Chương 9: Lửa bén vào rơm…cháy!
Con phượng hoàng sau khi đuổi hai vị khách kia đi, lại quyết định lén lút xem 1 mình.
Haiz ya, nó vốn cũng có bạn tình, nhưng lâu rồi mà không làm ăn được gì…Người gian tà thế, chắc cũng có thể học hỏi được phương pháp dụ dỗ con cái.
Nhưng thất vọng tràn trề.
Đã bước vào phòng tân hôn mà người đó chỉ ngồi nói chuyện với mỹ nhân trên giường…Chỉ nói thôi, 2 canh giờ cũng chỉ có nói chuyện…Chán quá! …Thui, nhờ người không bằng tự mình làm.
Sẽ đi tán tỉnh sau vậy.
Phượng hoàng bé nhỏ đã lỡ đoạn quan trọng nhất.
Thực ra không phải Thiệu Khải Đăng không nôn nóng.
Người ngọc xinh đẹp như thế, lại vô tư ngồi chờ, thấy hắn là mỉm cười…Hắn hận, không thể đến bên, ăn nàng ngay vào bụng.
-Áo này nóng quá….
Trả áo cũ cho tôi… -Áo đã giặt rồi- Thiệu Khải Đăng không chớp mắt nhìn vào hỷ phục, đánh giá…Cổ áo truyền thống nhưng cũng dễ xé.
Chỉ cần tháo đai lưng nàng ra trước thôi mà.
Hắn hỏi nàng về cuộc sống trước đây.
Càng nghe nói, càng cảm thấy thương nàng.
Quả là rất buồn chán… -Lại đây! Ngoan ngoãn, nàng tiến tới bên hắn.
Cả đêm ôm ấp nên khi hắn để nàng nằm trong ngực, Nương Tiên không có phản ứng gì.
Tới lượt Thiệu Khải Đăng nghe chân tay mình lạnh toát…Sao lại nhìn hắn như vậy chứ? Làm cho cảm giác tội lỗi càng tăng lên.
Như là mình đang dụ dỗ một tiểu nhi hài vậy…Nhưng không làm là không được.
Nàng rất dễ là mồi ngon cho sói đói, lại dễ xiêu lòng.
Con gái mà, chiếm được nàng, ít ra sau này nàng có thích ai khác cũng khó vượt qua mặc cảm đã có người chiếm tiện nghi lẫn thân thể mất rồi.
-Nàng mặc áo này khó chịu à? -Ừ… -Ta giúp nàng cởi nó nhé… -Ừ….
Có mấy cái rườm rà quá…Tôi không biết làm.
Hắn nuốt nước miếng, cố để tay mình không sờ loạn…Da thịt mềm mại, trắng như tuyết đang dần lộ ra…Không nhịn được nữa, hắn ôm choàng lấy nàng: -Sao vậy…Còn cái này chưa cởi nè… Nàng vô tư chỉ vào yếm thắm trên người…Cổ họng Thiệu Khải Đăng khô khốc.
Hành hạ tàn nhẫn thế này…Tay hắn vô thức chạm vào nàng, lần tìm nút thắt của tấm vải.
Rơi xuống hoàn toàn…Hắn ngây ngất ngắm nhìn người đẹp khỏa thân trong lòng mình…Cặp đùi thon thả, thân thể hoàn hảo như một bức tượng điêu khắc kỳ công.
-Làm…Người làm gì vậy? Cũng nóng sao? -Ừ… Hắn cũng đang tự thoát y phục của chính mình…Cảm giác bức bối vội vã khiến cởi hoài mà vẫn chưa xong… -Sao vậy? Tôi giúp cho… Nàng ngây ngô đặt tay lên phần lưng đầy mồ hôi của hắn…Không nén được, hắn cuống cuồng xé áo, cúi xuống người nàng… Hôn… ɭϊếʍƈ… Nàng kêu lên khi hắn cắn nhẹ ngực mình…Đau đau! -Đau… -Ừ…Không làm nàng đau nữa… Hắn di chuyển môi lên đôi môi đỏ mọng.
Điều này nàng đã biết nên để yên không chống cự…Đôi mắt trong veo vẫn mở to nhìn hắn, ngây thơ đến nao lòng… Trời ạ! Mình đang lừa gạt trẻ con…Khổ nỗi trẻ con lại đẹp đến nỗi làm người lớn mê mẩn, không đoạt lấy khi còn thơ trẻ, quả là không đủ tự tin khi đứa bé ấy lớn lên….
Thiệu Khải Đăng cắn nhẹ môi, hôn lần xuống dưới: -Nhột mà… Nàng kêu lên, mày liễu khẽ nhăn khi hắn cứ tham lam trêu nhẹ hai quả anh đào…Cắn cắn, day day…không phải là muốn ăn nó chứ? -Không được ăn cái đó…Đau lắm! -Không có ăn-Thiệu Khải Đăng bật cười, nhéo nhẹ mũi nàng- Đang dạy nàng đấy chứ! -Dạy làm gì?- Nàng bỗng nhớ ra một chuyện- Người ta gọi tôi là phu nhân.
Tôi có hỏi thì bảo phu nhân là vợ của sơn vương.
Người là chồng tôi…Vậy sao lại gọi là vợ chồng? -Vợ chồng là hai người thích nhau…Cùng sống với nhau… -Thích nhau? Nhưng tôi không có thích người… Tim hắn nhói lên…Nàng không thích ta, ta hiểu chứ…Nhưng mà vẫn cảm thấy xót xa…Cuộc đời, có lẽ không đi cướp sẽ không bao giờ có được những điều tốt đẹp cả… -Nhưng nàng có muốn sống chung với ta không? -Muốn…Tôi không muốn sống một mình… -Vậy…nàng phải tập thích ta…Ta sẽ chỉ cho nàng thế nào là thích, là yêu một người… -Ừm… Nàng nhoẻn miệng cười…Như hoa nở…Hắn lại không thể cầm lòng: -Nếu đau thì nói nhé…Ta sẽ chậm lại một chút.
Đến lúc rồi…Cô bé ngây thơ nằm dưới thân hắn, lõa lồ…Vẻ đẹp làm người ta chỉ biết đứng yên mà thưởng thức.
Hôm nay thuộc về hắn, để hắn hưởng dụng, không chỉ một lần.
-Ây da… Nàng không chịu nổi…Quả nhiên…Thân thể Nương Tiên không khác gì một con người…Lần đầu tiên của nàng cũng như con người vậy.
Rất đau! -Đau quá à…Người làm gì vậy? Đau! Nàng giãy dụa, muốn vùng dậy…Người này…nặng quá.
Đè lên nàng, cái đau này hình như khép chân lại thì bớt đau một chút…Nhưng người ta lại không cho nàng làm vậy,cứ dùng tay kéo chân của Nương Tiên ra.
Cái gì đó lại đưa vào trong người, khiến Nương Tiên đau đớn co rúm người…Trong khi đó, cảm giác sung sướng đến tê dại lại lan truyền khắp thân thể hắn.
Mỹ nhân quả là một cực phẩm thế gian.
Ăn một lần là muốn ăn hoài …ăn mãi: -Ngoan…Một chút là hết thôi.
Sẽ không đau nữa đâu, tiểu thê tử của ta… Hắn ôm chặt lấy nàng, điên cuồng rồi lại nhẹ nhàng ra vào…Cảm giác được bao bọc chặt chẽ khiến hắn không muốn dừng lại nữa… Cuối cùng, hắn thành công phóng xuất tinh lực trong cơ thể ngọc ngà…Cứ vậy điên cuồng suốt cả đêm… Mỹ nhân là của hắn…Là của hắn rồi! Thỏa mãn ôm xiết tấm thân mệt lả vào ngực, hắn lại ôn nhu lau đi những vết tích của ân ái khắp trên thân vóc mảnh mai….
Nàng đẹp quá! Sau khi hoan ái lại càng thêm đẹp… Nương Tiên…Thạch Nương Tiên- tiên nữ sinh ra từ đá…Như một cái gì đó thật thân quen.
Hắn bất giác thở dài…Lòng lại trở nên trĩu nặng….