Chương 57: Từ bỏ những thơ ngây - Điều kiện
Thiên đế cũng tự mình thấy, ngài đã đánh giá Huyết Ma quá thấp. Hắn không chỉ biết nhiều chuyện mà năng lực còn vượt qua ngoài sự tưởng tượng. Hắn đã kéo Văn Thiện Tùng đi qua dòng xoáy thời gian quay ngược về quá khứ, nơi mà mọi chuyện xảy ra. Mẹ Văn Thiện Tùng là một con rắn tinh xinh đẹp - Bạch xà, khi đến trần thế sửa tên là Bạch Trân Nương. Cha của hắn là Hứa Tiên, một thư sinh nghèo. Cuộc gặp gỡ với Bạch xà đã mang đến cho chàng không ít phiền phức. Bị giam bởi Bạch xà nghe bảo, không có tiền thì không thể làm hôn lễ, đã đột nhập vào kho bạc của vua mang ra một số vàng. Sau đó cũng nhờ Bạch Trân Nương tìm mọi cách cứu gỡ, Hứa Tiên được cứu ra ngoài, được một thời gian thì cả hai làm lễ cưới. Sống với nhau cũng bình thường, ấm êm hạnh phúc. Song trong ngày lễ Đoan Ngọ, Bạch xà quá chén, hiện nguyên hình. Hứa Tiên thấy trên giường là một con rắn lớn thay vì vợ, hoảng hốt, kinh sợ đã hồn lìa khỏi xác. Bạch xà yêu chồng, tìm thuốc cứu chồng. Hứa Tiên sống lại. Yêu và người thực sự là có một khoảng cách lớn. Trong lòng Hứa Tiên không còn tình yêu nữa. Bỏ mặc Bạch xà với cái thai 5 tháng, hắn tìm lên chùa lớn, để tóc tu hành, mong hết nghiệp duyên. Văn Hồng Lĩnh là anh em kết nghĩa với Hứa Tiên. Con người sôi nổi. Khi biết Thanh xà - Tiểu Thanh nương tử của mình là rắn, hắn cũng rất sợ. Cũng bị “sốc” nhưng khi Thanh xà ngã quỵ dưới mưa lạnh lúc đi tìm hắn. Nàng khóc, hắn ôm nàng vào lòng. Thân vóc đó gầy đi nhiều. Chợt nhớ đến những đêm học khuya bên ánh bạch lạp, nàng ngồi vá cho hắn chiếc áo đã sờn, gương mặt hai người ngời lên hạnh phúc. Rắn thì sao chứ? Tiểu Thanh là một nương tử khó tìm trên cõi thế gian này. Rắn mà nàng có tình có nghĩa, Rắn mà biết thủy biết chung, thế thì còn hơn làm người bội bạc, nhìn người đầu ấp tay gối quằn quại trong cơn đau đớn. Bạch xà có lẽ lửa yêu thương cũng đã không còn cháy rực trước người chồng mặc nàng than khóc vẫn lạnh lùng ngồi tọa thiền trên chiếc bồ đoàn, bên cạnh vị cao tăng. Oán hận khiến nàng dùng pháp thuật, muốn cả ngôi chùa chìm trong nước lũ dâng cao. Song, bởi pháp lực thua sút, đành phải thất thủ. Tuy vậy, bao mạng người đã theo cơn tức giận đó mà xuống Diêm La điện. Vị cao tăng giận dữ tột độ, trừng phạt nàng giam trong Lôi Phong tháp, trọn kiếp này không được ra ngoài. Phu quân của nàng ân hận, nhưng đã muộn màng. Trái tim của Bạch xà đã tan nát. Bây giờ nàng lại ghê sợ con người đó. Nàng không muốn giọt máu của mình sống trong sự dạy dỗ của một con người có thể lạnh lùng nhìn vợ với cái bào thai lăn lộn khẩn cầu. Nàng giao con cho Hồng Lĩnh, không phải vì hận:
- Ngay khi nghe tiếng con chào đời, tội của chàng, thiếp đã không còn muốn nhớ nữa. Nhưng giao con cho chàng thì… xin lỗi… thiếp muốn con của mình sống trong yêu thương, được lớn lên với sự bao dung của một con người xứng đáng là người.
Nó không thể sống ở nơi này. Nó phải quên đi, cắt đứt liên hệ với một người mẹ là rắn, một người cha lạnh lùng, hối hận muộn màng. Dồn hết sức, nàng đẩy họ đi. Những người cần hạnh phúc, có thể mang hạnh phúc đến cho con nàng.
- Hồng Lĩnh ca… Muội xin lỗi… Muội không thể bỏ Bạch tỷ. Tha thứ cho muội…
Tiểu Thanh đã khóc nghẹn. Đôi tay ngà biến thành nhọn hoắt cắm vào tay Hồng Lĩnh, để ông phải buông tay. Nàng quay lại với Bạch xà, chấp nhận bị trừng phạt chung với chị. Mỗi năm Văn Hồng Lĩnh đều đến nơi ông đã bị đẩy đến, mong là một lần cũng được, trong nơi đó, được nhìn thấy Tiểu Thanh - một con rắn nhỏ thiện lương của riêng mình. Má của Văn Thiện Tùng ướt đẫm, mắt cay xè:
- Mẹ của tôi… Mẹ tôi…
- Chúng ta thương lượng nhé. Ngươi bỏ qua Nương Tiên, ta giúp ngươi gặp mẹ. Ngươi đoạn tình với Nương Tiên, ta cứu bà ta khỏi nơi giam cầm đó, mang bà ta đến gặp ngươi. Ta cũng sẽ khuyến mãi thêm cuộc gặp gỡ gia đình, cha mẹ và ngươi. Ông lão Hồng Lĩnh kia cùng với nương tử của ông ta nữa.
Chương 54 - P : Hưởng thụ những dịu dàng
Lôi Văn Thiện Tùng đi, sau đó trả hắn về để suy nghĩ thêm, Thiệu Khải Đăng quay về bệnh viện. Ái chà chà, đi vội quá quên để lại vài nhịp tim sinh học, chắc là hù người ta ch.ết người rồi:
- A…
Trước mắt hắn là khuôn mặt thanh tú với bọng mắt thâm quầng của người ngọc. Nàng là vì hắn mà mắt mới thế sao?
- Bạn học Thiệu. Bạn tỉnh rồi.
- Ừ! Tôi tỉnh rồi.
Sau đó là gì nữa hắn không cần biết. Đám bác sĩ chạy ù tới, gấp gấp gáp gáp. Hắn chỉ cần biết Nương Tiên không rời khỏi mình là đủ. Nàng đứng cạnh hắn, nhìn Thiệu Khải Đăng với vẻ lo lắng vô cùng:
- Thật là lạ. Chuyện vậy mà…
Lạ lạ cái gì? Hắn hơi nhíu mày nhưng sực nhớ ra, con người thường không chịu được điều mình không biết. Bị đánh đau vậy, có lẽ phải thương tích đầy mình.
- Có một cục máu đông…
Cuối cùng bác sĩ cũng thở phào vì tìm ra điểm không dị thường của ca bệnh. Hai bên đều vui vẻ.
- Bác sĩ, tình hình sao rồi?
- Có một cục máu đông ở chỗ này của bệnh nhân - Bs chỉ vào vùng ám đen… Nhưng nó không ổn định, thường di chuyển. Không thể phẫu thuật lấy nó ra trong lúc này được.
- Vậy phải làm sao ạ? Nó có… có nguy hiểm không BS?
- Đương nhiên là có. Lại không biết nó có thể vỡ ra khi nào. Đòi hỏi phải có người ở cạnh bệnh nhân chăm sóc, cho đến khi ổn định, chúng tôi mới có thể tiến hành ca mổ.
Hoàn hảo. Trong lòng Thiệu Khải Đăng tràn ngập ý cười. Hắn liếc khẽ Phạm Vĩnh Kỳ. Đương nhiên con hồ yêu ngàn năm này quá rõ tính tình của hắn. Đóng kịch cũng rất khéo, tỏ vẻ lo lắng, bước đến cạnh Thạch Tiên:
- Em có thể giúp thầy không?
- Dạ…
- Theo dõi Tiểu Đăng thì cần có người túc trực sớm hôm, còn thầy phải đi dạy, còn cô… - Hắn quay sang Khiết nhi - Cũng còn đi học. Em có thể giúp thầy trông chừng Tiểu Đăng ban ngày.
Tên hồ ly ch.ết tiệt. Cả đêm lẫn ngày chứ. Sao lại chỉ có ban ngày?
Thạch Tiên khó xử nhìn hắn. Vì mình mới phải ra nông nổi này. Bác sĩ cũng có nói nếu tái phát đột ngột mà không có người trông thì nguy mất. Nhà cũng có ba mẹ, có thể coi chừng:
- Dạ… Thầy cứ để bạn ấy đến ở nhà em.
Thiệu Khải Đăng muốn hét lên còn Thiên đế lẫn Phạm Vĩnh Kỳ thì ngao ngán thở dài. Phạm Vĩnh Kỳ biết, sắp tới mình sẽ không có thời gian yên tĩnh, việc đang nhiều. Khúc Huy thì không giấu được vẻ ngạc nhiên:
- Phạm thư ký này…
- Hửm?
- Chúng ta có bao nhiêu người như thế, lo gì không chăm sóc được cho anh hai. Sao lại phải?
- Chuyện đó không cần phải lo. - Phạm Vĩnh Kỳ cười nhẹ - Chúng ta cùng làm việc, không phải là nhanh chóng hơn là đợi anh hai dòm tới việc hay sao?
Khúc Huy cũng cười. Hai bên làm việc khá ăn ý. Phạm Vĩnh Kỳ điềm đạm chín chắn, như là sự trái ngược của Thiệu Khải Đăng. Nhưng làm việc thì nhanh gọn, dứt khoát, là một thiên tài quản lý.
- Nghĩ cũng phải.
Bên trong phòng bệnh, lần đầu tiên Thiệu Khải Đăng cảm thấy sự kiên trì gần cả nửa năm ở thế giới này của mình không uổng phí một chút nào. Người ngọc dịu dàng kê đầu lên cho hắn, giọng thánh thót dịu dàng:
- Bạn còn đau đầu không?
- Không đau…
- Có muốn uống nước không?
- Muốn…
Người ngọc không dùng hương liệu gì cả nhưng toàn thân lại toát lên một mùi hương hấp dẫn vô cùng. Nếu không vì đại cuộc lâu dài hắn đã chồm lên, “ăn tươi” nàng tại chỗ:
- Bạn uống đi!
- Gọi tôi là Thiệu đi, Thiệu Khải Đăng, Tiểu Đăng, Đăng Đăng hay Đăng gì cũng được. Miễn đừng là bạn học Thiệu nữa.
Mặt Thạch Tiên đỏ như cà chua chín. Cô khó xử vì biết bạn học này thích mình nhưng mà… vẻ si dại không che giấu ấy có chút gì đó… đáng yêu. Thạch Tiên không ghét, song cũng… cũng thật khó nói. Kỳ lạ lắm!
- Bạn học Thiệu à, tôi…
- Không uống thuốc đâu! - Hắn bĩu môi, giận dỗi - Thuốc đắng lắm…
Cử chỉ khiến Thạch Tiên buồn cười. Rồi cô cũng ngượng ngùng:
- Tiểu Đăng, bạn Tiểu Đăng uống thuốc nhé, uống mới mau lành bệnh được.