Quyển 2 - Chương 4
Đi ra hành lang, đón tiếp là hai nha hoàn.
“Phu nhân.” Hai người đồng thời thi lễ.
“Ân, trang chủ đâu?”
Một nha hoàn trả lời: “Trang chủ đang ở trong thư phòng.”
“Úc, đã biết. Các ngươi lui xuống trước đi.” Ta khoát tay đuổi các nàng hướng thư phòng bước vào.
Đi tới trước cửa, thị vệ nhìn thấy ta, khom mình thi lễ.
Ta ý bảo bọn họ không cần lên tiếng, đục thủng cửa sổ, ghé mắt nhìn vào.
Ha ha, quả nhiên, tên Lạc Phỉ Nhiên kia chưa từ bỏ ý định “hảo tâm” khuyên nhủ
Xen Trác Bất Phàm bộ dáng không kiên nhẫn lòng ta chợt dâng lên một cỗ nhiệt lưu.
Có thể có một người yêu ta như thế thật tốt.
Ta đẩy cửa ra.
Trác Bất Phàm vừa thấy ta, lập tức lên đón: “Bảo bối, sao lại tới đây!”
“Không hoan nghênh?” Ta cười hỏi
“Như thế nào có thể.” Hắn kéo ta vào lòng ngồi lên tọa ỷ.
Ta thuận theo hắn, trộm nhìn sắc mặt xanh mét của Lạc Phỉ Nhiên. Hì hì.
“Các ngươi đang nói cái gì? Ta không quấy rầy chứ?” Ta vờ hỏi, đem thân mình thư thư phục phục ỷ vào ngực Trác Bất Phàm.
“Không có gì. Một chút tiểu sự không quan trọng mà thôi.”
Ha ha ha ha, ta cười thầm, không quan trọng sao?
“Trác trang chủ, mời ngươi cân nhắc.” Lạc Phỉ Nhiên chưa từ bỏ ý định.
“Việc này ta tự có quyết định.” Trác Bất Phàm tuy không nghĩ trở mặt nhưng ngữ khí cũng không khách khí.
Hắn nhẹ giọng đối ta nói: “Có muốn ăn chút điểm tâm?” – Cầm lấy Thiên tầng tô trên bàn – “Ăn một chút?”
Ta theo tay hắn đem điểm tâm ăn vào miệng.
“Ngon không?” – Thấy ta gật đầu, hắn lại lấy một khối bánh đậu – “Nếm thử cái này xem.”
Lạc Phỉ Nhiên hai tay nắm chặt, mọt bộ tức muốn ch.ết: “Trác trang chủ, ta trước cáo từ!”
“A a, xin cứ tự nhiên.’ – Trác Bất Phàm cũng không thèm nhìn hắn một cái, uy ta uống này nọ: “Uống một ngụm trà, coi chừng nghẹn….”
Lạc Phỉ Nhiên phẩy tay áo bỏ đi.
“Cơn giận thật lớn a ~~” Ta nói
Trác Bất Phàm sáng tỏ nhìn ta: “Hắn nói gì đó.”
Ta ngả đầu về phía sau, tinh tường nhìn hắn: “Hắn kêu ta rời ngươi đi ~~”
Trác Bất Phàm ôm chặt lấy ta: “Vậy ngươi nói thế nào?”
“Ta thỉnh hắn đi trước mở đường.”
“Ha ha ha ha …….” Trác Bất Phàm ngẩng đầu cười to.
Cười một lúc, hắn dần tắt nụ cười, đem mặt chôn tại cần cổ ta: “Đáp ứng ta sẽ không bỏ ta mà đi.”
Ta nhắm mắt lại: “Trừ phi ngươi vĩnh viễn yêu ta.”