, hoàn toàn là quyền của nàng, ngay cả chồng cũng không có quyền can thiệp.
Lúc ấy rất nhiều cô nương sau khi xuất giá, đều quản lý đồ cưới rất chặt chẽ, một văn tiền cũng không lấy ra mua vật dụng trong nhà, toàn bộ để trong túi tiền của mình -- dù sao cả đời con gái chỉ có một lần có thể có nhiều tài sản như vậy, dùng một ít cũng hao một ít chứ bộ, dựa vào những tài sản đó, các nàng có thể được người trong gia tộc kính trọng.
Mà theo Tống Tiềm nhìn thấy, Tiểu Ngọc vốn là một nha đầu, chắc là chưa từng có nhiều tài sản đến thế, lại không hề có tư tưởng giữ riêng cho mình, muốn lấy ra cùng hắn xài chung, phẩm chất này so với những người gọi là danh gia khuê tú, không biết cao hơn bao nhiêu lần!
Tiểu Ngọc không nghĩ tới lời nói của nàng sẽ làm Tống Tiềm cảm động thành như vậy, nàng đơn giản cảm thấy tiền tài là vật ngoài thân, không xài thì để làm gì? Nàng không nghĩ tới thói quen của mình lại trở thành nghĩa cử hiếm thấy ở cổ đại, nàng chỉ là một nhân vật chưa hòa nhập với cuộc sống ở đây thôi.
Hai người đang bàn bạc, ngoài cửa lớn truyền đến tiếng gọi lớn:“Tống thiếu gia, Tống thiếu gia!”
Tống Tiềm đi đến ngoài cửa lớn, nhìn thấy gã sai vặt đen gầy cầm hai túi thảo dược, đưa cho Tống Tiềm: “Tống thiếu gia, Mục lão gia bảo chúng ta đưa thuốc uống hàng ngày đến, tiền thuốc ông đã trả rồi.”
“Tiểu Hồng ca, cảm ơn huynh.” Tống Tiềm cảm kích hướng gã sai vặt vừa chắp tay. Gã sai vặt này là người của Tế Thế đường – một hiệu thuốc trong thành, nhiều lần đưa thuốc đến cho hắn, hơn nữa vẻ mặt luôn tươi cười, cho tới bây giờ cũng chưa từng khinh thường nhìn hắn -- từ lúc về cố hương, không thiếu người coi thường Tống Tiềm, ngay cả những đứa trẻ chăn trâu trong thôn, cũng đều không có vẻ mặt hòa nhã với hắn.
Thêu hoa trên gấm, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi rất hiếm gặp!