Chương 18
Phiến Ngôn không biết khuôn mặt của mình có biến hóa, nàng chỉ cảm thấy ăn linh chi tím và ăn cỏ linh chi bình thường hoàn toàn khác nhau, nàng cảm thấy thân thể mình chưa bao giờ nhẹ nhàng, thoải mái như thế, suy nghĩ chưa bao giờ rõ ràng như thế, ý thức cũng chưa bao giờ thanh minh như thế, nàng gần như có thể nghe được tiếng trái tim mình đang nhảy lên, cũng có thể cảm giác máu trong cơ thể đang lưu động vô cùng ấm nóng.
“Lại ăn thêm mấy miếng nữa.” Linh Lệ nóng vội bẻ linh chi tím ra thành nhiều miếng nhỏ bón cho nàng, hai mắt chăm chú nhìn vào gương mặt của nàng, cảm thấy đôi mắt mê mang của nàng lúc này sáng ngời trong suốt, hai má vốn tái nhợt cũng dần dần hồng hào.
Phiến Ngôn nghe lời lại ăn mấy miếng, nàng cảm thấy thân mình càng lúc càng thoải mái, nàng chống người ngồi dậy, không hề cảm thấy thân thể nặng nề không đỡ nổi, cũng không cảm thấy hơi thở của mình yếu ớt, nàng vừa chậm rãi nuốt cỏ linh chi, vừa không nhịn được cúi đầu nghẹn ngào.
“Tại sao lại khóc?” Linh Lệ không yên bất an nhìn nàng, nàng trở nên giống Xá Nguyệt, hắn gần như sắp không khắc chế được bản thân.
Phiến Ngôn kích động rơi lệ là vì nàng biết mình đã sống lại, từ giờ khắc này bắt đầu sống lại.
Nàng nhào vào lòng Linh Lệ, thật vui vì cuối cùng nàng cũng có thể dùng sức ôm hắn, nàng gần như dùng hết sức lực toàn thân, như muốn hòa vào thân thể hắn.
“Vẫn nghĩ mình sẽ ch.ết, cho nên tâm tình sớm lạnh nhạt, cho tới bây giờ đều không chờ mong gì, nhưng ……” Nước mắt của nàng liên tiếp chảy xuống. “Nhưng bây giờ sống lại mới cảm giác mình may mắn, may mắn ta không ch.ết, may mắn ta còn có thể nhìn thấy chàng, may mắn…… May mắn chàng muốn lấy ta làm vợ.”
Linh Lệ hít một hơi thật sâu, dịu dàng ôm nàng, hắn không dám dùng sức, sợ hãi Xá Nguyệt hắn đang ôm trong lòng chỉ là ảo ảnh, nàng mảnh mai gầy yếu như vậy, giống như chỉ cần dùng một chút lực sẽ bóp nát nàng.
“Nàng đã bằng lòng đi theo ta, không được đổi ý.” Hắn lo lắng nhắc nhở, lo lắng Phiến Ngôn khỏe lại sẽ phá hủy hứa hẹn với hắn, lo lắng kỳ vọng của hắn cuối cùng vẫn biến thành bọt nước.
“Vì sao không thể sống như trước?” Nàng nâng mắt ngóng nhìn đôi mắt sáng rực vàng lục của hắn.
“Bởi vì cha mẹ nàng sẽ không tiếp nhận ta như trước.” Linh Lệ cắn răng nói.
Phiến Ngôn khẽ động trong lòng hắn, quay đầu nhìn phía Thu Định Khang và Lan Khanh.
Họ tận mắt thấy linh chi tím mang đến sự sống mới cho Phiến Ngôn, vẫn đang rung động, ngẩn ngơ giật mình nhìn Phiến Ngôn, bọn họ không thể tin được dung mạo của Phiến Ngôn lại trở nên tuyệt mỹ như vậy, giống Phiến Ngôn lại tựa như không giống Phiến Ngôn, khắp người quanh quẩn ánh sáng nhàn nhạt, giật mình không phát ra được tiếng nào.
“Cha, mẹ, thật sự không thể tiếp nhận Linh Lệ sao?” Trong mắt Phiến Ngôn chứa lệ, nhẹ nhàng hỏi:“Không phải cha mẹ đã nói, muốn kén rể cho con à, nay con liền lựa chọn Linh Lệ làm chồng, vì sao không thể?”
“Bởi vì ta không phải người bình thường.” Linh Lệ trực tiếp trả lời thay họ.
“Chàng là người bình thường! Bây là chàng chính là người bình thường. Cho dù chàng là thân hổ, trong mắt ta chàng cũng là bình thường!” Phiến Ngôn cười nhìn hắn, bàn tay mềm mại yêu thương vuốt ve hai má hắn.
Phiến Ngôn dùng dung mạo ngày càng giống Xá Nguyệt nhìn Linh Lệ, bằng lòng chấp nhận Linh Lệ, làm cho hắn kích động nhiệt huyết sôi trào, tình ý mênh mông.
“Đi, bây giờ liền đi theo ta, ta đưa nàng đến nơi không ai có thể quấy rầy.” Hắn cắn nửa đóa linh chi tím Phiến Ngôn chưa ăn vào miệng, nhẹ nhàng giơ tay, chiếc áo lông cừu treo ở tủ quần áo lập tức vào trong tay hắn, hắn mặc vào cho nàng, nhẹ nhàng bế nàng lên.
“Đừng đưa Phiến Ngôn đi.” Lan Khanh dồn dập thê lương hô to.
Phiến Ngôn dùng sức kéo vạt áo Linh Lệ, quay đầu nhìn cha mẹ, chớp chớp đôi mắt ươn ướt, mỉm cười nói:“Cha, mẹ, con sẽ không sao đâu, cha mẹ đừng lo cho con. Nếu không phải Linh Lệ cứu con một mạng, con cũng không sống nổi, nếu cha mẹ không thể chấp nhận chàng, thì con gái bất hiếu chỉ có thể rời đi cùng chàng. Con đi rồi, cha mẹ hãy giữ gìn sức khỏe, ngày sau có cơ hội, con nhất định sẽ bảo Linh Lệ đưa con về thăm cha mẹ.”
Thu Định Khang nghe vậy, cảm thấy kinh hãi.
“Linh Lệ, ngươi đừng đưa Phiến Ngôn đi, ngươi muốn gì, chúng ta hãy cùng ngồi xuống bàn bạc, ngươi muốn lấy Phiến Ngôn cũng được, hôn sự này chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.” Thu Định Khang cố ý giả bộ đồng ý hôn sự, muốn giữ Linh Lệ lại, không mang Phiến Ngôn đi nữa, ngày sau còn nghĩ biện pháp khác ứng phó với hắn.
Linh Lệ thấp giọng cười lạnh.
“Ta tin lời của các ngươi mới là đồ ngốc.” Hắn ôm chặt Phiến Ngôn, hóa thành mũi tên xuyên tường mà ra, bay vút về phía nam.
Ngọn núi to lớn có một khe sâu, ở giữa núi có một khoảng đất bằng phẳng, phía sau là một cái hang thiên nhiên, Linh Lệ đưa Phiến Ngôn tới nơi này.
Ánh trăng chiếu rọi trên người họ, giống như phủ thêm chiếc áo màu bạc lên người họ.
“Đây là đâu?” Phiến Ngôn từ nhỏ chỉ quanh quẩn trong khuê phòng chưa bao giờ được nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây.
“Phía nam.” Linh Lệ bỏ bọc quần áo lớn trên lưng vào trong động. “Nơi này khí hậu ấm áp ẩm ướt, không quá lạnh, nàng sẽ cảm thấy thoải mái một chút.” Hắn lấy đá đánh lửa từ bọc đồ ra, đi tìm ít cành lá khô.
“Bây giờ ta cảm thấy rất thoải mái, thân mình nhẹ nhàng như chú chim nhỏ ấy.” Phiến Ngôn giơ cao hai tay, xoay tròn. “Trước đây ngay cả bước đi cũng hao hết sức lực, hai năm nay còn không xuống giường được, nhưng bây giờ ta có thể nhảy, cũng có thể chạy, ta cảm thấy rất vui!”
Nàng nhảy múa ở khoảng đất bằng trước hang, cả người được vui sướng bao phủ, nàng không nhịn được hướng tới khe sâu gọi to tên Linh Lệ, rừng núi thâm sâu lập tức truyền đến tiếng vọng.
“Linh Lệ, chàng nghe thấy không, nơi nơi đều có tiếng của ta, đều đang gọi tên chàng đó!” Nàng không biết khe núi có thể vọng lại âm thanh, xoay người chạy vào lòng hắn, hân hoan nói.
Linh Lệ vì tiếng gọi đó mà rung động không thôi, đây là lần đầu tiên hắn được đắm chìm trong hạnh phúc của tình yêu.
“Con người không thường qua đây, nếu nàng ở bên ta, chúng ta phải sinh hoạt tại nơi như thế này, rất hoang vắng, không giống thế giới phồn hoa có nhiều điều thú vị, nàng có cảm thấy buồn tủi không?” Linh Lệ dùng sức ôm chặt nàng.
“Chỉ cần ở bên chàng, sẽ không cảm thấy buồn tủi. Từ nhỏ đến lớn, chàng đều ôm ta trong căn phòng nhỏ, trong sân nhà, chẳng phải là càng buồn tủi hay sao?” Nàng ôm cổ hắn, thân thể mềm mại dán chặt vào người hắn.
Linh Lệ vùi mặt vào cổ nàng, nhắm mắt, ngửi mùi hương đặc biệt trên người nàng. Sau khi nàng ăn linh chi tím, mùi thơm trên cơ thể nàng càng nồng đậm hơn, hương vị của nàng bao lấy hắn, quấn quanh hắn, đốt lên ngọn lửa ham muốn trong thân thể hắn.
“Xá Nguyệt……” Hắn thống khổ rì rầm.
“Sao vậy? Chàng nói gì?” Phiến Ngôn rúc vào lòng hắn, hơi thở nóng ấm lướt qua cổ hắn.
Thân thể Linh Lệ căng thẳng đến đau nhức, hắn sợ mình không khống chế được dục niệm, đứng dậy cầm đá đánh lửa nhóm lửa. Hắn âm thầm nhắc nhở mình, tuy dung mạo của nàng đã giống Xá Nguyệt, nhưng nàng cũng không có trí nhớ của Xá Nguyệt.
Phiến Ngôn không biết nỗi niềm ẩn nhẫn và thống khổ của hắn, tò mò lại gần xem hắn làm thế nào tạo ra đống lửa.
“Phiến Ngôn, nàng phải học cách nhóm lửa, phải học cách nướng chín đồ ăn, khi ta biến trở về thân hổ, những việc này nàng sẽ phải làm.” Hắn vừa nhóm lửa, vừa nói cách nhóm lửa cho nàng.
“Chàng lại biến thành hổ? Vì sao chàng lại biến đi biến lại như vậy?” Nàng nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi.
“Ta chỉ có thể biến thành người vào đêm trăng tròn, những lúc khác đều mang thân hổ.” Hắn quay đầu, nhìn nàng thật sâu. “Cha mẹ nàng nói đúng, ta quả thật là hổ yêu.”
Phiến Ngôn không có nhiều phản ứng với hai chữ “hổ yêu”, vị trí của Linh Lệ trong cuộc đời nàng đã sớm trở nên quan trọng, không hề sợ hãi
“Đêm trăng tròn mỗi tháng chàng đều biến về hình người ư?” Nàng thầm nghĩ muốn hiểu hắn nhiều hơn. “Vì sao vào đêm trăng tròn chàng lại biến thành người? Đến hừng đông lại biến về thân hổ? Vậy trước đây vào những đêm trăng tròn chàng không ở bên ta sao? Vì sao ta vẫn không phát hiện ra?”
“Bởi vì khi đó nàng còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều khó có thể hiểu được, cho nên ta cố ý không để nàng phát hiện, nếu bị nàng biết, cha mẹ nàng cũng biết chuyện rất nhanh, sẽ sớm vạch trần thân phận của ta, bắt ta rời khỏi nàng, nhưng ta không thể rời khỏi nàng, ta muốn chăm sóc nàng.” Ngón tay hắn vỗ về trên da thịt non mềm của nàng, giống như đang vỗ về bảo vật trân quý.
“Bị bắt rời khỏi ta……” Nàng cảm thấy lẫn lộn. “Vì sao chàng là hổ yêu thì sẽ bị bắt rời khỏi ta?”
“Bởi vì trong mắt mọi người, hổ yêu là yêu ma quái thú, có hại với con người.”
“Làm sao có thể? Chàng tốt như vậy cơ mà!” Nàng lớn tiếng ấm ức thay hắn.
“Ta cũng chỉ tốt với nàng thôi.” Hắn cười khổ.
“Cha mẹ ta biết chàng đã lâu như vậy, chẳng lẽ họ cũng cho rằng chàng là yêu ma quái thú muốn hại con người sao?” Sự hiểu lầm của cha mẹ đối với Linh Lệ làm cho nàng càng thêm khó chịu.
“Thật ra không chỉ có cha mẹ nàng, mà tất cả mọi người đều cho rằng ta chiếm đoạt nàng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ta, cho nên ta mới phải mang nàng rời xa chốn huyên náo đó, rời xa tất cả những người làm cản trở, tổn thương tới chúng ta.”
“Nhưng ta cam tâm tình nguyện đi theo chàng!” Nàng nhào vào lòng hắn, ôm lấy thắt lưng hắn.
“Sẽ không ai tin đâu, cha mẹ nàng có thể không cho rằng ta mê hoặc nàng sao? Nếu ta mang nàng xuất hiện trước mặt người khác, sẽ gặp phải nguy hiểm rất lớn, hôm nay ta còn có pháp lực có thể bảo vệ nàng, nhưng đợi đến lúc trời sáng, pháp lực của ta sẽ mất hết, biến trở về thân hổ, không thể đảm bảo nàng sẽ không xảy ra bất cứ nguy hiểm nào, cho nên chúng ta phải tránh xa mọi người, không để người khác phát hiện, như vậy chúng ta mới có thể an toàn.” Linh Lệ đã phải nếm qua vô vàn đau khổ từ nhân loại, nhân loại có phản ứng và thái độ thế nào đối với hắn, hắn lại càng hiểu rõ ràng.
“Chàng vì bảo vệ ta mà chịu nhiều khổ cực, Linh Lệ, vì sao chàng tốt với ta như vậy?” Đầu nàng dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn.
Đốm lửa bắn ra tung tóe, cành khô phát ra tiếng kêu tí tách. Linh Lệ suy nghĩ mờ ảo.
“Phiến Ngôn, ta từng nói với nàng chuyện về Xá Nguyệt tiên tử, nàng còn nhớ không?” Hắn khẽ vuốt lưng nàng, xuất thần nhìn chằm chằm vào đống lửa.
“Nhớ, bây giờ chàng muốn kể cho ta nghe sao?” Nàng có chút mê hoặc, không biết vì sao Linh Lệ bỗng nhắc tới chuyện này?
“Ừ.” Hắn để nàng ngồi trước hắn, vòng tay ôm nàng vào ngực. “Hơn một ngàn năm trước, trên Huyền Hổ Lĩnh có một Hổ Vương……”
“Đó là chàng phải không?” Nàng không nhịn được ngắt lời hỏi.
“Là ta.” Hắn thừa nhận không kiêng kị. “Ta làm yêu vương ngàn năm ở Huyền Hổ Lĩnh…”
Sau đó, Linh Lệ kể về quá khứ của hắn, cả chuyện hắn bắt Xá Nguyệt như thế nào, rồi Xá Nguyệt trốn về Linh Chi cung trên thiên giới, đỡ chảo lửa thần thay hắn. lại bị Toàn Cơ nương nương nhốt đánh vào luân hồi chịu khổ, tiếp đó là hai trăm năm đau khổ tìm kiếm chuyển thế của nàng, hắn cẩn thận kể rõ, kể đến lúc Hà Mạt Nhã ch.ết, mới dừng lại không kể nữa.
Phiến Ngôn nghe được giật mình, khóe mắt chậm rãi tràn ra nước mắt.
Đống lửa đã gần cháy hết, Linh Lệ lấy cành khô bên cạnh quăng vào, yên lặng khều lửa, đống lửa lại dần cháy mạnh hơn.
“Cho nên, ta cũng là chuyển thế của Xá Nguyệt?” Nàng bừng tỉnh, hoàn hồn, dè dặt hỏi.
Linh Lệ nhìn nàng, nhẹ nhàng gật đầu.
“Khó trách……” Nước mắt của nàng lại chảy xuôi theo gò má. “Khó trách chàng tốt với ta như vậy, từ khi ta sinh ra đã bảo vệ ta, hóa ra ta là chuyển thế của Xá Nguyệt tiên tử, hóa ra ta chính là nàng.”
“Nàng có hận ta không? Oán ta không?” Hắn ôm lấy mặt nàng, xuyên thấu qua thân thể Phiến Ngôn hỏi linh hồn của Xá Nguyệt.
Phiến Ngôn thất thần, chậm rãi lắc đầu.
“Ta không có trí nhớ của Xá Nguyệt, nay ta là Thu Phiến Ngôn, Thu Phiến Ngôn không hận chàng chút nào, cũng không oán chàng chút nào, nàng chỉ yêu chàng.”
Linh Lệ dùng sức ôm chặt thân thể của nàng, chôn mặt vào suối tóc của nàng, run run, khàn khàn thấp giọng nói:“Phiến Ngôn, cảm ơn nàng.”
Tình yêu của Xá Nguyệt với hắn hư không bay lượn như mây như sương, nhưng Phiến Ngôn lại không hề che giấu tình yêu của nàng, chân chân thực thực nép mình vào ngực hắn, trong nháy mắt này, hắn kích động đến mức hốc mắt nóng bỏng, thiếu chút nữa rơi lệ.
“Linh Lệ, ta cũng muốn cảm ơn chàng.” Nàng ngẩng mặt hôn hôn môi hắn. “Cảm ơn chàng đã không từ bỏ, luôn luôn tìm kiếm ta, cảm ơn chàng đã làm nhiều việc vì ta như vậy.”
Linh Lệ như nghe thấy lời nói nhỏ nhẹ của Xá Nguyệt xuyên thấu qua miệng Phiến Ngôn.
Hắn hôn trả nàng, cuồng dã mà nóng bỏng, giống như muốn lấy đi linh hồn của nàng.
Nàng mặc hắn đòi hỏi, mềm mại cho hắn tất cả.
Nhưng hắn chỉ hôn nàng, ngoài hôn nàng, cái gì cũng không làm……