Chương 7: Vẻ mặt của mỗi người

Dẫn đầu là một nữ nhân váy áo vàng nhạt quần mây, tuy vẻ ngoài thướt tha kiều diễm thế nhưng ngập trong ánh mắt lẫn gương mặt đều là vẻ ngang ngược, ɖú lắp miệng em.


Mặc Sương trong lòng thầm nghĩ, nàng ta chắc hẳn là Trắc phi của Lãnh Ký Túc, Vân Triều Tịch, con gái của Vân Mặc tướng quân, cháu gái ruột của đương kim Thái hậu. Chỉ thấy nàng ta ỏng a ỏng ẹo bước tới trước, hướng Mặc Sương gập người, “Chúng muội muội xin thỉnh an Vương phi tỷ tỷ”. Những người khác thấy thế cũng đều lần lượt cúi người hành lễ.


Mặc Sương nhanh chóng đứng dậy, yếu ớt đến nâng nàng ta lên. Khẽ cắn cắn môi, Mặc Sương liền lên tiếng hối thúc, “Các muội muội... không cần... không cần đa lễ!”


Bộ dáng hoảng loạn của nàng khiến mọi người nhất thời kinh ngạc. Người này đưa mắt nhìn người kia, sau đó lần lượt ngồi xuống, rất nhanh trên mặt bọn họ đều hiện lên sự châm biếm cùng khinh thường. Vẻ mặt của họ lúc này, Mặc Sương đều thu trọn vào trong mắt, rất tốt, bởi điều nàng muốn chính là đây.


“Nghe nói đêm qua có một nô tỳ phát điên, không biết chuyện này có làm kinh động đến tỷ tỷ chăng?” một nữ tử mặc bộ váy áo hồng phấn mở miệng.
“Không... không có”, Mặc Sương lắc lắc đầu, ngượng ngập cười một tiếng.


“Yến muội muội hỏi đây là có ý gì, tỷ tỷ đường đường là con gái của Lý tướng quân, phong ba bão táp gì mà chưa thấy, làm sao có thể chỉ vì một con nô tỳ phát điên dọa cho sợ được chứ?”, Vân Triều Tịch lấy khăn tay che miệng, nụ cười không lan đến mắt, “Chỉ là, nói ra cũng thật là kì lạ nha, một người đang sống khỏe sờ sờ ra đấy nói điên là điên ngay. Tuy đêm tân hôn xảy ra chuyện này không may mắn lắm nhưng tính ra tỷ tỷ cũng là trong họa có phúc, không cần phải cực khổ tiến cung thỉnh an”


available on google playdownload on app store


Mặc Sương mím môi, tuy ngoài miệng không nói tiếng nào song trong lòng lại có chút kinh sợ. Không nghĩ đến tin tức lại lan truyền nhanh đến thế, ngay cả trong cung cũng biết rồi. Xem ra người phát tán tin tức này để ngồi xem kịch vui cũng không ít đâu nhỉ?


“Nghe bảo Vương gia tức giận vô cùng, đêm qua sau khi đem nhốt Tiểu Hồng xong liền ở lì trong thư phòng mà không quay về chỗ cùa tỷ tỷ”


“Đúng vậy, ngày đại hỉ mà lại xảy ra mấy chuyện xui xẻo thế này cũng không trách được vì sao ngài tức giận thế. Chỉ mong tỷ tỷ đừng quá đau buồn, sức khỏe mới là quan trọng”
“Đúng thế, đúng thế”, đám người đó nghe xong cũng lên tiếng phụ họa theo.


Mặc Sương lần nữa mím môi, khóe mắt lại thầm lạnh lùng quan sát đám người đang mồm năm miệng mười quanh mình, trong lòng chỉ cảm thấy tức cười vô hạn. Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng hành lễ của nô tỳ, “Vương gia!”


Lãnh Kỳ Túc thân vận áo tím, phong thái thanh nhã mà bước vào phòng. Hắn thân hình cao to, ngũ quan tuyệt diễm cùng khí chất thanh cao khiến người ta không khỏi cảm thán một tiếng thần tiên hạ phàm. Các nữ tử nhanh chóng cúi người hành lễ, Mặc Sương cũng như họ nhẹ nhàng khom lưng chào hắn.


“Đều đứng lên hết đi, xem ra các nàng cũng dậy sớm quá nhỉ?”, Lãnh Kỳ Túc khóe môi mỏng hơi mím, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua từng người trong phòng, gương mặt nghiêm nghị không chút cảm xúc. Lúc nhìn đến phía Mặc Sương, hắn thế nhưng lại nhếch mép cười. Lãnh Kỳ Túc chậm rãi đi đến bên nàng, nhẹ nhàng nâng nàng dậy, “Tối qua nàng ngủ có ngon không?”


“Dạ”, Mặc Sương cười nhạt gật đầu.
“Thân thể có nơi nào không khỏe không?” Vừa nói hắn vừa vén áo ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim trước bàn, gương mặt mang đầy ý cười nhìn nàng, trong mắt lúc này chính là sự yêu thương vô hạn không thể che giấu.






Truyện liên quan