Chương 54

Editor: trang bubble ^^
Thuyền hàng của Mộc Lạp Thị xuôi dòng một đường đi xuống, ít ngày nữa là đến địa giới Hoài Châu.


Mặc dù không cho phép bước khỏi gian phòng, nhưng Thẩm Họa vẫn ngửi thấy mùi vị quê hương, hít vào là không khí mát mẻ ướt át. Nàng đương nhiên không nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra được núi kia hình ảnh non xanh nước biếc thoải mái. Nếu đi thêm hai ngày, thì cũng có thể đến Hàng Châu rồi.


Cửa đột nhiên bị mở ra, trừ đưa cơm, đây là lần thứ hai Mộc Lạp Thị lộ diện trong mấy mấy ngày gần đây. Tiểu Kỳ Lân lập tức nhảy xuống từ trên giường, để trần bàn chân nhỏ chạy đến trước mặt Thẩm Họa, "Người xấu, phụ thân ta nhất định sẽ tới cứu chúng ta." Cậu non nớt lên án, lúc này thân thể nho nhỏ bày tỏ rất có vài phần khí thế ác liệt trên người Tiêu Dịch.


Thẩm Họa lập tức ôm lấy Dục Ca Nhi, bảo vệ ở vào trong ngực, lạnh lùng nói: "Muốn làm gì?"


Mộc Lạp Thị cười ha ha, tâm tình hình như rất là không tệ, "Chúng ta đã đến Hoài Châu, chắc hẳn tiểu công tử và Tiêu tiểu thư nhất định hết sức nhớ nhung Tiêu tướng quân. Làm bằng hữu của Tiêu tướng quân, ta đã đưa thư cho hắn, hẹn tốt địa điểm để cho các ngươi đoàn tụ, cảm phiền xin Tiêu tiểu thư và tiểu công tử uất ức một chút, che mắt lại, mặc áo choàng vào, lại đeo cái này vào."


Trong tay thuộc hạ của hắn cầm áo choàng, dây thừng, còn có một nắm vải bông.
Mộc Lạp Thị nhìn như nói chuyện khách sáo, nhưng cách làm lại tuyệt đối không khách sáo, ước chừng là sợ bọn họ gào thét, không chỉ muốn che mắt, còn phải bịt kín miệng bọn họ.


available on google playdownload on app store


Thẩm Họa hung hăng trừng mắt nhìn hắn, chỉ có thể yên lặng nhịn xuống, dụ dỗ cậu nhóc mặc xong áo choàng, bản thân cũng buộc ở trên người, bèn nói: "Dây thừng thì không cần trói lại. Một cô nương, một đứa bé, chẳng lẽ thuộc hạ của ngươi lại vô năng (bất lực) như vậy, chúng ta còn có thể chạy trốn?" Ngay sau đó, nàng lại quay về phía cậu nhóc dặn dò, "Dục Ca Nhi có muốn gặp phụ thân hay không?"


Dục Ca Nhi nặng nề gật đầu một cái.
"Vậy một lát khi đi ra ngoài, nghe tiểu mẫu thân, không thể nói chuyện được chứ?"
"Ừm." Hiện tại cậu chỉ nghe lời tiểu mẫu thân nói.


Thẩm Họa quét qua đôi mắt khôn khéo của Mộc Lạp Thị, hỏi dò hắn: "Có thể không?" Đây là phương thức duy nhất mà bây giờ nàng có thể tranh thủ để cho hai người bọn họ thoải mái một chút. Chủ yếu nhất là Dục Ca Nhi, cậu vẫn là đứa bé, nhất định không chịu nổi đối xử như vậy.


Mộc Lạp Thị suy nghĩ một chút, biết tiểu nữ nhân trước mắt là một người thông minh, nên làm như thế nào có lợi nhất với nàng, trong lòng nàng nên hiểu. Lại nói một cô gái và một đứa bé, Mộc Lạp Thị hắn thật đúng là không sợ, bèn lỏng miệng ra, "Nếu Tiêu tiểu thư không thích, vậy coi như xong, chỉ cần Tiêu tiểu thư thành thật đàng hoàng, ta sẽ tuyệt đối không tổn thương ngài và tiểu công tử, xin mời."


Mặc dù không trói bọn họ, nhưng lại để cho thuộc hạ đóng vai tôi tớ, đi theo sau lưng Thẩm Họa, và sử dụng một cây chủy thủ chống phía sau của nàng uy hϊế͙p͙ nàng lên bờ, vào xe ngựa, vội vã qua lại trên đường, chỉ cho là quý phu nhân nhà nào dẫn theo đứa bé đi chơi. Mặt trời Giang Nam vẫn chiếu gay gắt, mặc áo choàng, cũng không có chuyện ngạc nhiên gì, rất nhanh xe ngựa đã bắt đầu chuyển động, biến mất ở trong đám người.


......


Hai ngày này, Tiêu tướng quân đều ở quân doanh, tự mình huấn luyện tân binh. Tướng phòng thủ Hoài Châu lười biếng như vậy, huống chi là người ngựa bên trong quân doanh này, mỗi một người đều là đồ lười biếng, ngay cả một binh khí đều không đụng, mà chỉ dựa vào thuộc hạ Tiêu Dịch mang tới căn bản không cách nào trừ phiến loạn. Huống chi trải qua mấy lần giao chiến với phỉ đồ (đạo tặc, kẻ cướp) này, thuộc hạ của hắn cũng đã mệt mỏi, cần tu dưỡng thật tốt một phen.


Dứt khoát, Tiêu Dịch bèn trực tiếp chuyển từ trạm dịch vào quân doanh ở, vừa đột kích huấn luyện những tân binh này, vừa lẳng lặng sắp xếp, chỉ đợi khiến bọn phỉ đồ này buông lỏng cảnh giác thì hành động lần nữa. Hắn thuận tiện cho bọn hắn đến bắt rùa trong hũ, lại đến bứng hang ổ của bọn hắn. Về phần mấy lão hồ ly ở phủ Đô Đốc Hoài Châu kia, hắn tự nhiên cũng để cho họ dọn dẹp chăn nệm, cùng đến quân doanh huấn binh, ở dưới mặt trời chói chang, đứng ở bên ngoài lấy mình làm gương.


"Tướng quân, thám tử báo lại, nói là phỉ đồ lại tới gần thôn trang quấy rối, mà lúc này đi chính là cái thôn mà Tướng quân ngài mai phục tốt trước kia."


Tiêu Dịch nghe xong mừng rỡ trong lòng, vội vàng đứng dậy dặn dò, "Chuẩn bị ngựa, thông báo Cầu phó tướng tập họp quan binh, chúng ta lập tức đi trừ phiến loạn, đánh nhanh thắng nhanh." Lúc này bọn họ quả quyết là trốn không thoát.


Trong quân doanh, không khí khẩn trương trong nháy mắt, Triệu Đô đốc và các tướng lĩnh dưới tay hắn mới bị mặt trời gay gắt chiếu mãnh liệt suốt một ngày, vây ở trong doanh trướng của mình rửa mặt, ngay cả cơm tối cũng chưa đưa đến trong miệng, đã nghe được tiếng kèn tập hợp tất cả quan binh.


Tiếng oán than của mấy người dậy đất lần thứ hai mặc xong tướng phục, kèn vừa thổi một hơi nếu không đúng hạn tập họp, cho dù là tướng quân cũng phải xử theo quân pháp, bọn họ đi ra ngoài tụ hợp đến một chỗ.


Mấy người hoàn toàn không biết sự sắp xếp của Tiêu Dịch, còn tưởng rằng có thể nghỉ mấy ngày đấy. Nghe được có tướng sĩ nói Tiêu tướng quân muốn đột kích trừ phiến loạn, sắc mặt Triệu Đô đốc liền thay đổi trong nháy mắt, vừa mới quay người trở về, đã bị Tiêu Dịch cưỡi ngựa tới trước mặt chặn lại đường đi, "Triệu tướng quân muốn đi đâu?"


Giờ phút này, trên mặt Triệu Đô đốc không còn hốt hoảng chợt lóe lên rồi biến mất mới vừa rồi, trấn định trả lời: "Mạt tướng quên mang bội kiếm."


Tiêu Dịch nhíu lại mắt phượng, chăm chú nhìn hắn, rất lâu mới trả lời: "Bảo người ta mang tới cho ngươi là được, Triệu tướng quân vẫn là cùng đi theo ta trước thôi."
"Dạ, mạt tướng biết."


Lúc này sắc trời đã ảm đạm, Tiêu Dịch dẫn đầu điều khiển ngựa trừ phiến loạn, lại phát hiện không thấy Cầu Dũng, "Cầu Phó tướng đâu?" Tiêu Dịch hỏi thăm.
Ngay vào lúc này, Cầu Dũng lại cưỡi ngựa chạy tới từ bên ngoài doanh trướng, trực tiếp vòng tới trước mặt Tiêu Dịch,
#d#l#q#


đưa một phong thư và một bức tranh chân dung đến trong tay Tiêu Dịch, cũng nhỏ giọng nói: "Tướng quân, tiểu công tử và Thẩm cô nương bị bắt cóc."


Mà vào lúc mới vừa rồi, Cầu Dũng tập họp hết binh tướng, thì nghe quan binh trông coi nói có người để lại vật này phải giao cho Tiêu tướng quân. Cầu Dũng biết trận chiến hôm nay hết sức quan trọng mấu chốt, một khi có sai lầm, thì có thể bứt dây động rừng, thậm chí tất cả sắp xếp tỉ mỉ đều sẽ uổng phí, vì vậy tự ý thu đồ tr.a xét. Nhưng vừa thấy bức họa, Cầu Dũng đã biết rõ là vị biểu muội mà Tiêu tướng quân để ý kia.


Để ý như thế nào thì Cầu Dũng không nói được, chỉ thấy Tiêu tướng quân dẫn theo vị biểu muội này ra ngoài một lần, nghe nói đến trường ngựa của Ngụy gia. Chỉ cần nghe nói Tiêu Dịch dẫn nữ nhân ra ngoài, Cầu Dũng đã biết Tướng quân nhất định hết sức yêu thích vị biểu muội này, chớ nói chi là con trai của tướng quân. Cho nên loại chuyện như vậy, Cầu Dũng hoàn toàn không dám gạt.


Tiêu Dịch nghe xong ngay sau đó bèn mở thư ra tr.a xét. Một đám tướng lĩnh phía sau bắt đầu còn không rõ, chỉ cảm thấy cả người Tiêu Dịch tản ra vẻ lo lắng, làm cho cả quân doanh dường như cũng lọt vào bên trong một loại lạnh lùng cực hạn. Tướng sĩ khác thở mạnh không dám thở ra lung tung, rối rít suy đoán nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì, nhất thời lòng quân tán loạn.


Cầu Dũng cũng là nín thở trầm ngâm, chỉ chờ Tiêu tướng quân làm quyết định cuối cùng. Nếu như bây giờ đi cứu tiểu công tử, vậy giúp đám giặc cướp Hoài Châu này có thể chạy mất. Nếu như đi trừ phiến loạn, vậy tiểu công tử và Thẩm cô nương chỉ sợ là dữ nhiều lành ít, bên nặng bên nhẹ, đều là khó có thể lựa chọn.


Cầu Dũng không dám nói nhiều thêm nữa, chỉ hơi ngước mắt nhìn Tướng quân. Vì sao Mộc Lạp Thị bắt cóc tiểu công tử, cuối cùng thậm chí ngay cả Thẩm cô nương cũng bắt cóc, có người không hiểu, nhưng Cầu Dũng rõ ràng. Mộc Lạp Thị này thật sự là mắt tinh, lập tức đã bắt được xương sườn mềm của tướng quân, chắc hẳn bởi vì chuyện giam giữ thuyền hàng, lúc này Mộc cẩu đã điên rồi, cắn người lung tung.


Có điều Tướng quân là tính tình gì, thì hắn rõ ràng nhất, hắn ta căm ghét nhất là uy hϊế͙p͙ người của hắn, còn là bắt uy hϊế͙p͙ quan trọng nhất của Tướng quân. Mộc Lạp Thị đánh bàn tính quá kém rồi, thiệt thòi cho hắn còn là thương nhân, không chỉ thuyền hàng có thể hắn không lấy được, ngay cả tính mạng cũng phải lo lắng. Đối với điểm này, trong lòng Bùi Dũng hết sức khẳng định, hắn tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt.


"Cầu Dũng, ngươi dẫn người theo Đô Đốc đi trừ phiến loạn, ta đi cứu bọn họ."
"Nhưng Tướng quân, một mình ngài? Ta và Tướng quân cùng đi." Cầu Dũng lo lắng xoa dịu tướng quân, vội vàng nói.
"Quân lệnh, chẳng lẽ ngươi muốn cãi lời sao?"


"Dạ, Tướng quân," Tuy Cầu Dũng không tình nguyện nữa cũng phục tùng bởi vì quân lệnh, nhưng nhìn Triệu Đô đốc và đám phế vật kia, quả thật một chút ý định trừ phiến loạn cũng không có, có bọn họ đừng nói trừ phiến loạn, không kéo chân sau cũng đã tốt rồi.


Ngay sau đó, Tiêu Dịch không thể không giao quyền lực trừ phiến loạn cho Triệu Đô đốc, cũng nói sắp xếp trước đó. Theo lý quan hàm của hắn cao nhất, lại là tướng phòng thủ Hoài Châu, không có ứng cử viên thích hợp hơn.


Triệu Đô đốc vội vàng đồng ý, trong bóng tối, trên mặt hắn xẹt qua một nụ cười quỷ dị hả hê trên sự đau khổ của người khác và thở phào một hơi.


Giờ phút này, Tiêu Dịch cũng nắm tay lại chặt chẽ, chợt vỗ vào trên yên ngựa, gân xanh trên mu bàn tay dữ tợn bạo lực. Tiêu Dịch không che giấu chút nào tản ra tức giận cực đoan, một lúc lâu, đôi mắt hắn hoàn toàn đỏ như máu, "Ta nhất định là quấn quanh hắn không dứt."
......


Thẩm Họa và Dục Ca Nhi bị giam ở trong một gian nhà gỗ cũ nát, gian nhà gỗ này hẳn đã được cải tạo qua. Nàng và Dục Ca Nhi đều bị xích sắt khóa ở cổ chân, nhúc nhích một chút đã vang lên tiếng kim loại ma sát lách cách. Cậu nhóc đã bị nàng dỗ ngủ, Thẩm Họa bèn lẳng lặng dựa vào trên tường gỗ mất hồn. Nàng không biết Mộc Lạp Thị sẽ viết lá thư kia như thế nào, nhưng nhất định là bất lợi đối với Tiêu Dịch. Tâm trạng nàng có chút không yên, một loại cảm giác lạ lẫm cuốn lấy dòng suy nghĩ của nàng, đè nén nàng vẫn trầm mặc lúc lâu.


Cửa gỗ bị mở ra, Thẩm Họa bị tiếng vang vừa mới này kéo lại suy nghĩ, ngọn nến xunh quanh vách tường bốc cháy vang lên tiếng lốp bốp rất nhỏ, ở ban đêm tĩnh lặng này rất là rõ ràng. Nàng đã lười để ý tới Mộc Lạp Thị ra ra vào vào, bèn trực tiếp làm bộ ngủ, thân thể không có sức dựa vào trên vách tường.


Đột nhiên, lại cảm giác có một đôi bàn tay vuốt ve gương mặt của nàng, Thẩm Họa trải qua một lần kinh nghiệm trên thuyền, vô cùng gai mắt đối với thuộc hạ Mộc Lạp Thị, chỉ sợ lại là kẻ xấu nào đó ham muốn nhớ nhung vẻ đẹp của nàng. Toàn thân Thẩm Họa cũng không có đồ có thể phòng thân, duy chỉ có còn có một cái miệng, đi lên bèn cắn tới cái tay sờ soạng kia.


"Biểu muội đã bao lâu chưa ăn thịt rồi?" Người nọ đột nhiên rút tay, lui về phía sau hai bước, hình như cũng có thể nghe được tiếng vang xích sắt.


Nàng vội vàng mở mắt ra, ánh nến mờ mờ, nhất thời càng không nhìn rõ mặt người tới, chỉ là vóc người cao lớn, bả vai rộng rãi này, còn có câu gọi biểu muội luôn có nụ cười kia của hắn, trừ Tiêu Dịch, sẽ không có những người khác nữa.






Truyện liên quan