Chương 105: Canh Phổi.
Một lát sau, bàn đối diện ồn ào một trận: “Thêm bát đũa! Thêm đồ ăn!”
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhàng, có người nhỏ giọng mắng: “Một đám du côn, lưu manh!”
Trong quán ăn vốn dĩ đã náo nhiệt, thanh âm đám người này oẳn tù tì uống rượu ầm ấm như muốn lật cả nóc nhà. Trình Dao Dao nhăn mũi, Tạ Chiêu nói: “Muốn chuyển sang chỗ khác không?”
Tạ Chiêu đặc biệt dẫn cô đến nhà hàng, Trình Dao Dao không muốn hắn thất vọng, cô cười lắc đầu: “Không sao, cách bình phong nên không ồn ào lắm. Đồ ăn ở quán này rất ngon đó.”
Tạ Chiêu yên lặng nhìn bình phong, không nói gì nữa.
Cua hấp nhanh chóng được bê lên: Một cái vỉ hấp bằng tre lót lá sen, bên trên có hai con cua hấp màu đỏ cam nóng hổi, mùi lá sen và mũi nước sốt cua bay vào mũi. Còn có một bát nước chấm gừng, một bình rượu hoa quế được hâm nóng.
Bác gái bê cua nói: “Hai người có cần bóc vỏ không?”
Trình Dao Dao cười gật đầu: “Lầm phiền ạ.”
Bác gái rửa sạch tay, cầm một con cua bóc vỏ. Bác vặn chân cua ra trước, bóc sạch vỏ, sau đó bóc phần thân.
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Tạ Chiêu, Trình Dao Dao giải thích: “Anh cũng không biết bóc vỏ cua, bác gái làm rất thành thạo.”
Bên trong quán ăn lâu đời ở Tô Châu có một loại phục vụ ngoài định mức, đây cũng coi là một loại biểu diễn. Bác gái chuyên nghiệp bóc vỏ cua chỉ cần mấy phút, mà còn bóc sạch sẽ, không lãng phí tí thịt nào.
Bác gái cầm con cua nóng hổi, mặt không đổi sắc, tốc độ bóc cua thành thạo làm người hoa cả mắt. Hai con cua hấp nhanh chóng biến thành một đĩa gạch cua và thịt cua, bên cạnh chất đầy một đống cỏ cua.
Bác gái bóc vỏ cua xong, sau đó chào hỏi rồi đến bàn tiếp theo.
Trình Dao Dao khua tay trước mắt Tạ Chiêu, cười trêu: “Nhìn cái gì vậy?”
Tạ Chiêu khen: “Nghề nào cũng có chuyên môn riêng.”
“Rất tốt, gần đây đọc sách không bị sa sút.” Trình Dao Dao múc một thìa nước gừng đổ lên trên thịt cua, sau đó đưa cho Tạ Chiêu: “Ăn thử xem.”
Hỗn hợp thịt cua và gạch cua nóng hổi cho vào miệng, nước gừng tiêu trừ mùi tanh của cua, trong miệng chỉ còn vị thịt thơm ngon. Tôm, cá tươi ở thôn Điềm Thủy rất ít, đây là lần đầu tiên Tạ Chiêu ăn thịt cua ngon như vậy.
Cua có tính lạnh, Trình Dao Dao chia nửa đĩa thịt cua và rượu hoa quế cho Tạ Chiêu, sau đó chậm rãi ăn. Tạ Chiêu nhanh chóng ăn xong, uống hết nửa bình rượu.
Trình Dao Dao biết hắn thích, vui vẻ nói: “Cua ở thời điểm này rất mập, có thể ăn đến cuối năm đó!”
Tạ Chiêu nghe vậy, ý cười giảm dần, nói: “Anh không thể đợi lâu như vậy.”
Khuôn mặt nhỏ của Trình Dao Dao sụp đổ, nghĩ nghĩ lại nói: “Không sao, em làm thêm mấy bình dầu cua cho anh ăn.”
Tạ Chiêu thở dài: “Nếu em nhất định muốn làm, cũng không được tự bóc vỏ cua.”
Tạ Chiêu nói, liếc mắt ra hiệu nhìn bóng lưng bác gái đang bóc vỏ cua ở bàn bên cạnh. Trình Dao Dao hiểu rõ, vui vẻ gật đầu: “Anh thông minh quá đi!”
Trình Dao Dao hối hận, sao cô không nghĩ đến sớm hơn? Tốc độ và kỹ thuật bóc vỏ cua của mấy bác gái có thể nói là nhất, đừng nói mấy chục cân cua, mấy trăm cân cũng không đáng kể! Sản lượng dầu cua có thể tăng mạnh!
Nhìn bộ dáng phấn khởi bừng bừng của Trình Dao Dao, Tạ Chiêu không thể làm gì khác, hắn dặn cô: “Cũng không được đến chợ đen, Nếu em không nghe lời…”
Câu nói lấp lửng này mang ý tứ sâu xa. Trình Dao Dao sợ run cả người. Tạ Chiêu rất ít khi nói lời uy hiế͙p͙ gì, nhưng nếu hắn nói ra nhất định sẽ làm được.
Nghĩ đến thủ đoạn của Tạ Chiêu, nhiệt tình của Trình Dao Dao đối với dầu cua giảm hẳn, nhưng gương mặt lại nóng bừng, cô vội vàng cầm chén rượu uống một ngụm. Rượu hoa quế ngọt, nhàn nhạt, uống xong ấm cả người.
Mấy món ăn khác cũng được bê lên: cua tuyết, canh phổi, thịt kho, hai bát cơm trắng nóng hổi.
Bên trên món cua tuyết là lòng trắng trứng được đánh bông lên, bên dưới là thịt cua đựng trong vỏ cua. Thịt cua được cho thêm rượu, mỡ lợn rồi đảo đều lên, sau khi chế biến cẩn thận tỉ mỉ sẽ có mùi vị ngon hơn cua hấp. Thịt cua trộn với cơm trắng, tươi ngon làm người ăn muốn nuốt cả lưỡi.
Thịt kho được làm bằng cách buộc dây xung quanh miếng thịt, sau đó kho chín thì cắt thành lát, cho gia vị vào hấp thêm một lúc là được, món này có đủ hai vị mặn và ngọt, hơn nữa còn có mùi dăm bông đặc biệt, thực sự làm người ăn phải khen tới tấp.
Tạ Chiêu thích ăn hai món này, hắn không động đến bát canh có vẻ ngoài xấu xí kia.
Bát canh nóng hổi có màu sữa, bên trong thịt cá nổi lơ lửng. Trình Dao Dao tự mình múc một bát để trước mặt Tạ Chiêu, cười nói: “Món ăn ngon nhất là đây.”
Trình Dao Dao nghiên cứu rất kỹ về đồ ăn, đương nhiên Tạ Chiêu tin tưởng cô, nhưng nhìn bát canh trước mắt, hắn nhìn không ra nó có gì ngon. Nhưng em Dao Dao sẽ không lừa mình, hắn múc canh ăn.
Trình Dao Dao cười trêu hắn: “Ăn chậm thôi, nói anh ăn giống như trâu gặm hoa mẫu đơn không sai mà. Canh cá chuối phải uống phần nước canh khi còn nóng, phần thịt cá để nguội rồi ăn.
Tạ Chiêu vừa uống canh vừa nghe Trình Dao Dao nói về món canh cá chuối này: “Cá chuối là một loại cá đặc biệt ở Thái Hồ, hàng năm đến mùa hoa quế nở thì có cá, hoa quế tàn thì cá cũng biến mất, may mà chúng ta có thể ăn được đợt cuối.”
Tạ Chiêu rất ít nói, hắn là người nghe tốt nhất của Trình Dao Dao: “Đây là canh cá chuối, sao lại gọi là canh phổi?”
Trình Dao Dao cười nói: “Có một nhân vật lớn trong lúc uống canh cá chuối nghe nhầm từ cá chuối thành từ phổi, về sau mọi người cứ để tên là canh phổi luôn.”
Mắt Trình Dao Dao sáng ngời, còn chưa nói hết lời, bỗng nhiên phía sau tấm bình phong có mấy người đi tới, trên người họ đầy mùi rượu.
Trên mặt những người này viết rõ chữ “du côn, lưu manh”. Mấy bàn ăn bên cạnh lập tức yên tĩnh.
Mắt Tạ Chiêu lạnh lùng nhìn mấy người, chào hỏi: “Anh Đổng.”
Mấy người này uống đến mức mặt đỏ bừng, khi họ bước tới gần lập tức bay ra mùi rượu khó ngửi, người dẫn đầu cắt tóc húi cua nói: “Người anh em, cậu đang ăn cơm ở đây à! Đến đây, chúng ta chuyển sang bàn bên kia ngồi cùng nhau cho vui.”
Tạ Chiêu nói: “Cảm ơn anh Đổng, em còn có bạn.”
Trình Dao Dao ngồi bên trong, Tạ Chiêu không để lại dấu vết che trước người cô. Nhưng hắn không ngăn được anh Đổng duỗi cổ nhìn, mắt hắn sáng rực: “Đây… Đây là bạn của cậu?” Là người yêu sao?”
Mấy người bên cạnh cười ha hả.
Trình Dao Dao lạnh mặt, tránh sau lưng Tạ Chiêu. Ánh mắt mấy người kia không đứng đắn gì cả. Trình Dao Dao chưa từng thấy Tạ Chiêu kết bạn với loại người như vậy, trong lòng cô nghi ngờ.
Anh Đổng đối mặt với ánh mắt của Trình Dao Dao, cả người mềm nhũn, hắn cười với Trình Dao Dao: “Ừm, cô ấy tên là gì vậy? Đi, chúng ta sang kia ngồi ăn chung! Đừng khách khí!”
Trình Dao Dao trừng mắt nhìn. Bỗng nhiên Tạ Chiêu đứng dậy, giọng nói lạnh lùng: “Anh Đổng, không tiện.”
Tạ Chiêu cao hơn mấy người kia nhiều, mặt mày lạnh lùng nhìn hơi đáng sợ. Hoàng Lục đứng bên cạnh không uống rượu, hắn thấy thế vội cười hòa giải: “Được được, anh Tạ còn có bạn, chúng tôi không quấy rầy nữa, hôm nào uống sau!”
Anh Đổng híp mắt nhìn Tạ Chiêu một lúc, cuối cùng vẫn không trở mặt: “Được. Hôm nào chúng ta vừa uống vừa trò chuyện!”
Rốt cuộc mấy người kia cũng rời đi. Không khí khẩn trương dần tản ra, mấy bàn ăn bên cạnh tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện.
Tạ Chiêu ngồi xuống, hắn nắm tay Trình Dao Dao: “Đừng sợ.”
“Em không sợ.” Trình Dao Dao hỏi: “Mấy người kia là ai? Sao anh quen biết họ?”
Tạ Chiêu nói: “Người quen mà thôi.”
Trình Dao Dao hỏi kỹ: “Người quen nào? Là người cho anh mượn xe đạp sao?”
Tạ Chiêu gắp cua vào bát Trình Dao Dao, bộ dáng không muốn nói: “Đang nóng ăn đi.”
“…” Trình Dao Dao buồn bực ăn cua.
Bỗng nhiên Tạ Chiêu nâng cằm cô lên, giống như đùa con mèo nhỏ: “Mấy người đó không phải là bạn của anh, anh đồng ý với em về sau không nói chuyện với họ nữa. Không được bĩu môi.”
Trình Dao Dao bị dọa sợ vội nhìn xung quanh, may mà không có ai chú ý tới. Cô hầm hừ đá hắn một phát, trên gương mặt nhỏ nở nụ cười: “Ai mà thèm quản anh kết bạn với ai chứ.”
Tạ Chiêu quấn chân cô: “Thật sự không quản?”
“Thật… Buông ra, người ta nhìn thấy đó!” Trình Dao Dao nhỏ giọng nói.
Cái bàn vuông này không có khăn trải bàn, bên dưới làm gì mọi người nhìn thấy ngay. Hai người ngồi cạnh nhau, nếu ai nhìn xuống sẽ thấy rõ.
Thấy tai Trình Dao Dao đỏ bừng, lúc này Tạ Chiêu mới buông cô ra, dỗ vài câu.
Trình Dao Dao cầm đũa chọc thịt cua trong chén, cô không yên tâm nói: “Vậy anh đáp ứng với em, về sau không được tiếp xúc với mấy loại người như này nữa.”
Tạ Chiêu nửa thật nửa giả nói: “Không yên tâm về anh sao còn vứt anh ở nhà?”
Tay Trình Dao Dao sờ mặt mình: “Sao Tạ Chiêu dính người như vậy nha?”
Cô nghĩ nghĩ, bổ sung một câu: “Chờ em quay phim xong, em sẽ về nhà luôn, về sau không xa nhau nữa.”
Ánh mắt Tạ Chiêu nóng rực, Trình Dao Dao ngại ngùng, cúi đầu nói: “Cua lạnh ăn không ngon nữa.”
Đồ ăn Tô Châu tinh xảo, phân lượng vừa đủ, ba món ăn một món canh ăn đủ no, Tạ Chiêu còn ăn thêm một bát cơm nữa. Trình Dao Dao ăn ít, cô vừa chống cằm nhìn Tạ Chiêu ăn cơm, vừa vui vẻ tính toán tý nữa sẽ đi chợ mua vải và phấn trứng vịt.
Đang nói đến chuyện nhà ai có phấn trứng vịt tốt thì quán ăn lại rối loạn. Lúc này tiếng ồn ào phát ra từ hướng khác, tiếng bước chân lộn xộn truyền đến từ dưới tầng, có người hét to: “Đội tr.a xét đến bắt người, tất cả ôm đầu ngồi xuống!”
Thanh âm bát đũa vỡ tan, tiếng hét lên thủng màng nhĩ: “Có người nhảy xuống tầng!”
Tình cảnh lập tức hỗn loạn. Mấy người ở bàn khác hoảng hốt chạt loạn ra bên ngoài, nhưng lại bị tình hình hỗn loạn bên người dọa sợ lùi lại.
Một người bị đập mạnh vào bình phong làm bình phong vỡ nát, hắn ngã xuống đất, nửa bên mặt đầy máu.
“Tạ Chiêu…” Trình Dao Dao kinh hoảng kêu to.
Tạ Chiêu ôm Trình Dao Dao lùi sang một bên, hắn nhìn một đám người đang đánh nhau loạn hết lên. Đội tr.a xét và mấy người vừa nãy đánh nhau ầm ầm, cửa sổ mở to, không biết ai nhảy qua cửa sổ chạy rồi.
Người lăn lộn trên mặt đất đưa tay về phía Tạ Chiêu: “Anh… Anh Tạ…”
Là Hoàng Lục. Đám người đánh nhau thành một đoàn, tạm thời không ai chú ý đến hắn.
Tạ Chiêu nhíu mày, cuối cùng vẫn kéo Hoàng Lục dậy. Hoàng Lục nhanh chóng nhét thứ gì đó vào túi Tạ Chiêu, hắn ghé vào tai Tạ Chiêu nói gì đó, Tạ Chiêu đẩy hắn : « Đi nhanh đi ! »
Hoàng Lục khập khiễng chạy ra ngoài nhưng bị một người trong đội tr.a xét đạp ngã lăn xuống đất, khóa chặt tay. Hoàng Lục không giãy dụa, chỉ quay đầu nhìn kỹ Tạ Chiêu.
Trình Dao Dao sợ hãi nắm chặt áo Tạ Chiêu, bên trên còn dính máu của Hoàng Lục : «Tạ Chiêu ! Đám người kia có chuyện gì vậy ? Hắn với gì với anh ? »
Lúc này Tạ Chiêu mới nhìn rõ gương mặt trắng bệch của Trình Dao Dao, hắn vội vàng che mắt cô, không cho cô nhìn đám người đang đánh nhau : « Đừng sợ, không có việc gì. »
Tạ Chiêu ôm cô đến một góc hẻo lánh ở cùng chỗ với nhóm khách, hắn dặn Trình Dao Dao : « Em Dao Dao, em đợi ở đây, không được chạy lung tung. »
Trình Dao Dao kinh ngạc nhìn hắn: “Vậy còn anh?”
Tạ Chiêu nói : « Tý nữa chúng ta gặp nhau ở cung tiêu xã. »
Trình Dao Dao cảm thấy không đúng: “Em sợ! »
Tạ Chiêu nhìn Trình Dao Dao, lại nhìn về phía ngoài, do dự.
Đám người đều bị bắt lại, mặt ai cũng bầm dập quỳ trên đất, lúc này, có người nói gì đó, đội tr.a xét quay đầu nhìn Tạ Chiêu.
Trình Dao Dao giật mình, giữ chặt tay Tạ Chiêu quay người đi: “Đi, đi mau lên!”
« Anh đứng lại cho tôi ! » Người dẫn đầu đội tr.a xét kêu lên.
Trình Dao Dao ôm sát tay Tạ Chiêu, cả người run rẩy, cô sắp khóc rồi. Tạ Chiêu vỗ nhẹ tay của cô, thấp giọng nói : « Đừng quay đầu lại, giả vờ như không biết anh. »
Trình Dao Dao nhớ tới những việc Tạ Chiêu đã trải qua ở trong sách, cô nắm chặt áo Tạ Chiêu: “Đừng, đừng qua đấy…”
Tạ Chiêu kiên định rút tay ra, quay người nhìn đám người kia. Trình Dao Dao quay lưng về phía hắn, cô nghe thấy tiếng nói của Tạ Chiêu vang lên sau lưng.
« Chuyện gì vậy ? »
Đội trưởng đội tr.a xét nhìn Tạ Chiêu từ trên xuống dưới : « Chúng tôi phải khám xét người anh. »
Thái độ của Tạ Chiêu rất bình tĩnh : « Vì sao ? »
Đội trưởng nói : « Có người báo cáo anh mua bán vàng ! »
Tạ Chiêu nhìn người cách đó không xa, Hoàng Lục rụt cổ ngồi xổm trên đất, vụng trộm ngẩng đầu nhìn Tạ Chiêu. Đối diện với ánh mắt của Tạ Chiêu, hắn muốn nói nhưng bị đạp một phát : «Thành thật một chút ! »
Sắc mặt Tạ Chiêu không thay đổi : « Tôi không biết anh đang nói gì. »
Đội trưởng không cảm thấy kinh ngạc nói : « Không biết ? Chờ chúng tôi khám xét xong anh sẽ biết. Khám xét ! »
Đột nhiên Trình Dao Dao quay đầu nhìn, Cô thấy Tạ Chiêu thoải mái giơ hai tay lên, hai đội viên lục soát trên người hắn.
Cô nín thở.