Chương 98: Dầu Cua.

Mặt trăng sáng rõ trên bầu trời đêm, ngôi sao lấp lánh bao bọc xung quanh.
Trong sân Tạ gia hôm nay rất yên tĩnh, Tạ Phi tắm xong bê chậu ra, gọi Tạ Chiêu đang ngồi trong sân: “Anh, anh còn ngồi đấy làm gì vậy?”


Bà Tạ nói: “Tiểu Phi, cất gà con vào phòng đi, đêm nay nhiều sương, đừng đỏ bọn nó bị lạnh cóng.”


“Dạ.” Tạ Chiêu cất chậu, xách giỏ gà con lên. Gà con có bộ lông màu vàng nhạt tụ tập lại một chỗ, phát ra âm thanh chíp chíp non nớt, trong đó có một con gà mập mạp, trên đỉnh đầu có một nhúm đỏ, nó gạt mấy con gà khác ra chạy tới mổ tay Tạ Phi.


Tạ Phi cười nói: “Đây là con gà của chị Dao Dao, anh, anh nhìn nó hung dữ chưa này. Ai, cũng không biết chị Dao Dao đi đến đâu rồi.”
Vai Tạ Chiêu khẽ động, bà Tạ vội vàng kéo Tạ Phi qua, thấp giọng nói: “Đừng làm phiền anh cháu, không được nhắc tới Dao Dao trước mặt nó!”


Tạ Phi không hiểu nói: “Do anh trai không chịu đi cùng chị…”
“Anh trai cháu… Được rồi, nói cháu cũng hiểu đâu.” Bà Tạ đuổi cô đi: “Nhanh về phòng đi.”
Tạ Phi nửa hiểu nửa không chớp mắt, cô nhìn bóng lưng Tạ Chiêu ngồi trong sân, mang gà con về phòng.


Tạ Chiêu ngồi trên bậc thang trong sân, bên cạnh có một cái giường tre. Dưới ánh trăng, giường tre phát sáng như ngọc, bên trên trải một tấm thảm. Tay Tạ Chiêu nhẹ nhàng vuốt ve thành giường, giống như Trình Dao Dao còn đang nằm ở trên, tiếng nói kéo dài, làm nũng gọi Tạ Chiêu đi xách nước tắm.


available on google playdownload on app store


Bà Tạ nói: “Chiêu ca nhi, trời lạnh rồi, ngồi như vậy coi chừng cảm lạnh, về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”
Tạ Chiêu thu tay về để trên đầu gối, hắn ngửa đầu nhìn trời: “Vâng, tý nữa cháu ngủ.”


Bà Tạ không nhịn được nói: “Thực ra để Dao Dao đi một mình, bà cũng không yên tâm, Chiêu ca nhi, rốt cuộc cháu định làm thế nào?”


Tạ Chiêu không lên tiếng, bà Tạ nói thẳng: “Dao Dao đi chuyến này có thể mở mang kiến thức, nó lại xinh đẹp như vậy, ngộ nhỡ, bà nói là ngộ nhỡ, nó không trở lại, cháu…”
“Không đâu.” Tạ Chiêu nói: “Em ấy sẽ trở lại.”


“Bà cũng tin Dao Dao là một cô gái tốt.” Bà Tạ nói: “Nhưng có một số chuyện không biết trước được. Lúc trước nó không muốn đóng phim, không phải bây giờ vẫn đi rồi sao?”
“Không giống.” Tạ Chiêu chắc như đinh đóng cột. Mặc kệ bà Tạ nói thế nào hắn cũng không lên tiếng.


Bà Tạ tức giận chọc trán hắn: “Cứng đầu!”
Bà Tạ về phòng, tiện tay cầm đèn dầu đi. Ánh sáng trong sân lập tức biến mất, chỉ còn ánh trắng chiếu lên mặt Tạ Chiêu, bên trong đôi mắt hẹp dài tràn ngập tâm tình phức tạp.


Nếu Trình Dao Dao không trở lại, hắn sẽ… Bỗng nhiên có một con vật nhỏ ấm áp nhảy lên đùi, cắt ngang đủ loại suy nghĩ của Tạ Chiêu. Mèo béo màu cam trắng đang hít hà trên vạt áo Tạ Chiêu, nó ngửi thấy hơi thở quen thuộc. Móng vuốt nhỏ nắm chặt áo Tạ Chiêu, giống như muốn tìm thấy Trình Dao Dao, nó uốn éo kêu lên: “Meo! Meo!”


Tính cách vừa bá đạo vừa quen thuộc rất giống Trình Dao Dao. Bộ dáng lạnh lùng của Tạ Chiêu thoáng cái mềm mại, ngón tay gãi tai nhỏ của mèo béo.
“Em ấy không ở đây.” Tạ Chiêu thấp giọng nói, không biết là nói cho Cường Cường nghe hay cho hắn nghe.


Mèo con nghe không hiểu thế nào là rời xa, nó duỗi chân nằm sấp xuống, đôi mắt màu hổ phách chăm chú chờ Trình Dao Dao về nhà.


Một người một mèo ngồi trong sân yên lặng, ánh trăng mờ hơi sương, nền gạch bị hạt sương làm ướt. Cuối cùng Tạ Chiêu ôm mèo béo đang ngủ ngon lành đứng dậy, trước khi quay người về phòng, hắn ngẩng đầu nhìn mặt trăng.


Cùng thời điểm đó, không khí trong xe lửa tĩnh lặng, tiếng ngáy khò khò vang lên không dừng. Mọi người đều ngủ thiế͙p͙ đi, Trình Dao Dao xoa đôi mắt sưng đỏ, mở khe hở nhỏ trên cửa sổ, gió mát thổi vào. Phía xa là bóng cây và đồng ruộng đen xì đang lùi dần về sau, chỉ có ánh trăng sáng như hình với bóng từ đầu đến cuối.


Trình Dao Dao hít mũi, cô lại muốn khóc rồi.


“Khi bạn đến Tô Châu, bạn sẽ thấy những ngôi nhà được xây dựng ở hai bên bờ sông.” Ánh nắng ban mai mờ nhạt, tường trắng ngói đen trên các ngôi nhà ở Tô Châu ướt sũng trong sương mù. Thềm đá uốn lượn hướng về phía dòng sông, trong khe đá mọc đầy cỏ xanh.


Một người phụ nữ đang xắn tay áo, ngồi xổm ở bậc thang giặt quần áo. Bọt xà phòng và nước bẩn bắn tung tóe, cô ấy thuần thục giũ quần áo bằng nước sông, giũ xong lại nhấc lên giặt tiếp.


“Mẹ! Mẹ!” Thanh âm vui sướng vang lên, cô gái mặc áo màu xanh, chân váy đen chạy xuống, bím tóc đen nhánh vung vẩy sau lưng.
Cô gái giơ phong thư trong tay lên: “Con trúng tuyển trường nữ sinh Thượng Hải rồi!”


“Cắt!” Đạo diễn Vinh hô lên, thân hình Trình Dao Dao lảo đảo, vội vàng dựa vào vách đá bên cạnh.
Đạo diễn đứng lên từ phía sau máy quay, nổi giận nói: “Ai dọn dẹp cái sân này vậy? Mặt đất thì ẩm ướt, trơn trượt, Dao Dao ngã xuống làm sao bây giờ?!”


Bậc thang dính hạt sương trơn trượt, Trình Dao Dao đi giày da, suýt trượt chân mấy lần. Chỉ là một cảnh quay đơn giản mà phải quay đi quay lại 7, lần.
Phó đạo diễn toát mồ hôi lạnh, liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi, đạo diễn, là sơ xót của chúng tôi.”


Thư ký trường quay đỡ Trình Dao Dao, ân cần nói: “Dao Dao, cô không sao chứ? Có bị trẹo chân không?”
Trình Dao Dao thử xoay cổ chân, lắc đầu: “Đạo diễn, tôi không sao, chân không bị trẹo. Chắc do đế giày của tôi quá trơn thôi.”


Nghe Trình Dao Dao nói như vậy, sắc mặt đạo diễn Vinh mới hòa hoãn. Lúc trở lại ký túc xá, vừa đóng cửa Trình Dao Dao nhíu mày lại, cô cẩn thận cởi tất ra, trên mắt cá chân sưng đỏ, gót chân mềm mại nhất cũng bị cọ sát.


Nếu lúc trước bị thương như này, cô đã khóc sớm rồi. Trình Dao Dao cầm khăn ướt, hơi do dự cho thêm chút linh tuyền, cô cẩn thận xoa lên mắt cá chân. Cảm giác mát rượi xua tán đau đớn, vết thương dần dần hồi phục như cũ, chỉ còn một vết đỏ nhỏ.


Trình Dao Dao thở phào một hơi. Cô và Tạ Chiêu tách ra lâu rồi, dương khí dần dần tiêu hao hết, cô cũng không dám sử dụng linh tuyền nữa.


Trình Dao Dao cởi đồ hóa trang ra, thay quần áo của cô rồi đi tìm đạo diễn. Đạo diễn Vinh không ở đây, chỉ có phó đạo diễn đang hút thuốc thảo luận kịch bản với biên kịch, vừa thấy Trình Dao Dao, phó đạo diễn dập tắt thuốc nói: “Dao Dao, lại tới chờ điện thoại à?”


Ngày nào Trình Dao Dao cũng đến chờ điện thoại, cả đoàn phim đều biết.
Trình Dao Dao nói: “Hôm nay có điện thoại gọi đến không ạ?”
Phó đạo diễn mở sổ ghi chép, nói: “Không có.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Dao Dao lập tức ảm đạm, thất vọng.


Phó đạo diễn cảm kich cô nói giúp mình trước mặt đạo diễn, ông nói: “Dao Dao, cảnh quay hôm nay của cô đóng xong rồi, tôi cho cô nghỉ ngơi nửa ngày đó.”


“Tôi có thể ra ngoài sao?” Trình Dao Dao kinh ngạc nói. Từ khi tới đoàn làm phim, cô chưa ra khỏi cửa bao giờ. Đạo diễn Vinh quản lí đoàn làm phim rất nghiêm, một nhóm nữ diễn viên trẻ tuổi không ai được ra ngoài, muốn ra ngoài nhất định phải báo cáo, còn phải đi cùng nam diễn viên hoặc nhân viên công tác.


Phó đạo diễn nói: “Mạnh Thư và ông Lý muốn ra ngoài mua đồ, cô đi giải sầu cùng bọn họ đi.”
Trình Dao Dao còn chưa gật đầu, phó đạo diễn nghiêm túc nói: “Cô ra ngoài phải đi theo sát bọn họ, không được để xảy ra chuyện gì. Nếu cô xảy ra chuyện gì, tôi không chịu tội nổi đâu!”


Nụ cười của Trình Dao Dao tươi như hoa, nói: “Cảm ơn phó đạo diễn!”
Trình Dao Dao quay người chạy đi.
Phó đạo diễn và biên kịch bị nụ cười này làm hoa cả mắt, hơn nửa ngày biên kịch mới hút thuốc tiếp: “Đạo diễn Vinh tìm thấy bảo bối này ở đâu ra vậy, sinh động tươi vui.”


Phó đạo diễn nửa đùa nửa thật nói: “Đừng chú ý nữa! Người ta có người yêu rồi. Đạo diễn đã nói qua, Trình Dao Dao đóng phim xong còn phải đưa cô ấy đi học đại học.”


Biên kịch nói : «Tôi già đầu rồi còn có thể có ý đồ gì ! Nhưng tôi thấy Trình Dao Dao đến đây nửa tháng rồi cũng không nhận được một cuộc điện thoại nào. Không phải người yêu của cô ấy …»


«Không thể nào. » Phó đạo diễn nói : « Nói chuyện chính đi, trên kịch bản có một đoạn… »


Gió trên bến đò mang theo mùi tanh tươi mới. Bên cạnh bờ sông là những ngôi nhà cổ san sát nối tiếp nhau, tường trắng mái đỏ mang theo vẻ cổ kính. Trình Dao Dao nhìn mọi thứ trước mắt, cô cảm thấy mới mẻ, buồn phiền trong lòng cũng được quét sạch.


Ông Lý đậu xích lô xong, Mạnh Thư và Trình Dao Dao xuống xe. Thời gian còn sớm, điểm tâm ở cửa hàng ven đường nóng hổi, bay ra mùi thơm mê người.
Mạnh Thư nói : « Chúng ta đi ăn sáng trước đi. »


Trước đây người Tô Châu rất thích ăn điểm tâm uống trà vào buổi sáng, trong thành phố Tô Châu mở đầy quán trà to nhỏ. Quán trà náo nhiệt nhất có thể bày hơn 100 cái bàn trên một ngày, bây giờ quy mô thu nhỏ lại nhiều, không thể thưởng thức được sự tuyệt vời này nữa.


Trình Dao Dao đến Tô Châu lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô ăn sáng ở nơi này. Cô dựa theo trí nhớ của đời trước gọi một bát mì vằn thắn, hai cái bánh trôi nước. Mạnh Thư và ông Lý gọi một bát mì thịt hầm.


Chờ bánh trôi nước được bê lên, mắt Trình Dao Dao choáng váng : «Bánh này to quá mức rồi ? »


Đời trước cô ăn bánh trôi nước to như quả trứng gà đã thấy kinh ngạc, hai cái bánh trôi nước trắng bóc ở trước mặt trôi lơ lửng bên trong bát nước dùng, to bằng nắm tay của trẻ con. Tiếp theo là một bát mì vằn thắn — sủi cảo to như vậy !


Lúc này Mạnh Thư bật cười : « Lần đầu tiên cô ăn đồ ăn sáng ở Tô Châu đúng không ? Gọi nhiều vậy ! »
Trình Dao Dao cười ngượng ngùng, cô lấy bát múc một ít mì vằn thắn, phần còn lại cho Mạnh Thư và ông Lý.


Mì vằn thắn dày mịn, nước dùng tươi ngon, nhưng không hợp khẩu vị của Trình Dao Dao. Trình Dao Dao thổi bánh trôi nước, khẽ cắn một miếng. Gạo nếp dai mềm trơn trượt, nhân thịt nóng hổi chảy ra, mùi thơm bay ra khắp nơi, vị ngọt thấm vào tận trong lòng : « Ngon quá ! »


Mạnh Thư cười nói : « Đây là bột gạo nếp được xay bằng gạo Ninh Ba, rất nổi tiếng ! »
Trình Dao Dao hỏi : «Có thể mua gạo Ninh Ba ở đâu ? Tôi muốn mua gửi về nhà ! »
Mạnh Thư trêu cô : « Gửi về Thượng Hải hay huyện Lâm An ? »
Trình Dao Dao nghiêm mặt, lẩm bẩm nói : « Tất nhiên là Thượng Hải ! »


Mạnh Thư không khách khí cười to. Gần đây Trình Dao Dao gửi rất nhiều thứ về huyện Lâm An, tâm sự của Trình Dao Dao không thể giấu được cô !


Ba người ăn sáng xong, bến đò cũng náo nhiệt lên. Trình Dao Dao ăn hơi no, cô đi chậm rãi dọc theo bến đò, tò mò nhìn xung quanh. Bên cạnh bến đò có mấy cái thuyền đang bán tôm cua, trên bờ cũng bán đầy tôm, cua, baba và rau xanh tươi mới.


Mạnh Thư cười nói : «Trên bến đò có rất nhiều tôm cá tươi mới, có lúc còn xuất hiện đồ ăn mới lạ. Cô muốn ăn gì thì nói với ông Lý ! »


Ông Lý là đầu bếp của đoàn làm phim, tay nghề nấu ăn rất tốt, đoàn làm phim trả tiền ăn cũng hào phóng, bữa nào cũng có thịt. Đáng tiếc ông Lý không biết làm mấy món tôm cá, ông chỉ nấu mấy món phổ biến ở Tô Châu, ngày nào cũng ăn đi ăn lại vài món đấy.


Trình Dao Dao cười nói : « Chúng ta đi xem cua đi. »
Ông Lý nhìn Trình Dao Dao giống như hoa tươi, thuận theo : « Được ! »
Bến đò Tô Châu năm 1970 có rất nhiều thuyền đánh cá thả neo. Thuyền đánh cá có hai đầu nhọn, không gian chỉ đủ chỗ cho một người chèo thuyền ngồi và một người đứng bắt cá.


Gió thu thổi qua, càng cua nhột nhột. Đây là thời điểm bán cua lông náo nhiệt nhất, ngày nào trên bến đò Tô Châu cũng vận chuyển cua lông béo mập. Người chèo thuyền chống sào tre, dùng giọng vùng Giang Nam cò kè mặc cả với người trên bờ.


Ở thời điểm này, cua lông cũng không rẻ. Trong quán ăn ở Tô Châu bán 1 đồng 2 một cân, đắt hơn cả thịt lợn. Nhưng giá cua lông tươi ở trên bến đò rẻ hơn, 7 mao một cân.


Ba người đi xung quanh bến đò, vừa nhìn liền biết là người mua, hơn nữa bộ dáng Trình Dao Dao cũng xuất sắc hơn người. Mấy người chèo thuyền gọi cô : « Đại tiểu thư, mua cua không ? »
Trình Dao Dao nghi ngờ nói : « Sao bọn họ lại gọi tôi là đại tiểu thư ? »


« Đại tiểu thư là cách gọi của người Tô Châu đối với cô gái chưa lập gia đình. » Mạnh Thư cười nói : «Mấy người chèo thuyền thường gọi như vậy. »


Trình Dao Dao hiểu rõ. Giọng nói vùng Giang Nam vang lên không dứt, cô thấy một ông lão chèo thuyền hơi lớn tuổi và một bé trai ngồi ở trên mũi thuyền không biết mời chào khách, cô thuận tiện nói : «Chúng ta mua cua của ông ấy đi. »
Trình Dao Dao vẫy tay, ông lão chèo thuyền đến gần : «Ông ơi, cua bán thế nào ạ ? »


Ông lão chèo thuyền cười cười, bé trai nói to rõ ràng : «Cua lông hồ Dương Thành hơn ba năm tuổi, 8 mao một cân ! »
«Ô, đắt quá ! » Mạnh Thư trêu bé : « Người khác bán 7 mao một cân ! »


«Cua của chúng ta là cua lông bắt trong hồ Dương Thành chính hiệu. » Giọng nói của bé trai cao ngạo, bé giương cằm lên : «Không cần rửa cua ! »
Ông lão chèo thuyền cỗ nhẹ đầu bé trai, sau đó nhấc một cái sọt cho Trình Dao Dao xem.


Cua bên trong sọt to bằng nửa bàn tay, chúng nó giơ càng lôi kéo chân của nhau, không con nào bò ra được. Mạnh Thư không thấy gì lạ, nói : « Bớt chút đi, chúng tôi mua nhiều ! »
Ông lão chèo thuyền khó xử, lắc đầu : «Mấy con cua này đều hơn ba năm tuổi, con nào cũng nhiều trứng. »


Mạnh Thư có ý muốn giúp hai ông cháu này, nhưng thấy ông lão không chịu bán giá thấp hơn thì bực mình. Trình Dao Dao nói : « Cháu xem chút. »
Bàn tay trắng nõn tiến về phía con cua, một con cua lớn giơ càng kẹp cô. Mạnh Thư hét lên : « Cẩn thận ! »


Bàn tay nhỏ nhắn của Trình Dao Dao chuẩn xác nắm chặt mai cua, con cua lông vung vẩy càng liên tục nhưng không chạm đến cô. Trình Dao Dao mỉm cười đánh giá con cua phun bọt : «Mai cua màu đen, yếm trắng, lông vàng, càng vàng, là cua lông hồ Dương Thành chính gốc. »


Cô lật phần yếm cua ra xem, có rất nhiều gạch vàng : «Là cua cái. »
Mạnh Thư nghe cô nói như người trong nghề, tiến lại gần nhỏ giọng nói : «Đừng để người khác được lợi. »


« Người ta bán cả cua đực và cua cái, cua đực mùa này không béo lắm, nhưng rất mềm. » Trình Dao Dao cười nói : « Tiền nào của ấy. »
Lúc này Mạnh Thư mới thôi. Dù sao đoàn làm phim phim chi tiền ra, không cần bớt chỗ tiền đấy. Cua lông của ông lão chèo thuyền vừa mập vừa tươi mới, tổng cộng hơn 50 cân.


Mạnh Thư nói : «Mua 20kg cho đoàn làm phim cũng đủ ăn rồi. »
Trình Dao Dao cười, nhỏ giọng nói : « Chỗ còn lại để tôi. »


Mạnh Thư không hiểu, nhưng vẫn theo ý cô. 53kg cua sông và 7, kg tôm cá, tổng cộng 47 đồng. Ông lão vừa mở hàng đã bán hết sạch cua, ông vui mừng đến nỗi nếp nhăn cũng giãn ra, ông bảo cháu trai cảm ơn Trình Dao Dao.
Bé trai thông minh nói : « Chị xinh đẹp, ngày mai chị đến chỗ em mua cua tiếp, em tặng chị hai cân tôm ! »


Trình Dao Dao lén đưa cho bé mấy khối đường, dùng giọng Tô Châu cười mắng: «Tiểu quỷ ! »
Trình Dao Dao mua thêm 10 cân cua đực ở nhà khác. Ông Lý xách một giỏ tôm cua cá lên xe, sau đó đến chỗ hẹn lấy mỡ lợn, thịt lợn, đậu hũ và rau xanh. Trình Dao Dao và Mạnh Thư đi dọc bên bờ, mua mấy cân củ ấu.


Củ ấu màu đỏ tươi non sau khi chín chuyển sang màu đen, vỏ cứng, luộc lên ăn rất mềm.
Quay về đoàn làm phim, Trình Dao Dao đi thẳng vào phòng bếp bận rộn.


Mấy chục con cua lớn hấp trong nồi bốc hơi nóng, vỏ con nào cũng chuyển sang màu vàng. Trình Dao Dao và Mạnh Thư ngồi bên cạnh, nhân lúc còn nóng ăn mấy con, sau đó rửa tay bắt đầu bóc vỏ cua. Hai người cầm cái que chuyên dùng để bóc vỏ cua, móc gạch cua còn nóng hổi ra, sau đó lấy thịt ở càng cua.


Gạch cua và thịt cua để riêng ra thành hai đống, gạch cua nhiều, thịt cua ít. Công việc vụn vặt, yêu cầu kỹ thuật tay, Mạnh Thư nói dông dài : «Thịt cua để nguội rất tanh, cô muốn làm cái gì ? »
«Làm xong cô sẽ biết. » Trình Dao Dao cười thần bí.


Hai người bận rộn một lúc lâu, đau hết cả cổ mới bóc xong thịt cua.
Trình Dao Dao cắt gừng và hành tây thành miếng. Cho vào nồi hai thìa mỡ lợn, thả gừng và hành tay vào đảo lên, sau đó đổ gạch cua và thịt cua vào, trộn đều lên làm tăng thêm mùi vị dầu cua.


Gạch cua, thịt cua và dầu cua dần dần hòa quyện với nhau, mùi hương bay ra làm Mạnh Thư nuốt nước bọt, lặp đi lặp lại một câu : « Thơm quá ! »
Trình Dao Dao cười : « Còn chưa nấu xong mà. »


Gạch cua và dầu cua trong nồi dính vào nhau, để lửa nhỏ nấu thêm 5 phút, nước sốt dần dần đặc lại, Trình Dao Dao đổ thêm hai thìa rượu Thiệu Hưng, một ít giấm trắng và hạt tiêu, sau đó xào lên.


Mùi hương vừa rồi đột nhiên thay đổi, không ngửi thấy mùi tanh nữa mà trở nên ngọt ngào tươi mới, mê người hơn cả lúc trước !
Bây giờ Trình Dao Dao mới cẩn thận đổ dầu cua vào trong một cái chậu để nguội. Hơn 30kg cua chỉ làm được nửa chậu dầu cua.


Trình Dao Dao lấy hai bát cơm nóng, chan dầu cua lên, sau đó đưa một bát cho Mạnh Thư : « Ăn thử xem. »


Mạnh Thư không nhịn nổi nữa, ăn một miếng lớn. Ngon! Đây là cảm thụ đầu tiên, hỗn hợp gạch cua và thịt cua mềm mịn, lúc đầu lưỡi chạm vào có thể cảm nhận được mùi vị tươi mới đậm đà. Món này khác món cua hấp, gạch cua đậm vị, nước sốt đẫy đà, thịt cua sau khi chế biến ngấm vị mỡ lợn, rượu và hạt tiêu, khử sạch mùi tanh của cua, làm mùi vị ngon hơn nhiều !


Vừa nãy Mạnh Thư ăn no rồi nhưng bây giờ vẫn ăn như hổ đói, ăn sạch một bát cơm trộn dầu cua ! Cô vẫn chưa thấy thỏa mãn, nói : «Đây là món gì vậy ? »
Trình Dao Dao cười nói : «Tương cua. Người Tô Châu thường gọi là dầu cua, người già ở Tô Châu đều biết làm món này. »


Mạnh Thư nói : « Cho nhiều mỡ lợn và gạch cua như vậy, tôi thấy người bình thường cũng không ăn nổi. »
Mạnh Thư mặt dày nói : « Dao Dao tốt, cô bán cho tôi một cân dầu cua này đi ! »
Trình Dao Dao cười nói : « Đợi mấy hôm nữa rảnh rỗi, cô mua một sọt cua, tôi làm giúp cô. »


« Thật không ? » Mạnh Thư vui mừng, sau đó ngượng ngùng nói : « Vậy làm phiền cô rồi. »
Trình Dao Dao cười : « Không phiền gì cả. Tôi còn có chuyện muốn làm phiền cô đó. »
Mạnh Thư đồng ý luôn, cũng không hỏi Trình Dao Dao muốn cô giúp chuyện gì.


Chờ dầu cua nguội rồi, Trình Dao Dao lấy mấy cái bình thủy tinh sạch đựng dầu cua. Cô cho đạo diễn hai bình, phó đạo diễn, biên kịch và thợ quay phim mỗi người một bình. Còn hai bình đóng gói cẩn thận, chuẩn bị gửi về huyện Lâm An.


Coi như cảm ơn vì mỡ lợn, Trình Dao Dao tự mình dạy ông Lý bí quyết hấp cua lông, còn dạy ông cách làm hai món ăn.


Cơm trưa hôm nay của đoàn làm phim nhận được nhiều lời khen. Mỗi người được chia hai con cua lông hấp, một đĩa cua màu vàng cam nóng hổi đặt trên bàn, không cần thêm gia vị gì, thịt cua tươi non làm mọi người muốn nuốt cả lưỡi.


Một nồi canh cá nấu ớt cay cay thơm ngon, tôm cá được chế biến sạch sẽ, nước canh thấm vào thịt cá, ngay cả xương cá cũng có thể nhai nát, mùi vị cay cay, mọi người ăn đến nỗi đổ đầy mổ hôi.
Đậu hũ nấu gạch cua cũng thơm ngon, bọn họn chưa từng ăn qua món đậu hũ nào ngon như vậy !


Ông Lý được mọi người khen đỏ bừng mặt. Ông làm trong phòng bếp nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên được mọi người khen ngợi như này ! Trình Dao Dao cười không nói, bàn tay nhỏ nhắn bóc vỏ cua.
Nam chính Mạnh Duệ ngồi đối diện Trình Dao Dao, hắn nhìn cô cười nói : « Dao Dao ăn cua sạch quá. »


Lúc ăn cua không tránh khỏi bị bẩn, đặc biệt là người ít khi ăn cua, lúc bóc vỏ làm nát hết thịt bên trong. Mà bộ dáng Trình Dao Dao ăn cua vẫn đẹp mắt, cô dùng một đôi đũa bóc sạch vỏ cua, sau khi ăn xong phần thịt còn có thể ghép vỏ cua lại thành một con cua hoàn chỉnh.


Nghe Mạnh Duệ nói, mọi người quay đầu nhìn Trình Dao Dao, lập tức thấy xấu hổ. Đặc biệt là nữ phụ số hai Lưu Duyệt, thấy Mạnh Duệ khen Trình Dao Dao, trong lòng cô không dễ chịu. Nhưng cô ăn cua dính đầy tay, không thể phản bác lại lời của hắn.


Đám người ăn xong đi rửa hộp cơm, Lưu Duyệt nói thầm với mấy nữ diễn viên khác : « Ăn cua cũng cong cả ngón tay lên, nhìn cô ta điệu chưa kìa ! »
Một cô gái tinh nghịch cười nói : « Cô không cần tức giận với cô ấy, cô ấy có người yêu rồi. »


Lúc Trình Dao Dao đến Tô Châu, đoàn làm phim đều biết chuyện có một nam thanh niên chạy đuổi theo xe lửa.
Tâm tư của Lưu Duyệt bị vạch trần nhưng cô không tức giận, nói : «Tháng này, ngày nào cô ta chạy đến chỗ đạo diễn nhưng không nhận được một cuộc gọi nào cả! »


Mọi người kinh ngạc nói : « Cô nghe ai nói vậy ? »
Lưu Duyệt đắc ý : «Các cô đừng quan tâm ai nói. »
Đám người nghĩ đến bộ dáng suy sụp gần đây của Trình Dao Dao, nói thầm : «Không thể nào ? Trình Dao Dao bị người ta bỏ rơi ? »


«Bộ dáng tốt thì sao, cuối cùng vẫn bị bỏ rơi đấy thôi?! » Lưu Duyệt nói : « Ngày nào cô ta cũng buồn bực ở ký túc xá, ngoại trừ nịnh bợ đạo diễn và Mạnh Thư, cô ta không để ý đến ai cả. Loại tiểu thư cao ngạo này thì có đối tượng tốt gì. »


Mấy người đang nói, bỗng nhiên phía sau có người hỏi : « Xin hỏi đây có phải là đoàn làm phim « Xa xôi » không ? »


Lưu Duyệt nhìn lại, một thanh niên lạ mặt đứng dưới bóng cây cách đó không xa. Vóc dáng của hắn cao lớn, đeo một cái balo quân đội màu xanh, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại lại sáng như sao.


Mặt Lưu Duyệt lập tức đỏ bừng, nhịp tim đập loạn. Mấy cô gái khác cũng cô đẩy tôi, tôi đẩy cô, không có ý muốn nói chuyện.
Thanh niên hỏi lại một lần, tiếng nói hơi khàn.
Lưu Duyệt nói : « Đây là đoàn làm phim « Xa xôi ». »


Đôi mắt hẹp dài của người thanh niên lướt qua mặt cô. Lưu Duyệt cảm thấy tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực : « Anh tìm ai ? »
« Tôi tìm Trình Dao Dao. »






Truyện liên quan