Chương 5: Phong Ba Mua Thịt Heo
Trình Dao Dao nhào lên giường, bỗng nhiên cô che miệng nghẹn ngào khóc nức nở. Cô không biết mình khóc vì ai, vì bản thân? Vì Tạ Tam? Hay vì thời đại xui xẻo này?
Trình Dao Dao tự thương cảm, cô khóc nửa ngày mới đi ngủ.
Xe BMW, nhân viên phục vụ mặc áo đuôi tôm bê món ngon, rượu ngon đến. Trình đại tiểu thư mặc một bộ váy đen bao lấy thân hình linh lung, cả người không cần đeo vàng bạc ngọc trai, trên chân đi đôi giày cao gót Chanel 10 phân bước vào sàn nhảy, một đám người tầm thường lập tức mất hết nhan sắc, ánh mắt đàn ông điên cuồng nóng rực, họ tranh nhau cúi đầu dưới váy cô. Cô là Muse, là nữ thần, là một đóa hoa phú quý yểu điệu giữa nhân gian.
Đến khi bị Trương Hiểu Phong đánh thức, Trình Dao Dao còn đang đắm chìm trong giấc mộng xa hoa cũ. Sắc trời đã tối, trong ký túc xá cũng không đốt đèn, bầu trời mơ mơ hồ hồ, Trình Dao Dao không biết là ngày hay đêm.
Trương Hiểu Phong là người chất phác thẳng thắn, cô đánh vỡ mộng đẹp của Trình Dao Dao: "Mau dậy đi, chúng ta đi mua thịt!"
Thì ra không phải là mơ.
Trình Dao Dao thất vọng thở dài, cô chậm rãi ngồi dậy. Bây giờ cô làm gì có tâm tư ăn thịt. Nhưng dạ dày lại kêu ầm ầm thể hiện sự thành thật đối với khát vọng ăn thịt. Lúc trước nguyên chủ chạy vào trong núi nửa ngày, ngoại trừ một bát canh gừng thì cái gì cũng không ăn. Vừa rồi cô không cảm thấy gì, Trương hiểu Phong nhắc nhở cô mới phát hiện bụng đã sớm đói như lửa đốt.
Bước chân của Trình Dao Dao không vững, cô đi theo Trương Hiểu Phong ra ngoài thuận miệng hỏi: "Đi mua ở đâu?"
Mấy người Trình Nặc Nặc đã sớm chờ ở bên ngoài, họ nghe vậy thì nói: "Không phải hôm nay Tạ Tam bắt được lợn rừng sao? Anh ta quy ra tiền bán cho đại đội bên trên, người trong thôn đều đi mua. Chúng ta đi nhanh lên, chậm sẽ không mua được."
Cả người Trình Dao Dao đau nhức, cô phàn nàn: "Vậy cô đi xếp hàng không phải tốt à, kéo tôi theo làm gì?"
Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân liếc nhau cười cổ quái, hai người sống ch.ết kéo Trình Dao Dao đi ra ngoài. Mùa hè mưa tới cũng nhanh đi cũng nhanh. Trên đường đi vào trong thôn, cành liễu nhỏ ra nước, từng căn nhà trệt có mái ngói xanh than với bức tường bằng đất thấp thoáng ở phía xa. Trong ngõ hẻm là cửa đá màu xanh, mặt đường ướt sũng giống như tùy thời xuất hiện một cô gái xinh đẹp như đinh hương.
Đáng tiếc ven đường có một đám trẻ con dính bùn đất rất bẩn đang ngồi chồm hổm dưới đất, mấy đứa bé ngậm ngón tay nhìn Trình Dao Dao giống như nhìn phong cảnh Tây Dương. Bọn nhỏ còn vỗ tay gọi: "Hồ ly tinh tới, hồ ly tinh tới rồi!"
Trình Dao Dao tức giận dậm chân, cô hung dữ nói: "Đi!"
Tiếng nói của Trình Dao Dao mềm mại không có chút hung dữ nào. Bọn nhỏ vỗ tay đuổi theo cô hát đồng dao: "Ha ha ha ha, tức giận à! Cô vợ nhỏ, đừng nóng giận, mang cô đi tụ tập dùng trà!"
Trình Dao Dao siết chặt nấm đấm, cô hận không thể đấm bọn nhỏ một trận. Trương Hiểu Phong khuyên cô: "Sắp đến rồi, không cần để ý đến bọn nhỏ, gương mặt cô xinh đẹp nên bọn nhỏ mới đùa giỡn với cô thôi."
Ba người đi đến chỗ cây hòe lớn ở cổng thôn, một đám người đã vây chật xung quanh như nêm cối. Bây giờ Trình Dao Dao mới biết Trương Hiểu Phong kéo mình đi làm gì.
Vừa thấy Trình Dao Dao, mấy đứa trẻ ranh to xác lập tức đẩy đám người ra nhường đường. Một tên lưu manh vô lại mặc quân phục xanh ngắn tay chạy đến chỗ cô nói: "Thanh niên trí thức Trình, cho cô vị trí tốt này!"
Mấy cô gái khác mặc kệ, họ xông lên nịnh bợ chàng trai: "Lâm Gia Tuấn, mọi người đều đến đây đợi nửa ngày rồi, anh dựa vào đâu để người ta chen ngang?"
Lâm Gia Tuấn nhổ cỏ đuôi chó bên trong miệng ra nói: "Tôi cam tâm tình nguyện!"
"Sao anh không nhường tôi? Ngại chị dâu không đủ xinh đẹp sao?" Mấy cô gái không buông tha, họ cười mắng Lâm Gia Tuấn, ánh mắt lại không có ý tốt bay tới mặt Trình Dao Dao.
Hôm nay Trình Dao Dao mặc áo sơ mi trắng và quần đen, cách ăn mặc gọn gàng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp chiếm hết cảnh xuân. Hồ ly tinh đúng là hồ ly tinh, ăn mặc thế nào cũng đều lộ ra vẻ quyến rũ.
Nhóm người lên tiếng: "Có khuôn mặt xinh đẹp thì có thể được đặc thù sao?"
"Đúng đấy, lúc làm việc thì lười biếng, ngay cả bây giờ cũng lười không chịu xếp hàng."
Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân không quan tâm. Các cô không thích Trình Dao Dao là một chuyện, nhưng khi ở bên ngoài các nữ thanh niên trí thức phải nhất trí: "Nói cái gì đó, chúng tôi làm gì đặc thù? Là bọn họ tự nguyện để chúng tôi chen ngang!"
"Chúng tôi không đồng ý!" Cô gái kia hung dữ nói: "Tất cả mọi người đều xếp hàng, dựa vào đâu các cô được chen ngang? Cô mua trước rồi, chúng tôi sẽ không mua được nữa."
Đám người mồm năm miệng mười ầm ĩ lên, sự chú ý của Trình Dao Dao đã sớm bay đến người đồ tể.
Trên thớt để con lợn rừng suýt chút nữa giẫm ch.ết Trình Dao Dao, nó đã được giết cạo sạch lông trần trùng trục bày ở trên thớt chờ phân chia. Cơ bắp rắn chắc của đồ tể trẻ tuổi kéo căng, sau cơn mưa trời lạnh dần nhưng chỉ có hắn nóng hừng hực, hormone mạnh mẽ tản ra xung quanh.
Hắn là một thanh niên trẻ tuổi, lông mày hẹp dài hạ thấp xuống thu lại nanh vuốt. Trình Dao Dao nhớ lại hình ảnh hắn ở trên núi, một đao cắt đứt yết hầu của lợn rừng, ánh mắt đỏ ngầu, sát khí bừng bừng.
Xung quanh ồn ào đều không liên quan đến hắn, Tạ Tam cầm dao, cơ bắp cánh tay phải phồng lên, hắn chém miếng xương sườn lăn trên thớt. Cổ Trình Dao Dao mát lạnh, cô cảm thấy kết cục của mình giống hệt con lợn rừng kia.
Cô yên lặng lùi về sau một bước.
Nhưng người khác lại không cho phép. Lâm Gia Tuấn bị đám người chọc giận, hắn trừng mắt đẩy Trình Dao Dao về phía trước: "Hôm nay tôi nhất định để Trình Dao Dao là người thứ nhất mua thịt!"
Trình Dao Dao chưa kịp phản ứng đã bị hắn đẩy lên trước tấm thớt, hai tay cô đè lên cái thớt đầy mỡ, ánh mắt đối diện với con lợn rừng ch.ết không nhắm mắt.
"Á!" Trình Dao Dao kêu thảm lên.
Một bàn tay lớn nắm lấy Trình Dao Dao giúp Trình Dao Dao tránh được thảm kịch hôn môi với lợn rừng. Bàn tay người đàn ông to lớn nóng hổi, lúc da thịt chạm nhau, một mảnh ký ức lập tức tràn vào trong đầu cô.
Không đợi Trình Dao Dao nghĩ kỹ, Tạ Tam thu tay lại nhìn xuống cái thớt giống như con lợn rừng kia đáng giá thưởng thức hơn so với Trình Dao Dao.
Lâm Gia Tuấn vỗ thớt, giọng nói kiêu căng: "Tạ Tam, cắt thịt heo cho thanh niên trí thức Trình!"
Mắt Tạ Ba cũng không thèm nhấc lên, hắn cầm một khối vải trắng lau lưỡi dao.
Lâm Gia Tuấn không nhịn được, hắn tức giận nói: "Lỗ tai anh bị điếc à?"
Bàn tay Tạ Tam lau qua lưỡi dao sáng như tuyết, Lâm Gia Tuấn vô thức lùi lại hai bước, trong lòng run rẩy. Tên Tạ Tam này luôn luôn im lặng nhưng lúc mổ heo hay đánh nhau đều rất hung ác.
Tạ Tam giương mắt nhìn hắn, vẻ mặt hắn lạnh nhạt: "Xếp hàng."
Trình Dao Dao lấy khăn tay nhỏ ra lau dầu mỡ trên tay, cô trợn trừng mắt lườm Lâm Gia Tuấn. Có kiểu nịnh bợ như này sao?
"Anh, anh..." Lâm Gia Tuấn nhận được ánh mắt kia của Trình Dao Dao, hắn tự cho rằng đấy là ánh mắt cổ vũ. Cô gái xinh đẹp ngay trước mặt, sao hắn có thể chịu thua được: "Anh! Anh là đồ chó con nhà địa chủ, nếu không phải bố tôi thấy anh đáng thương nên thu thịt heo của anh để bù trừ khoản nợ của đại đội, nhà anh đã sớm bị lấy đi rồi. Đến lúc đó, bà nội địa chủ và người em gái ma bệnh kia của anh, tất cả đều..."
"Phanh" một tiếng, con dao của Tạ Tam chặt lên trên thớt, hắn bước ra xách cổ áo của Lâm Gia Tuấn lên giống như xách một con gà: "Đến sân phơi gạo, anh dám không?"
Sân phơi gạo trong thôn là nơi đánh nhau tốt nhất, đàn ông trẻ tuổi nổi máu lên thì bốc cháy.
Người trẻ tuổi chỉ sợ thiên hạ không loạn: "Đánh đi! Đánh đi!"
Trình Dao Dao đứng cách bọn họ gần nhất, cô thấy Tạ Tam bắt lấy Lâm Gia Tuấn, cơ bắp trên cánh tay của hắn nổi lên gân xanh, bên trong đôi mắt hẹp dài hiện ra tơ đỏ cực kì đáng sợ.
Trình Dao Dao nhỏ giọng nói: "Đừng đánh nữa..."
Trình Dao Dao không nói còn tốt, vừa nghe thấy thanh âm của cô, Lâm Gia Tuấn liền điên cuồng vươn cổ kêu gào: "Đi thì đi! Chẳng nhẽ tôi lại sợ anh!"
"Dừng tay lại cho ta!"
Đại đội trưởng cùng bí thư chi bộ thôn vội vàng đuổi tới, trông thấy hai người giương cung bạt kiếm, ông tuôn ra một tiếng gầm thét.
Bí thư chi bộ thôn là một người ngay thẳng, tính tình nóng nảy, nét bút hỏng lớn nhất trong đời ông chính là con trai Lâm Gia Tuấn. Ông cởi giày: "Gia Tuấn, mày ngứa da à? Lăn tới đây cho tao!"
Lâm Gia Tuấn thấy bố già tới thì không đoái hoài tới việc kéo Tạ Tam nữa, hắn co cẳng chạy mất. Bí thư chi bộ thôn giơ chiếc giày khập khiễng đuổi theo phía sau làm mọi người cười vang một trận.
Đại đội trưởng nói với Tạ Tam: "Mọi người vẫn đang chờ thịt heo, trời nóng nực, thịt heo không để lâu được."
Đại đội trưởng nói xong rồi nhìn Trình Dao Dao đang tựa vào bàn thớt run lẩy bẩy, ông cau mày nói: "Lại là cô, mấy nữ thanh niên trí thức này thật phiền toái."
Một người phụ nữ trong thôn kêu lên: "Là Trình Dao Dao muốn chen ngang mới gây ra chuyện."
Hàn Nhân không cam lòng yếu thế: "Cái gì gọi là chúng tôi chen ngang? Rõ ràng chỗ này là do Lâm Gia Tuấn để chúng ta!"
Mắt thấy lại muốn ầm ĩ lên, Trình Dao Dao cắt ngang: "Đừng ồn ào nữa! Ngay từ lúc bắt đầu tôi đã có không có ý định chen ngang rồi."
"Cái gì?" Hôm nay Trình Dao Dao đổi tính rồi? Tất cả mọi người đều sững sờ.
Nguyên chủ này làm phiền rất nhiều người nha. Trình Dao Dao ho nhẹ một tiếng, cô khách khí với đại đội trưởng: "Cháu vừa đến, Lâm Gia Tuấn liền kéo tay cháu bắt cháu xếp lên đầu hàng. Không phải cháu muốn chen ngang."
Trình Dao Dao ngoan ngoãn vâng lời đứng ở một bên, giọng nói của cô nhàn nhạt làm người khác cảm thấy cô bị oan ức.
Một người đàn ông đứng trong nhóm thôn dân lập tức lên tiếng: "Đúng vậy, rõ ràng là tên Lâm Gia Tuấn muốn nịnh bợ, quan tâm đến chuyện của thanh niên trí thức Trình mà!"
Trương Hiểu Phong cũng vội vàng nói: "Đại đội trưởng, thật sự chuyện này không liên quan đến Dao Dao. Mọi người đều nhìn thấy, bác có thể hỏi bọn họ."
Đại đội trưởng xua tay: "Được rồi, ký túc xá của thanh niên trí thức các cô ở ngoài đầu thôn, trời đã trễ như vậy, để các cô cắt thịt trước, mấy cô gái về muộn không an toàn. Mọi người nói được không?"
Đại đội trưởng lên tiếng, đương nhiên không ai phản đối, chỉ có mấy cô gái khinh thường bĩu môi.
Trình Dao Dao bước đến trước tấm thớt, Tạ Tam rút dao ra, lưỡi dao sáng như tuyết, Trình Dao Dao không nhịn được run nhẹ.