Chương 88
Hai người họ thật sự rất ồn ào.
Giang Lạc Dao thật sự không có ý định bênh vực ai, bởi vì trong mắt nàng, một bên là người cha vô lý, một bên là Nhiếp chính vương có việc chính sự cần nói, dù nghĩ thế nào thì Nhiếp chính vương cũng đáng tin hơn.
Cha nàng... hoàn toàn chỉ là vì bất mãn với Nhiếp chính vương, cho nên mới đến gây rối.
Giang Lạc Dao giải thích: "Cha, cha đừng nghĩ như vậy."
"Thấy bản vương có gì tốt?" Thịnh Quyết đứng sau lưng Giang Lạc Dao, nói với Nhạc Xương Hầu: "Xin hỏi Hầu gia, bản vương có chỗ nào không tốt?"
Nhạc Xương Hầu bị sự trơ trẽn của đối phương làm cho kinh ngạc.
Ông cũng chưa từng gặp Nhiếp chính vương nào như vậy, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Thịnh Quyết giả ý hạ giọng, nhỏ tiếng nói bên tai Giang Lạc Dao: "Dung mạo của bản vương thế nào, nàng cũng đã gặp qua sờ qua rồi, tự nhiên biết là tốt đến mức nào. Đương nhiên, ngoài ra, eo của bản vương cũng rất tuyệt vời, eo thon chân dài..."
Tuy rằng càng về sau hắn nói càng nhỏ, nhưng Nhạc Xương Hầu vẫn nghe được đại khái.
Khoảnh khắc này.
Nhạc Xương Hầu nhịn không được nữa, cuối cùng cũng bùng nổ.
Hắn nói gì cơ? Sờ qua cái gì? Làm gì rồi?
"Thịnh Quyết! Bản hầu đưa con gái đến phủ của ngươi, sao ngươi có thể làm ra chuyện tởm lợm như vậy!" Ông quát lớn một tiếng, mắng: "Ngươi cũng là người có đầu có mặt, sao có thể nói ra những lời tự phụ khinh bạc như vậy! Ngươi chẳng phải ghét nhất người khác để ý đến dung mạo của ngươi sao, ngươi chẳng phải..."
Nhạc Xương Hầu tức đến run tay, ông đang định tiếp tục nói thì bỗng nhiên Hứa Lập đến truyền tin cho bên này, nói Hầu gia, ngài nhỏ tiếng thôi, nơi này còn có người khác, lỡ như bị nghe thấy thì không tốt lắm.
Nhạc Xương Hầu: "..."
Đúng đúng đúng, chuyện liên quan đến con gái mình, dù có tức giận cũng không thể nói ra ở nơi này.
Ông nuốt xuống cơn tức nghẹn ở cổ họng, hung hăng trừng mắt nhìn Nhiếp chính vương một cái.
Trong lúc nguôi giận, ông nhớ lại năm đó, khi Nhiếp chính vương lên nắm quyền, có một số kẻ xu nịnh đến lấy lòng hắn, không may lại nịnh hót nhầm chỗ, khiến Thịnh Quyết lập tức thay đổi sắc mặt, dọa cho mấy tên xu nịnh đó mấy ngày liền không dám chợp mắt.
Lúc đó, hắn đã nói gì nhỉ?
Hình như là vì có người nịnh hót hắn, nhắc đến dung mạo của hắn, dùng từ ngữ cực kỳ hoa mỹ, cứ như nam nhân đẹp nhất thiên hạ chính là hắn vậy.
Lời này cũng không đến mức quá hoang đường, Thịnh Quyết tuấn tú là thật, chỉ là lúc đó hắn dường như không tự biết, thậm chí còn có chút phản cảm khi người khác nhắc đến vẻ bề ngoài của hắn.
Nhạc Xương Hầu sợ hắn là người coi trọng dung mạo, lúc đầu thấy hắn lên nắm quyền, còn có chút lo lắng. May mà hắn rõ ràng không quan tâm đến những thứ này, vứt bỏ dung mạo tuấn tú sang một bên, tận tâm tận lực bảo vệ giang sơn cho tiểu hoàng đế, cũng không cưới vợ không làm bậy, cứ như hắn sinh ra là thần hộ mệnh của vương triều, khiến cho tình riêng đều phải đứng sang một bên.
Đây cũng là lý do tại sao lúc đầu ông bằng lòng tin tưởng hắn, đứng về phía hắn.
Lúc đó ông còn nghĩ, may mà mình đã chọn đúng phe.
Sau khi cung đình c.h.é.m giết, triều thần thay đổi, vị Nhiếp chính vương kiêu ngạo này lại giành chiến thắng cuối cùng, mặc dù tiếng xấu đồn xa, nhưng người chiến thắng không cần phải bàn đến những thứ này, tóm lại nhiều năm qua, là hắn chấn hưng đất nước, công lớn hơn lỗi, sử quan cũng sẽ ghi chép đúng sự thật.
Lúc đó, vị Vương gia quyền quý này không cho phép bất cứ ai lấy dung mạo của hắn ra để nói chuyện, ai nói thì người đó sẽ gặp xui xẻo.
Lúc đó Nhạc Xương Hầu cũng rất hiểu, dù sao công lao cũng không thể so sánh với dung mạo, đó là sự tôn trọng nên có.
... Nhưng bây giờ, ông không hiểu nữa.
Thịnh Quyết này chẳng phải ghét nhất người khác để ý đến dung mạo của hắn sao, tại sao khi ở trước mặt con gái mình, lại còn mặt dày lấy dung mạo tuấn tú đó ra để dụ dỗ?
Từ xưa đến nay, dung mạo đa phần đều là sở trường của nữ nhi, hắn là người quyền quý như vậy, vậy mà cũng dùng đến chiêu trò này.
Thật sự là không biết xấu hổ.
Nhạc Xương Hầu nghĩ đến những lời Nhiếp chính vương vừa nói, tức đến mức choáng váng, thử nghĩ xem, bây giờ ngay trước mặt mình, hắn còn dám nói những lời phóng đãng như vậy, nếu trở về vương phủ, đóng cửa lại, hắn còn không biết sẽ làm ra chuyện điên rồ gì nữa.
Nhạc Xương Hầu lo lắng hỏi nàng: "Lạc Dao, hắn không bắt nạt con chứ?"
Giang Lạc Dao có chút bất đắc dĩ nói với cha mình: "Không có, cha vẫn chưa nhìn ra sao, Vương gia đang cố ý chọc giận cha đấy, hắn cũng chỉ nói vậy thôi, cha lại còn tin thật."
Nhạc Xương Hầu: "..."
Ông bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, rồi quay đầu nhìn Thịnh Quyết đang đắc ý bên cạnh, đột nhiên cảm thấy mình có phải đã trúng kế của hắn rồi không, bây giờ nói không chừng hắn đang cười nhạo mình trong lòng đấy.
Ông cảm thấy mình không thể ở lại đây nữa, nếu còn đứng thêm một lúc, e là sẽ bị tên Nhiếp chính vương này làm cho tức ch.ết.
Vì con gái mình đã nói không có chuyện gì, hẳn là không có vấn đề gì lớn, cứ coi như mấy ngày nay Nhiếp chính vương đang cố ý chọc giận mình, chuyện nói chuyện với con gái sau này, cần phải bàn bạc lâu dài.
Phải từ từ, không thể vội vàng.
Dù sao bây giờ Thịnh Quyết đang giả vờ ra vẻ người tốt, con gái mình cũng đang hoàn toàn tin tưởng hắn, mình cũng không tiện xen vào.
Chi bằng đợi lúc nào Nhiếp chính vương lộ ra sơ hở, mình lại nhân cơ hội nói chuyện, khuyên bảo con gái, ngược lại hiệu quả sẽ tốt hơn.
Nghĩ như vậy, Nhạc Xương Hầu cũng tạm thời không còn lo lắng nữa.
Ông hừ lạnh một tiếng, phất tay áo quay đầu bỏ đi.
Đợi cha mình đi rồi, Giang Lạc Dao mới hoàn hồn hỏi Nhiếp chính vương rốt cuộc có chuyện gì gấp.
Thịnh Quyết vẻ mặt cao thâm khó lường lấy khăn gấm ra, mở ra cho nàng xem: "Đây là thứ bản vương cố ý mang đến cho nàng, là ô mai sương đường trong cung Thái hậu, bản vương đã thử rồi, vị cũng được, nàng hẳn là thích ăn."
Giang Lạc Dao: "..."