Chương 54
Tháng mười một, là một mùa đông giá rét.
Lâm Tư Niệm đã mang thai ba tháng rồi, nhưng vẫn chưa quá rõ ràng, lại thêm nàng sinh ra đã sợ lạnh, luôn mang một thân áo choàng đen da chồn trắng nhiều lớp, vì thế mỗi ngày đi trong Diệt hoa cung cũng không có người phát hiện nàng đang mang thai.
Chỉ là nàng nghén có chút lợi hại, mặc dù nàng có thể nhịn, nhưng ngửi thấy mùi thức ăn dầu mỡ vẫn sẽ không nhịn được buồn nôn.
Hôm nay nôn khiến nha đầu tuyệt vọng, nước mắt lưng tròng hỏi nàng: "Thức ăn em làm thật sự dở đến thế sao?"
Lâm Tư Niệm nôn đến tối tăm mặt mày, chỉ vô lực phất tay, lau nước mắt nói: "Là do cơ thể của ta, không liên quan đến ngươi."
Nha đầu thở dài, lập tức khẩn trương hỏi: "Phu nhân, có phải gần đây tuyết rơi lạnh, người nhiễm phong hàn rồi à?"
Lâm Tư Niệm nằm trên giường, cầm chén vừng trên án kỷ uống vài ngụm, nói: "Có lẽ vậy."
Thiếu niên bên cạnh nghe vậy, nâng đôi mắt đờ đẫn bước đến trước giường Lâm Tư Niệm, cúi người bắt lấy tay nàng.
Lâm Tư Niệm lập tức rút tay lại, cảnh giác nói: "Ngươi làm gì đó."
Tay thiếu niên cứng lại, ngây ra một lúc mới sửa lại động tác: Xem ngươi như thế nào.
"Không cần, ta tự mình phối thuốc, đâu cần ngươi phải hao tâm." Lâm Tư Niệm đặt lại chén không lên án kỷ, phất tay với thiếu niên: "Thập Thất, bưng chén canh gà lại đây cho ta."
Thiếu nhìn nhìn nàng một cái, nghe lời quay lại trước bàn, vụng về múc nửa chén cháo gà.
"Ài ài, không cần thịt, vớt sạch dầu một chút." Lâm Tư Niệm như một quý phu nhân tựa trên giường, còn không quên hoa tay múa chân đằng sau hắn, thầm nghĩ tiểu tử này gần đây sao lại ngoan ngoãn như vậy, cũng không thấy hắn ra ngoài làm loạn giết người, chỉ yên tĩnh ở trong căn phòng bằng trúc rách nát của mình làm vài món đồ chơi, thỉnh thoảng sẽ nhìn nàng chằm chằm đến xuất thần.
Gọi hắn bằng cái tên Thập Thất, hắn cũng sẽ phản ứng. Tóm lại, nhìn thuận mắt hơn bộ dáng sống không bằng ch.ết trước kia của hắn nhiều.
Thiếu niên luôn sống cẩu thả, lúc trước khi gặp Lâm Tư Niệm, ăn cơm cũng dùng tay bốc, nếu đói thì đến thịt sống cũng nuốt, hiển nhiên chưa hề làm những việc nhỏ nhạt như bưng cơm múc canh như thế này, nhất thời thịt gà dược liệu nước canh vung đầy bàn.
Nha đầu vốn sinh ra trong gia đình nghèo khổ, thấy hắn phu phí của trời như vậy, ở bên cạnh liền nuốt không trôi cơm, giơ tay nói: "Thập Thất ca ca, để muội làm cho."
Nhưng thiếu niên lại tránh bán tay của nha đầu, cố chấp muốn tự mình bưng đến.
Nha đầu bĩu môi, không cam tâm ngồi lại vị trí, nhỏ giọng nói: "Vậy huynh làm chậm chút, canh này muội dùng đảng sâm, cẩu kỷ, dạ dày heo cùng với mọt con gà nấu từ sáng đến chiều mới được đó."
Thiếu niên không để ý đến nàng, tự mình múc canh, rồi lại cẩn thận bưng đến trước mặt Lâm Tư Niệm, đưa cho nàng.
Thấy tâm trạng hắn tốt, Lâm Tư Niệm nhịn không được cười một tiếng, nhận lất bát canh uống hai ngụm, nói: "Cám ơn."
Trong con mắt đen tối của thiếu niên lóe lên một tia vui mừng, làm động tác nói: Ta đã vớt sạch dầu cho ngươi rồi.
"Ừ, ta biết." Lâm Tư Niệm cảm thấy bản thân đang nói chuyện với một đứa trẻ ba tuổi, thả chậm ngữ điệu nói: "Rất ngon."
Thiếu niên không biết nói, không thể dùng lời nói để biểu đạt cảm xúc của mình, chỉ có thể khẽ động khóe miệng cười, đứng dậy xoay một vòng, dùng tứ chi khoa trương mà thành tật để thể hiện cảm xúc vui mừng của mình.
Bởi vì đang ăn cơm nên hắn không mang mặt nạ, lúc cười lên rất đẹp, có một loại ngang ngược và đường hoàng chỉ có trên người trẻ tuổi, giống như một thanh đao ra khỏi vỏ.
Nha đầu hung hăng nhét vào một miếng cơm, dùng ngữ khí chua chát nói: "Phu nhân rõ ràng là đang khen tài nghệ của ta tốt, huynh vui theo cái gì."
Lỗ tai thiếu niên giật giật, tự động bỏ qua những lời này.
Lâm Tư Niệm mặc bọn họ làm trò, cảm thấy một năm này sự trống rỗng trong lòng cũng xem như dần dần ấm lại. Nàng uống hai ngụm rồi lại có chút buồn nôn.
Nôn nghiêm trọng như vậy, cũng không biết có xảy ra vấn đề gì không nữa.
Thấy nàng ghé vào giường nôn khan, nụ cười trên mặt thiếu niên liền biến mất không sót lại thứ gì, hắn lo lắng cúi người, nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của nàng.
Nha đầu bỏ chén đũa chạy đến, vừa giúp nàng thuận khí vừa thấp giọng nói: "Phu nhân mấy ngày nay người ta đỡ hơn rồi, sao đột nhiên lại như vậy? Trông không giống nhiễm phong hàn lắm, giống mang thai hơn..."
Lâm Tư Niệm dùng lau miệng, lạnh lùng liếc nàng một cái.
Nha đầu vội vàng bưng miệng.
Đợi dạ dày co giật bình ổn lại một chút, Lâm Tư Niệm lại bưng bát canh uống một chút.
Thiếu niên giơ một bàn tay ra, học theo bộ dáng nha đầu vụng về vỗ lưng Lâm Tư Niệm, nhưng hắn chân tay vụng về quen rồi, đôi tay kia luôn chỉ biết giết người, làm gì biết vỗ lưng?
Lâm Tư Niệm ho một tiếng, nói: "Thập Thất, ngươi muốn đâm ch.ết ta sao?"
"..."
Thiếu niên ngượng ngùng thu tay lại, làm động tác nói: Nếu ngươi thấy khó chịu thì đừng uống nữa, không thì sẽ lại nôn mất.
"Có khó chịu thì cũng phải uống." Lâm Tư Niệm ung dung khuấy canh gà, sắc mặt ấm áp khó gặp: "Không uống, cơ thể sao có thể khỏe được."
Lời còn chưa dứt, đã liền một thân ảnh đỏ tươi từ cửa bước đến, Hoa Lệ khoanh tay cười nói: "Sao, cơ thể ai không khỏe?"
Vừa nghe thấy nụ cười âm lãnh này, vai thiêu niên khẽ run lên, nha đầu đứng một bên cũng co rúm lại, cúi đầu lui ra một bên.
"Hoa cung chủ không phải đang bận thống nhất giang hồ sao, sao lại có thời gian đến chổ ta vậy." Lâm Tư Niệm cũng có chút phiền, không khỏi nhíu mày, rất nhanh lại giãn ra như không có việc gì, đặt bát canh lại lên án kỷ, thấp giọng nói: "Thập Thất, nha đầu, các ngươi lui ra đi, ta và cung chủ muốn nói chuyện một lát."
Thiếu niên quay người muốn đi, nhưng hoa lệ lại gọi hắn lại: "Tiểu súc sinh, đợi đã."
Thiếu niên ngẩn người, dừng lại cước bộ, cúi đầu đứng một bên. Nha đầu gửi đến hắn vẻ mặt đồng cảm, lập tức nhân cơ hội Hoa Lệ không để ý liền chạy ra ngoài.
Hoa lệ châm chọc nói: "Thập Thất? A, người khác đặt tên cho ngươi,ngươi liền quên mình là một con chó sao? Ngươi phải rõ cho ta, rốt cuộc ai mới là chủ nhân của ngươi, ngươi phải nghe lời ai."
Thiếu niên cúi đầu, dùng tay nói: Nghe lời sư phụ.
"Ồ?" Hoa Lệ híp mắt, nhìn Lâm Tư Niệm, trên gương mặt trắng bệch nở ra một nụ cười ác liệt: "Vậy sư phụ muốn ngươi giết nữ nhân này, ngươi có nghe lời hay không?"
Thiếu niên lập tức ngẩng đầu.
Hoa Lệ cười lạnh: "Sao nào, không nỡ sao?"
Lâm Tư Niệm không nghe nổi nữa, từ từ ngồi dậy, thu lại tay áo nói: "Mặc dù hắn có nỡ giết, ngươi cũng không nỡ giết ta. Hoa Lệ, ngươi có gì cứ nói với ta, đừng đứng đây nói những lời vô ích này."
Hoa Lệ hừ một tiếng, ánh mắt lạnh băng nhìn thiếu niên: "Đến sân tập quỳ đợi ta."
Thiếu niên thẫn thờ rũ mắt xuống gật đầu, đi ra khỏi cửa.
Lâm Tư Niệm cau mày, không biết tên Hoa Lệ biến thái này lại nghĩ ra cách gì giày vò thiếu niên nữa.
Chẳng trách trong ba ngàn giáo đồ ở Diệt hoa cung người nào cũng máu lạnh khát máu, dưới sự trấn áp tàn khốc của Hoa Lệ, ai dám phản kháng hắn?
Đang nghĩ như vậy, Hoa Lệ liền bước đến đứng trước mặt Lâm Tư Niệm, từ trên cao nhìn nàng: "Ta uống hết thuốc rồi."
Biết là chẳng có chuyện gì tốt! Lâm Tư Niệm lật mình trên giường một cái, kéo dày giọng nói: "Hoa Lệ, ta sẽ không luyện thuốc cho ngươi nữa."
Những loại thuốc thúc đẩy công lực kia đều mang độc, tiếp xúc lâu dài sẽ không tốt cho thai nhi.
Hoa Lệ hiển nhiên không ngờ rằng nàng cư nhiên sẽ từ chối, nụ cười trên miệng phút chốc biến mất, hắn lạnh lùng nói: "Lâm Tư Niệm, nàng nói gì?"
"Ta sẽ không luyện thuốc cho ngươi nữa." Lâm Tư Niệm rất bình tĩnh lắp lại một lần, nói: "Ngươi quá nóng lòng muốn thành công, không ngừng uống thuốc gấp đôi ta lúc trước, cứ như vậy ngươi sớm muộn gì cũng ch.ết bất đắc kỳ tử."
"Nàng không cần nói những cái cớ hoang đường này, cơ thể của ta, ta biết rõ nhất! Bây giờ ta đã luyện đến cửa cuối cùng rồi, chỉ thiếu một chút nữa là có thể phá tan bình cảnh, bây giờ không thể dừng lại!"
Hoa Lệ trầm mắt, đoản đao trong ống tay khẽ lộ ra khỏi vỏ, hắn nói: "Lâm Tư Niệm, có phải nàng muốn quay về bên cạnh Tạ Thiếu Ly không, nên mới không làm việc cho ta nữa?"
"Không phải, không có liên can gì đến y cả." Lâm Tư Niệm không còn buồn ngủ nữa, dứt khoát ngồi dậy, nhìn thẳng vào con mắt như mang độc của Hoa Lệ, nói: "Không uống những loại thuốc kia, đều tốt cho ngươi cho ta, ta đã từng trãi qua rồi, ta hiểu rõ hơn ngươi nhiều."
Hoa Lệ điên rồi, những lời khuyên đều nghe không lọt, hắn cười lạnh một tiếng, cúi người ngồi đối diện Lâm Tư Niệm, nhìn canh gà đã nguội lạnh trên bàn một lát, đột nhiên từ từ hé ra một nụ cười lạnh lẽo: "Lâm Tư Niệm, ta mang đến một tin tốt, có muốn nghe không?"
Tin tốt?
Lâm Tư Niệm cười xùy một tiếng, trả lời một cách mỉa mai: "Cuối cùng ngươi cũng muốn ch.ết rồi sao? Đối với ta mà nói, không có tin gì tốt bằng tin ngươi ch.ết cả."
Nhưng rất nhanh, Lâm Tư Niệm liền không cười được nữa.
Bởi vì từng chữ từng câu Hoa Lệ dùng lời nói sắc bén như đao nói với nàng một sự thật sét đánh: "Hôm trước ở Tương Dương có đánh một trận, quân Tạ gia trúng mai phục của Hoàn Nhan Thuật, dường như đều bị diệt. Cha chồng Tạ Doãn của muội đã ch.ết trên chiến trường rồi..."
Sau đó hắn nói gì nữa, Lâm Tư Niệm đã không nghe thấy nữa, nàng ngẩn người, chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong, một lúc sau mới rút ngon tay run rẩy vào trong tay áo, bình tĩnh nói: "Ta không tin, có Thiếu Ly ở đó, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Hoa Lệ nói: "Nếu như có người muốn mượn tay Hoàn Nhan Thuật tiêu diệt Tạ gia, tiết lộ cơ mật bài binh bố trận của Tạ gia thì sao nào?"
Lông mi Lâm Tư Niệm rung lên, mười ngón tay trong tay áo nắm chặt.
"Nếu như nàng thật lòng muốn giúp ta, tin tức này có lẽ ta sẽ giấu nàng một năm, để nàng vui vẻ thêm một đoạn thời gian, nhưng đáng tiếc, nàng quá không nghe lời rồi."
Hoa Lệ lắc đầu tấm tắc, cười âm lãnh vô tình: "Hôm nay, di vật và quan tài của Tạ Doãn sẽ đi qua Ngạc Châu, nàng có muốn tự mình đi tiễn hắn một đoạn không?"
Lâm Tư Niệm tựa trên giường, trầm mặc hồi lâu.
Đột nhiên, nàng lảo đảo chạy xuống giường, đến áo choàng lông cừu cũng không kịp khoác lên, vội vã chạy ra ngoài, chạy vào trong một mảnh phong tuyết mịt mù.
Trên sân tập, thiếu niên đang thẳng lưng quỳ trong tuyết, giống như một chấm đen cô độc.
Thấy Lâm Tư Niệm hoảng hốt chạy ra, mặt hắn liền có chút vui mừng, bản năng muốn làm động tác nói với nàng, muốn khiến nàng không cần lo lắng, hắn không thấy lạnh chút nàng, một chút cũng không sợ bị đánh, một chút cũng không... nhớ nàng.
Nhưng Lâm Tư Niệm lại không kịp nhìn hắn một cái, dắt ngựa đến vội vã nhảy lên, đạp lên một đường hoa quỳnh tuyết trắng chạy ra khỏi Diệt hoa cung.
Nụ cười trên mặt thiếu niên dần cứng lại, biến mất. Hắn chưa từng nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng như thế của Lâm Tư Niệm, bi thương đến trái tim hắn cũng cảm giác được nỗi đau như xé rách từng cơn.