Chương 66: Đưa Cơm
Editor: Trâu lười
Đến ngày hái dưa hấu trong thôn, già trẻ gái trai đều đi làm. Hái dưa hấu cũng tính công phân, thanh niên làm việc hết sức chăm chỉ, phía sau cái cổ lưng bị phơi thành màu lúa mì, buổi tối cởi áo ba lỗ tắm rửa, vết tích sau lưng hiện rõ.
Dưa hấu có vỏ xanh hoa văn đen to như con heo nhỏ, cầm cuống dưa vặn một cái, hai tay ôm dưa hấu đưa cho người bên cạnh, người bên cạnh lại truyền tiếp dưa hấu từ đầu bờ sông đến dưới bóng cây. Trên mặt đất phủ đầy rơm rạ, dưa hấu chồng chất thành đống cao như núi nhỏ, phân ra theo kích thước lớn nhỏ và chất lượng, lần lượt cân lên.
Hơi nóng cuồn cuộn tập kích cũng không ngăn được sự nhiệt tình của các nông dân. Dưa hấu năm nay chín sớm, dùng máy kéo trong thôn vận chuyển vào huyện, 6 tháng cuối năm không phải đói kém nữa! Tạ Chiêu không nghỉ giải lao làm đến trưa, đại đội trưởng thổi còi, gọi mọi người dừng lại, ăn cơm trưa nghỉ ngơi.
Các thôn dân mong chờ kêu một tiếng, để dưa hấu xuống rồi giải tán. Tạ Chiêu đứng lên, thở phào một cái, mồ hôi cuồn cuộn chảy dọc theo trán trôi xuống, sau lưng và vạt áo ướt đẫm. Bên cạnh có người gọi hắn: “Tạ Tam, đi ăn cơm?”
Bây giờ Tạ Chiêu lái máy kéo, không còn là đồ chó con mọi người sợ tránh xa không kịp như trước, thỉnh thoảng có người chào hắn, nói chuyện phiếm vài câu, không thân quen, nhưng cũng tốt hơn ngáng chân hắn.
“Ừm, đợi lát nữa.” Tạ Chiêu thuận miệng đáp ứng, bê mấy trái dưa dấu cạnh chân đến dưới bóng cây.
Các thôn dân tìm chỗ mát mẻ ngồi xuống, lấy lương khô ra ăn. Nhà ai có cô vợ nhỏ xách giỏ tới, lấy ra một bát mì chua, rước lấy ánh mắt trêu trọc và hâm mộ của người bên cạnh.
Tạ Chiêu nhìn qua, mấp máy môi. Bao giờ hắn mới có thể cưới Trình Dao Dao vào cửa, để cô đưa cơm tới cho mình?
Mấy hôm làm việc vất vả, Trình Dao Dao cũng làm mì chua cho hắn ăn. Canh chua làm từ nước cháo lên men, thịt lợn và cà chua thái nhỏ, thêm rau cần non, chua cay kích thích. Sợ hắn ăn ngán rồi, lại đổi món canh cá chua, tôm lạnh và mì lạnh đa dạng. Tạ Chiêu làm việc ăn ngày càng cường tráng, mặt Trình Dao Dao lại nhỏ một vòng.
Nghĩ như vậy, khóe môi Tạ Chiêu nổi lên ý cười, giống như trông thấy Trình Dao Dao đội nón mặc áo màu hồng nhạt, mang theo rổ, thướt tha đi về phía mình.
Không, đó là thật!
Mắt Tạ Chiêu bỗng nhiên co lại, vội đứng dậy. Mấy người đàn ông đang ngồi trên bờ ruộng ăn cơm cười đùa cũng im tịt, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái đang chậm rãi đi tới.
Trình Dao Dao cầm một cái giỏ, dùng hai tay cố hết sức mang theo, trên đầu đội nón tre nhỏ bị lệch cũng không lấy tay nâng lên, Tạ Chiêu ở trên cao nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm nhỏ nhắn của cô, đôi môi đỏ như hoa hồng hết sức chói mắt.
Trong ruộng im lặng một lúc, chỉ có tiếng ve kêu ồn ào chói tai. Hơi nóng cuồn cuộn xen lẫn với ánh mắt hiếu kỳ hoặc dò xét của đám người, quan sát qua lại giữa Trình Dao Dao và Tạ Chiêu.
Trình Dao Dao thở phì phò, đi đến trước mặt Tạ Chiêu, còn chưa mở miệng trước đặt cái giỏ nặng trĩu xuống — Tạ Chiêu đỡ lại. Trong giỏ vang lên thanh âm bát sứ va chạm, cứ bỏ xuống như vậy, nhấ định sẽ vỡ.
Trình Dao Dao không biết gì, nâng nón tre lên ngẩng đầu nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nóng rát, giống như con mèo nhỏ tranh công: “Em đưa cơm đến cho anh.”
Yết hầu Tạ Chiêu khát khô, hắn muốn hỏi Trình Dao Dao sao lại tự mình đến, muốn hỏi Trình Dao Dao nóng không, giỏ nặng không, nhưng ánh mắt của mọi người sáng như đuốc, tất cả lời nói chỉ có thể hóa thành một câu đơn điệu: “Ừm.”
Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao chớp chớp, hơi hoang mang, Tạ Chiêu mở miệng cắt ngang trước khi cô làm nũng: “Sao lại để em đưa cơm tới? Tiểu Phi đâu?”
“Sức khỏe Tạ Phi còn chưa tốt, dù sao em cũng tiện đường.” Trình Dao Dao nhìn lướt qua người đang đi tới, phản ứng kịp nói.
Chị dâu Kim Hoa bưng bát đi tới, mắt nhìn bên trong cái giỏ, cười nói: “Nha, cuộc sống của Tạ Tam nhi ngày càng tốt, có người đưa cơm cho! Ăn cái gì vậy?”
Trình Dao Dao đội nón tre lên, hung hăng nói với Tạ Chiêu: “Em gái anh làm cơm cho anh, mau ăn đi! Ăn xong em tiện đường cầm về!”
Nói xong liền nâng cằm nhỏ lên rời khỏi.
Tạ Chiêu không nói chuyện. Chị dâu Kim Hoa nhìn chằm chằm bóng lưng Trình Dao Dao: “Chậc chậc, tính tình lớn đấy, ở nhà cậu gây không ít chuyện đâu a? Con gái đến từ thành phố là vậy, làm sao tốt giống con gái ở thôn chúng ta, chịu khó, trung thực, có thể lo cho gia đình!”
Dưới bóng cây xa xa, Trình Dao Dao ngồi cùng chỗ với Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong ăn cơm. Hai người họ ăn bánh cao lương mang từ nhà, Trình Dao Dao mang một hộp cơm tôm hum chua cay cùng nhau ăn ngon lành.
Trình Dao Dao bẻ nửa cái bánh cao lương, nắm vuốt nửa ngày không ăn, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm về một hướng.
Hàn Nhân nhìn theo ánh mắt của Trình Dao Dao, bát quái nói: “Chị dâu Kim Hoa muốn làm mối cho chủ nhà của cô đấy!”
“Làm mối?!” Trình Dao Dao trừng mắt lên: “Chị dâu Kim Hoa làm gì vậy, bây giờ không phải không cho phép làm mai sao, ở đâu ra tàn dư phong kiến vậy?!”
Hàn Nhân nuốt thịt tôm xuống, tinh thần tỉnh táo. Trình Dao Dao đến trong thôn lâu như vậy, ngoại trừ nhà Tạ Chiêu căn bản không biết mấy người thôn dân, Hàn Nhân ngược lại, gà mái nhà ai đẻ được mấy quả trứng mỗi chiều đều biết rõ, lập tức giới thiệu một phen.
“Chị dâu Kim Hoa là bà mối nổi danh mười dặm tám thôn! Nhưng thanh danh không tốt lắm, vì một con gà trống, người què cũng sẽ giới thiệu cho cô, lừa gạt được mấy cô gái đấy.” Hàn Nhân nói sinh động như thật: “Cô phải nói cho chủ nhà của cô biết, để hắn cẩn thận một chút.”
Trình Dao Dao nghe xong nén giận, khẽ nói: “Liên quan gì đến tôi!”
Trương Hiểu Phong cười nói: “Đúng đấy, một cô gái như Dao Dao, sao có thể nói chuyện này với nam thanh niên.”
Trình Dao Dao nhịn không được lại nói: “Nhà Tạ Chiêu là địa chủ, sao…sao lại làm mối cho hắn vậy?”
Hàn Nhân nói: “Thôn khác có phú nông được sửa lại án sai cô biết không? Hiện nay người ta lái máy kéo, đây chính là công việc béo bở. Lại nói…”
Hàn Nhân nói lời này mang theo ngượng ngùng, Trương Hiểu Phong hiểu rõ: “Lại nói, người ta là Nhạc Mây nổi danh trong thôn!”
Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân cười haha. Trình Dao Dao bóp nát bánh cao lương trong tay, còi báo động kêu vang!
Chị dâu Kim Hoa cười nói không ngừng bên cạnh, ánh mắt đen nhánh của Tạ Chiêu nhìn lướt qua mặt chị dâu Kim Hoa, ngồi xuống tại chỗ, im lặng mở giỏ ra. Một bát cơm gạo đỏ đầy ụ, bên trên có mấy miếng dưa chuột ướp, không có thức ăn mặn, Tạ Chiêu cúi đầu ăn cơm.
Chị dâu Kim Hoa ngó nhìn, âm thầm bĩu môi. Giai đoạn ngày mùa, đàn ông làm việc tốn rất nhiều sức, nhà nghèo đến đâu cũng không tiếc ăn lương thực tinh, lấy ra thịt khô tích trữ một năm, mỗi ngày nấu một miếng, đàn ông ăn chất béo người mới có sức. Tạ Chiêu cường tráng như thế, chỉ ăn mỗi cái này? Tạ gia quả nhiên nghèo. Nhưng vẫn không ngăn nổi việc Tạ Chiêu lái máy kéo, yên tâm làm mối, bà già có bệnh quỷ kia mấy năm nữa sẽ ch.ết, cuộc sống không phải sẽ tốt lên sao? Thêm nữa… Nhìn mặt mày sâu sắc và cơ bắp trên người Tạ Chiêu, chị dâu Kim Hoa âm thầm líu lưỡi, chỉ nhìn khuôn mặt này, cũng có cô gái đồng ý gả.
Chị dâu Kim Hoa nói khô cả miệng, cũng đem cháu gái của cô ra chào hàng nhưng không có tác dụng, tức giận vung tay đi: “Cậu cho rằng mình là cái bánh trái thơm ngon gì, xuất thân nhà địa chủ, có thể cưới vợ trẻ là tốt lắm rồi! Còn muốn hái trăng trên trời?!”
Tạ Chiêu mắt điếc tai ngơ. Nhai cơm đỏ mềm dẻo ngọt ngọt, lật đũa một cái, dưới đáy có mấy miếng thịt hầm non mềm, còn có một nửa quả trứng luộc. Đũa gắp lên, lòng đỏ trứng gà rơi ra, trộn lẫn với một miếng cơm lớn cho vào miệng, không kịp nhai kỹ liền nuốt xuống, dạ dày thỏa mãn, đầu lưỡi dần dần nổi lên vị ngọt ngào.
Em Dao Dao tích góp giỏ trứng gà rất lâu, lại rỗng rồi.
Tạ Chiêu ăn cơm xong, cất bát và đũa vào trong giỏ, lấy bình nước ra uống mấy ngụm nước hoa kim ngân. Từ lúc bắt đầu mùa hè đến nay Trình Dao Dao rất thích nấu nước thanh mai, nhưng Tạ Chiêu thích uống nước hoa kim ngân hơn, Trình Dao Dao liền nấu nước này cho hắn, uống xong tinh thần tỉnh táo, sức lực tràn đầy toàn thân, chỉ là sức lực quá mức, Tạ Chiêu chảy máu mũi nhiều lần.
Ngồi nghỉ trên đầu bờ ruộng qua giờ ngọ (11h-13h), còi thổi lên, Tạ Chiêu lại đi làm việc. Thân ảnh màu hồng còn ngồi dưới bóng cây không rời đi, Tạ Chiêu nhíu nhíu mày, nói hai câu với người phụ trách cân dưa Lâm Đại Quan, hai người đổi công việc.
Trình Dao Dao đang ghi chép trọng lượng dưa hấu, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng chỉ vào một cái cân và một đống dưa trên đất: “Chọn ra 20 cân để thành một đống, cân xong báo số lượng.”
Đống dưa trên mặt đất rất to, chọn những quả đầu nhọn ra, dùng lời cũ của thôn Điềm Thủy là “Tiến lên”. Tạ Chiêu ôm một quả dưa lớn đặt lên cân, lúc dùng sức đường cong cơ bắp nở ra, mồ hôi chảy liên tục, dương khí mê người cuồn cuộn bay tới.
Trình Dao Dao ngừng thở, cố gắng đặt sự chú ý lên trên quyển vở, nét bút vẫn vặn vẹo như con sóng nhỏ. Cô ảo não xé một trang giấy vo tròn lại rồi ném đi, viết một tờ mới. Kế toán nhìn thấy, còn cười hì hì khen Trình Dao Dao làm việc kỹ lưỡng, cẩn thận tỉ mỉ.
Trình Dao Dao lạnh lùng nhìn hắn, trong ánh mắt sáng ngời viết “Anh có chuyện gì không?”. Cái nhìn này làm hồn kế toán bay đi một nửa, càng tán dóc chuyện đông tây, dính bên người Trình Dao Dao không đi.
Tạ Chiêu đổ mồ hôi như mưa bê được tầm 50 quả dưa hấu, kế toán cuối cùng mới lưu luyến không rời bị gọi đi. Lúc này Tạ Chiêu mới nói chuyện cùng Trình Dao Dao: “Dao Dao, sao em không về nhà?”
Trình Dao Dao nghiêm trang nói: “Em phải làm việc mà.”
Trong thôn hái dưa là chuyện lớn, già trẻ gái trai đều phải làm việc, Trình Dao Dao tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Tạ Chiêu muốn nói lại thôi. Vẻ mặt đó vừa thoáng qua liền biến mất nhưng vẫn bị Trình Dao Dao bắt được, Trình Dao Dao thẹn quá hóa giận: “Làm sao? Em làm việc rất lạ sao? Em trông đám dưa này nửa tháng, có rất nhiều tình cảm!”
Tạ Chiêu sáng suốt lựa chọn im lặng.
Bao yếu ớt đi làm được ngày nào? Mấy hôm nay đều do một mình Tạ Chiêu làm hai phần việc, Trình Dao Dao không thấy xuất hiện — dù sao người ghi chép là Hàn Nhân, giám sát là Lâm Gia Tuấn.
Lâm Gia Tuấn tự nhiên không nói hai lời, còn oán hận bản thân bị phân công làm công việc giám sát, không thể giúp Trình Dao Dao làm việc. Hàn Nhân chỉ cần Tạ Chiêu làm đủ công việc của Trình Dao Dao, bản thân kiếm thêm được một phần công phân, cũng không phản đối. Ba người có cùng đích đến, mỗi ngày Trình Dao Dao đều được điểm chuyên cần trên sổ ghi chép, chỉ có mình cô không biết thôi.
Một giọng nói phá vỡ sự im lặng giữa hai người: “Dao Dao.”
Thẩm Yến đi tới, hắn phơi nắng đen hơn chút, trên gương mặt còn có một vết sẹo nhàn nhạt, ống quần xắn lên, ngược lại tinh thần tốt hơn trước mấy phần. Hắn nhìn Tạ Chiêu, ánh mắt hai người va chạm trên không trung, bầu không khí lập tức căng thẳng.
Trình Dao Dao cất bút, lạnh lùng hỏi: “Làm gì?”
Thái độ tránh xa người nghìn dặm của Trình Dao Dao không dọa lùi được Thẩm Yến, hắn đặt một bọc giấy lên bàn: “Đây là bánh phục linh, cho em nếm thử.”
“Tôi không cần.” Trình Dao Dao không cần suy nghĩ nói.
“Là đồ trong nhà anh gửi tới. Mẹ anh nói rõ đưa cho em.” Thẩm Yến đè thấp xuống, nở nụ cười cưng chiều: “Đây là tấm lòng của mẹ anh, em không thể từ chối chứ?”
Mẹ Thẩm Yến? Trình Dao Dao sờ cằm, lục soát tin tức về mẹ Thẩm Yến trong trí nhớ của nguyên chủ.
Lúc cô vừa suy nghĩ vừa ngoẹo đầu, vẻ mặt vô cùng đáng yêu. Ánh nắng xuyên qua lá cây chiếu lên khuôn mặt cô, làn da nhìn càng trong suốt, đôi mắt màu hổ phách nhạt nhạt. Mọi người đổ mồ hôi như mưa, ngày mùa hè phơi nắng mặt đầy dầu, Trình Dao Dao vẫn trắng như tuyết, như hoa mai kích thích người.
Thẩm Yến thấy nóng mắt, cách bàn cúi người tới gần cô, nói: “Em còn nhớ rõ lúc còn bé, em thường tới nhà anh chơi, thích ăn bánh phục linh này nhất… Ai!”
Sườn phải bỗng nhiên bị va chạm, Thẩm Yến kêu thảm bỗng câm lại trong cổ họng, gương mặt tuấn tú nhất thời vặn vẹo. Thân hình cường tráng màu lúa mì đẩy hắn qua một bên, mái tóc đen nhánh như gốc rạ của Tạ Chiêu đầy mồ hôi chảy xuống, lớn tiếng nói: “Cân xong rồi, tổng cộng 110 quả!”
Trình Dao Dao tránh về sau, che mũi nói: “Biết rồi.”
“Đồ dã man…” Thẩm Yến che xương sườn bên dưới, đau nhe răng trợn mắt: “Anh cố ý!”
Tạ Chiêu mắt điếc tai ngơ, đánh dấu tích trên sổ của Trình Dao Dao, đôi mắt sắc bén nhìn Trình Dao Dao, áo choàng ngắn ướt đẫm để trên vai, quay người đi, hiếm thấy vô lại.
Thẩm Yến thở ra một hơi, nói với Trình Dao Dao: “Dao Dao, em thấy chứ? Loại người dã man này không khách khí với em ở ngay trước mặt anh, em tranh thủ thời gian dọn ra ngoài, không thể ở nhà hắn nữa!”
Nét chữ cứng cáp, in đậm trên trang giấy mỏng manh. Trình Dao Dao gấp sổ lại, lúc nhíu mày nhìn Thẩm Yến biến thành hoang mang: “Không thì sao? Tôi không ở nhà anh ấy thì ở đâu?”
Đôi mắt hoa đào chứa nước, nốt ruồi dưới đáy mắt trời sinh đa tình. Thẩm Yến nhịn không được nói: “Nhà bí thư chi bộ thôn, nhà đại đội trưởng, luôn có nhà tốt hơn nhà hắn!”
Trình Dao Dao lắc đầu: “Trong thôn không ai có phòng ở tốt hơn nhà anh ấy.”
Thẩm Yến đầu óc nóng lên: “Vậy rời khỏi thôn này!”
Đáy mắt Trình Dao Dao lóe lên mấy phần kinh ngạc, nói: “Rời khỏi thôn này?”
Lời này không nên nói. Thẩm Yến hơi hối hận mình nhanh mồm nhanh miệng, ngậm miệng lại.
Ánh mắt Trình Dao Dao xoay chuyển, lộ ra ba phần kinh ngạc và ba phần mong đợi, còn có bốn phần không dám tin: “Chúng ta là thanh niên trí thức, sao có thể rời khỏi thôn?”
Đôi mắt lúc trước luôn sốt ruột đuổi theo hắn, bây giờ cuối cùng cũng nhìn lại hắn. Lòng Thẩm Yến nóng bỏng, nhịn không được nói: “Dao Dao, nếu như có thể rời khỏi thôn, em… em có đi theo anh không?”
Trình Dao Dao thử dè xét nói: “Anh có tin tức gì?”
Thẩm Yến bất chấp tất cả, nắm lấy tay Trình Dao Dao để trên tay: “Dao Dao, chuyện này không thể nói ra với người khác. Trong nhà viết thư cho anh, bọn họ đang giúp anh khai thông quan hệ. Trong thư mẹ anh còn đặc biệt nhắc đến em…”
Lúc Thẩm yến nói chuyện, mắt nhìn chăm chú biểu tình biến hóa của Trình Dao Dao, thổ lộ: “Mẹ anh luôn thích em. Em có nhớ năm em 16 tuổi, mẹ anh mang anh đến dự sinh nhật em…”
“Đương nhiên tôi nhớ kỹ.” Trình Dao Dao sắp xếp tin tức một nhà Thẩm Yến trong trí nhớ của nguyên chủ.
Mẹ Thẩm Yến là một người phụ nữ rất thân thiện, rất thích nguyên chủ. Lúc sinh nhật 16 tuổi của nguyên chủ, mẹ Thấm Yến và bố nguyên chủ còn nửa đùa nửa thật muốn cho bọn họ đính hôn.
Cũng chính vào ngày hôm đó, Thẩm yến “trùng hợp” thấy Trình Nặc Nặc đang trốn ở hành lang khóc.