Chương 101: Mượn Góc Quay.

Đạo diễn thân thiết vỗ vai Tạ Chiêu: “Tạ Chiêu, đến thăm Dao Dao sao? Tôi còn đang buồn bực về chuyện dáng người của Mạnh Duệ, không tìm được thế thân thích hợp. Đúng lúc anh đến đây!”
“Thế thân?” Tạ Chiêu hỏi lại. Hắn không hiểu gì cả, bình tĩnh quan sát.


Trình Dao Dao nhỏ giọng giải thích cho hắn: “Có một cảnh quay thân mật, cần quay bóng lưng của nam chính, đạo diễn muốn anh diễn thay đoạn bóng lưng của Mạnh Duệ.”
Nghe nói phải diễn thay cho Mạnh Duệ, Tạ Chiêu nhíu mày. Trình Dao Dao nói với đạo diễn Vinh: “Đạo diễn, Tạ Chiêu không có kinh nghiệm.”


Mạnh Duệ không khách khí: “Đây là quân nhân chuyên nghiệp, thân hình của anh ta đóng quân nhân thế nào được!”


Ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm người hắn như nhìn một con gà luộc trắng bóc. Mặt Mạnh Duệ đỏ bừng, nhưng hắn không cam lòng nhường điều tốt này cho Tạ Chiêu: “Vậy cũng không thể để anh ta đóng cùng Dao Dao!”
Một câu nhắc nhở Tạ Chiêu. Tạ Chiêu hỏi Trình Dao Dao: “Quay phim với em?”


“Vâng.” Trình Dao Dao cẩn thận gật đầu: “Chỉ mượn góc quay thôi!”
Tạ Chiêu đồng ý, nói với đạo diễn: “Phải làm như thế nào?”


Trình Dao Dao ngoài ý muốn nhìn Tạ Chiêu. Tạ Chiêu đồng ý làm thế thân đóng phim? Sự hi sinh này quá lớn rồi, Trình Dao Dao không vui, nhỏ giọng giật dây hắn: “Phải cởi áo ra quay, sẽ bị người ta nhìn thấy hết.”


available on google playdownload on app store


“Dao Dao, cô đi sang bên cạnh đi! Đạo diễn Vinh đuổi Trình Dao Dao ra, lúc này Tạ Chiêu là quả tim của ông, ông vỗ vai hắn cười nói: “Mang trang phục đến đây!”


Mạnh Thư và người chuẩn bị trang phục cầm một bộ quân trang đến khoa tay trên người Tạ Chiêu: “Mạnh Duệ mặc bộ này hơi rộng, anh mặc vừa đó. Cởi quần áo ra đi.”
“…” Trước mặt bao nhiêu người, Tạ Chiêu căng thẳng, bàn tay cứng đờ sờ cúc áo, ánh mắt nhìn Trình Dao Dao.


Trình Dao Dao cười trên nỗi đau của người khác: “Cởi đi, nhăn nhó như thế làm gì?”


Đôi mắt hẹp dài của hắn nhìn về phía cô, động tác mạnh mẽ cởi áo khoác, sau đó cởi tiếp áo sơ mi, cuối cùng chỉ mặc một cái áo ba lỗ màu trắng bó sát người. Ở niên đại này có một điểm đặc sắc, mặc áo sơ mi phải mặc thêm một cái áo ba lỗ bên trong.


Áo ba lỗ bó sát vào bờ vai rắn chắc, cơ bắp trên trên cánh tay nhô lên, vừa nhìn liền biết có rất nhiều sức lực. Trên làn da màu lúa mì của Tạ Chiêu có mấy vết thương cũ chồng chéo lên nhau, đạo diễn Vinh cảm thán: “Vết sẹo này tốt, đây mới là lưng của quân nhân chứ.”


Mạnh Thư cũng nói: “Màu da cũng tốt, không cần thêm phấn! Được rồi, thay bộ quần áo này đi!”
Trình Dao Dao muốn đi cùng thì bị đạo diễn Vinh gọi lại: “Dao Dao trang điểm lại đi, chuẩn bị đóng thử.”
Tạ Chiêu gật đầu, đi theo Mạnh Thư đến phòng thay quần áo ở bên cạnh.


Trình Dao Dao ngồi trên mép giường cầm gương nhỏ bôi son, chỉnh lại sườn xám. Cô vẫn không vui, nói với đạo diễn Vinh: “Tạ Chiêu chưa từng đóng phim, tý nữa thấy máy quay khẩn trương thì phải làm sao?”


Đạo diễn Vinh híp mắt cười: “Không quay thẳng mặt đâu. Hơn nữa, không phải cô không thích đóng cảnh này sao?”
Đạo diễn Vinh thấp giọng: “Chẳng lẽ cô muốn đóng cùng Mạnh Duệ?”


“Đương nhiên là không muốn!” Trình Dao Dao trả lời luôn. Vốn dĩ cô chỉ miễn cưỡng đồng ý đóng cảnh này, vừa rồi Mạnh Duệ chạm vào tóc thôi đã làm cả người cô khó chịu, sau đó còn phải đóng cảnh ôm nhau.


Trình Dao Dao lập tức cảm thấy may mắn, cô nói với đạo diễn Vinh: “Lúc quay phim, nếu Tạ Chiêu đóng cứng như khúc gỗ, quay không tốt, ngài cũng không được mắng anh ấy.”
Đạo diễn Vinh cười hắc hắc: “Cô cũng biết tính tình của tôi rồi đấy, tôi sẽ cố gắng…”


Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, mắt Trình Dao Dao bỗng nhiên tỏa sáng đỏ mặt nhìn chằm chằm về phía cửa, đạo diễn quay đầu nhìn lại trợn tròn mắt.


Sĩ quan cao ráo đứng thẳng tắp mặc một cái áo khoác mỏng, quân hàm màu vàng trên vai lấp lánh lắc lư dưới ánh nắng. Dáng người hắn cao ráo, mặc quân trang bó sát người, nghiêm nghị, oai phong. Lúc đi đường, áo khoác bay bay, giày quân đội giẫm trên nền gạch đá phát ra tiếng vang cộp cộp.


Trình Dao Dao giật mình, gương mặt đỏ ửng: “Tạ Chiêu?”
Sĩ quan đeo găng tay lấy mũ xuống lộ ra đôi mắt hẹp dài, hắn nhìn gương mặt đỏ bừng của Trình Dao Dao: “Ừm.”
Đạo diễn mừng rỡ: “Rất… Rất hợp!”


Mái tóc ngắn của Tạ Chiêu được vuốt sang, cái trán rộng và đôi mắt hẹp dài lộ rõ. Bộ quân trang trên người hắn được thiết kế riêng, quần bó sát người, áo khoác đen, quân hàm màu vàng lấp lánh, găng tay trắng, giày cao cổ quân đội, bên hông còn đeo một cái bao da đựng súng. Dáng người Mạnh Duệ quá gầy, mặc không hợp. Thân hình của Tạ Chiêu là cái giá đỡ quân trang trời sinh, Mạnh Duệ mặc rộng, Tạ Chiêu mặc như đồ được cắt đo cẩn thận, vai rộng chân dài. Cúc áo được may cẩn thận tỉ mỉ, tô đậm cảm giác cấm dục của Tạ Chiêu.


Mọi người không nhịn được nhìn chằm chằm Tạ Chiêu. Ở niên đại này, mọi người đều thích đàn ông mạnh mẽ, Tạ Chiêu mạnh mẽ, khuôn mặt đẹp trai, mặc bộ quân trang này làm người ta nhìn không dời nổi mắt.


Ngay cả Mạnh Duệ muốn thấy Tạ Chiêu mất mặt cũng không còn lời nào để nói, thay quần áo tức giận bỏ đi.
Đạo diễn Vinh cười nói: “Được rồi, chuẩn bị đóng cảnh đầu tiên đi!”


Bộ phim 《Xa xôi》nói chủ yếu về cuộc sống của nữ chính sống cùng mấy người phụ nữ trong nhà, nhân vật nam chính bị mờ nhạt, phần lớn chỉ quay mặt quên và bối cảnh xung quanh nam chính. Tạ Chiêu đóng thế thân không có gánh nặng quá lớn.


Bên trong căn phòng phía Tây chỉ còn Mạnh Thư, thợ quay phim, đạo diễn, Tạ Chiêu và Trình Dao Dao. Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ có tiếng máy móc di chuyển.
Cảnh đầu tiên, đạo diễn Vinh chỉ dẫn Tạ Chiêu: “Cởi ra.”
Tạ Chiêu vừa mới mặc đồ: “…”


Đạo diễn Vinh tùy tiện giống như không phải đang quay phim: “Cậu tưởng tượng một chút, người con gái cậu nhớ thương lập tức trở thành vợ của anh trai cậu. Cậu…”
Áo khoác rơi xuống đất, giày cao cổ không lưu tình giẫm lên áo lưu lại dấu vết.


Sau khi yếu ớt giãy dụa, Trình Dao Dao bị ném lên giường. Trên giường đầy vải vóc chăn đệm, cô ngã xuống ngơ ngẩn cả người, tức giận muốn đứng dậy đánh Tạ Chiêu nhưng bị hắn đè lại.


Người đàn ông mặc quân trang mạnh mẽ, gương mặt đẹp trai đỏ bừng. Trình Dao Dao bị hắn dọa sợ không dám thở mạnh, động tác giãy dụa yếu dần. Cô nằm trên đống chăn, không có sức đánh trả, bàn tay nhỏ nhắn đẩy hắn ra.


Tay Tạ Chiêu cứng như thép giữ chặt làm cô đau nhức. Hắn đứng lên, tay giật cúc áo quân trang, sau đó cởi áo sơ mi ra.
Vai Tạ Chiêu rộng eo thon, cơ bắp nhấp nhô kéo căng áo sơ mi. Đạo diễn cực kì hài lòng với cảnh quay này, ông quay gần hơn, miêu tả kỹ bóng lưng của Tạ Chiêu.


Trình Dao Dao nằm ngửa trên đống chăn, cô bị Tạ Chiêu Chiêu giữ chặt thì giở trò xấu nhăn mặt với Tạ Chiêu, bàn tay nhỏ cù nách hắn. Cơ bắp Tạ Chiêu lập tức căng chặt, hắn bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nhéo cổ tay Trình Dao Dao.


Đạo diễn nói: “Rất tốt! Hiệu quả này tốt lắm, vẩy ít nước lên lưng cậu ấy đi!”
“Thời tiết rất lạnh.” Trình Dao Dao không cho vẩy nước, cô bảo Tạ Chiêu chống đẩy mười mấy cái, cơ bắp Tạ Chiêu săn chắc, trên trán chảy mồ hôi, làn da màu lúa mì như được quét một lớp dầu ô liu.


Đạo diễn Vinh cười nói: “Được rồi. Bây giờ đóng cảnh làʍ ȶìиɦ, quay viễn cảnh.”
Lần này phải đóng thế nào, đạo diễn không nói nữa. Tạ Chiêu nhìn Trình Dao Dao, đôi mắt có ý hỏi thăm. Trình Dao Dao nhỏ giọng trêu hắn: “Không phải bình thường anh làm trò lưu manh lợi hại lắm sao?”


Tạ Chiêu chậm rãi tiêu hóa ý tứ của Trình Dao Dao, bỗng nhiên đôi mắt sáng lên.
Trình Dao Dao đau đầu cảnh cáo hắn: “Đang quay phim đấy, anh thành thật chút đi! Dựa theo cảnh quay, không được chạm vào em!”


Tạ Chiêu có lòng nhiệt tình và thiên phú ở phương diện này tốt hơn Trình Dao Dao nhiều. Hắn cởi móc treo màn, màn đỏ rơi xuống.
Màn che rơi tầng tầng lớp lớp ngăn cách mọi thứ xung quanh. Ánh nắng bị màn đỏ ngăn lại ở bên ngoài, lưu động xung quanh chiếc giường này.


Tạ Chiêu nhìn chằm chằm Trình Dao Dao, ánh mắt miêu tả gương mặt xinh đẹp của cô. Một ngày không gặp như cách ba thu. Một tháng không gặp, hai người nhìn nhau, trái tim đều đập thình thịch.


Khí hậu ở Tô Châu nuôi người, đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao mơ màng như chứa nước Giang Nam, da thịt mịn màng trắng nõn, giống như chỉ cần chạm vào cũng có thể véo ra nước.
Trình Dao Dao nhẹ nhàng đẩy hắn, nhỏ giọng nói: “Đừng ngây ngốc. Đang quay đấy, anh động một chút đi.”


Tạ Chiêu thấp giọng gọi cô: “Em Dao Dao.”
Tiếng nói từ tính khàn khàn bao hàm cưng chiều và ȶìиɦ ɖu͙ƈ. Nghe thấy tiếng gọi này, ngón chân Trình Dao Dao siết chặt, thầm hận mình không có tiền đồ.


Cảnh giả tình thật, cảnh bên trong cảnh bên ngoài không thể phân rõ được nữa. Nóc giường điêu khắc đôi mẫu đơn trải qua 100 năm lại chào đón một đôi trẻ hữu tình.
Đạo diễn Vinh dần dần không chỉ dẫn nữa, máy quay chuyển động chầm chậm thu lại cảnh phim.


Trình Dao Dao bị Tạ Chiêu đè chặt, ngoài trừ mái tóc đen nhánh và đôi tay nhỏ, cả người cô không động đậy được. Ống kính tập chung quay bóng lưng của Tạ Chiêu.
Hơn nửa ngày, bàn chân nhỏ nhắn của Trình Dao Dao duỗi ra khỏi màn, đạo diễn vội vàng quay gần, quay đặc tả.


Lưng màu lúa mì nhấp nhô, rèm cửa bị gió thổi bay lên, ánh nắng chiếu vào bóng lưng của Tạ Chiêu và gương mặt của Trình Dao Dao. Hai người vẫn duy trì khoảng cách từ đầu đến cuối, nhưng không khí ướt át bay vào mặt làm đạo diễn và thợ quay phim đỏ mặt.


Máy quay chuyển động không ngừng, không có ai hô dừng lại.






Truyện liên quan