Chương 106: Chia Tay.
Hai người đội tr.a xét kiểm tr.a khắp người Tạ Chiêu, lòng bàn tay Trình Dao Dao đổ mồ hôi, cô cảm thấy tim mình muốn nhảy ra ngoài. Trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh ngắn, sắp đến lúc cải cách mở cửa rồi, nhưng phải đợi hai năm nữa.
Huống chi, Tạ Chiêu đầu cơ trục lợi không phải buôn bán nhỏ mà là vàng! Khoảng thời gian đen tối nhất của Tạ Chiêu là do đầu cơ trục lợi vàng, nếu như hắn bị phát hiện…
Tim Trình Dao Dao nhảy tới cổ, cô nhìn chằm chặm động tác của người tr.a xét.
Cuối cùng đội viên đội tr.a xét nói: “Báo cáo đội trưởng, không… không có gì.”
Nụ cười nắm rõ trong lòng bàn tay của đội trưởng ngưng lại, hắn nói: “Không thể nào! Kiểm tr.a cẩn thận!”
Mấy người tr.a xét đều là người có kinh nghiệm, chỗ nào có thể giấu đều kiểm tr.a hết. Một đội viên kiên trì nói nhỏ: “Đã kiểm tr.a hết, không có.”
Hai người khám xét lúng túng thả Tạ Chiêu ra, Tạ Chiêu sửa sang lại quần áo bị kiểm tr.a loạn cả lên, trên mặt hắn không có biểu tình gì.
Đội trưởng chưa từ bỏ ý định trừng mắt nhìn Tạ Chiêu, hắn luôn cảm thấy người trẻ tuổi trước mặt có điểm kỳ lạ, không thể thả đi: “Anh không phải người địa phương đúng không? Mang giấy chứng nhận ra đây.”
Trong đám người có tiếng nói: “Không ở nơi khác thì sao? Anh nghĩ mình là công an à?”
Người này tránh trong đám người nói, đội tr.a xét không tìm thấy người, khóe môi Tạ Chiêu cong lên.
Câu nói này hay lắm. Quán cơm này rất nổi tiếng, người tới ăn cơm đều là khách từ xa đến. Mọi người nghe thế lập tức nói : « Đúng vậy ! Người ở nơi khác thì nhất định phạm pháp à ? »
« Người cố tình gây chuyện là nhóm người địa phương các người mới đúng ! »
« Có để người ta ăn cơm hay không ! »
Ở niên đại này, mọi người vào quán ăn cơm cũng không dễ dàng, họ bị quấy rầy đến mức này, ai vui nổi ?
Đội trưởng đội tr.a xét trừng mắt : « Ai ? Ai đang nói chuyện ? »
Đương nhiên không có người đi ra, nhưng tiếng nói không dừng lại. Đội tr.a xét làm nhiều năm rồi, họ biết rõ lực lượng quần chúng là vô tận. Lúc này quần chúng bực mình nổi nóng, không thể lấy cứng đối cứng.
Bên kia, người khám xét quần áo của Tạ Chiêu xong, thấy Tạ Chiêu luôn phối hợp, cũng nói : «Đội trưởng, nhất định là mấy tên kia cố ý tố cáo sai sự thật. Người này không có vấn đề. »
Đội trưởng đội tr.a xét trả giấy chứng nhận cho Tạ Chiêu : «Được rồi, không có chuyện của anh ! Mấy người bên kia dẫn đi theo tôi ! »
Đội tr.a xét dẫn mấy tên ôm đầu xui xẻo đi. Lúc này nhóm người mới dần dần tản ra, thức ăn trên bàn đã nguội, có đồ còn bị rơi hỏng, bọn họ tìm nhân viên phục vụ tranh luận, không ai muốn chịu tổn thất này. Nói đùa, một vữa cơm mấy đồng đó, còn chưa được ăn, dựa vào đâu mà đòi tiền ?
Trình Dao Dao sợ bóng sợ gió, nước mắt lưng tròng nhìn Tạ Chiêu giống như con mèo nhỏ bị ném đi. Bộ dáng này làm hắn đau lòng, Tạ Chiêu nhẹ nhàng nắm tay cô, thấp giọng nói : « Đừng sợ. »
Tay Tạ Chiêu thô ráp ấm áp, sự bình tĩnh của hắn làm Trình Dao Dao dần dần ổn định. Tròng lòng cô vẫn sợ : « Chúng ta đi thôi, em không muốn ở đây. »
Tạ Chiêu do dự nhìn bàn đồ ăn, Trình Dao Dao thúc giục nói: “Em sợ. »
Tạ Chiêu vừa đau lòng vừa áy náy nắm tay cô, hắn không chần chờ nữa, thanh toán tiền dẫn cô ra ngoài.
Ai ngờ vừa đi tới chỗ rẽ thì gặp đội tr.a xét. Một đám người xui xẻo đang ôm đầu ngồi xổm trên đất, đội trưởng đội tr.a xét đạp từng người, âm thanh đấm đá vang dội : «Tiên sư mày, dám giở trò với ông ! Xem lần này ông xử lý bọn mày thế nào ! »
Trình Dao Dao lập tức cứng đờ. Đây là đường rẽ, chỗ trống tiếp giáp với mặt tường và một cái ngõ, đội tr.a xét thẩm tr.a người ở đây thuận tiện, một nhóm người đứng xung quanh xem náo nhiệt, giống như pháp trường vậy.
Hai người vừa đến mọi người quay đầu nhìn lại, Tạ Chiêu nắm chặt tay Trình Dao Dao, thấp giọng nói : « Không cần nhìn, tiếp tục đi thôi ! »
Trình Dao Dao cứng ngắc dựa vào người Tạ Chiêu, Tạ Chiêu bình tĩnh như thường, bước chân không nhanh không chậm dẫn Trình Dao Dao đi qua trước mặt đội tr.a xét.
Mắt thấy đằng trước là chỗ ngoặt, Trình Dao Dao vui mừng, đang muốn đi qua, sau lưng vang lên tiếng kêu : « Đội trưởng, tôi báo cáo ! Cái ngươi cao cao kia đầu cơ trục lợi đó ! Anh ta bán cho anh Đổng, à không, cho Đổng Đại Quân một nhóm hàng lớn ! Dù trên người anh ta không có gì, anh ta cũng không sạch sẽ ! »
Mặt Trình Dao Dao trắng bệch, cô quay đầu lại, người kia chỉ Tạ Chiêu !
Trình Dao Dao tức giận nhìn chằm chằm Tạ Chiêu, cô dùng sức đẩy hắn : « Không phải anh nói anh không mua bán vàng sao ?! Anh… Anh chạy mau ! »
Trình Dao Dao quan tâm quá sẽ bị loạn, cô đẩy như thế, ngược lại làm đội tr.a xét vây họ lại.
Tạ Chiêu đẩy Trình Dao Dao về phía trước : « Đi nhanh ! »
Trình Dao Dao nắm chặt tay áo hắn, làm thế nào cũng không chịu đi. Tạ Chiêu đành phải bảo vệ trước người cô, hắn lạnh lùng nhìn đội trưởng đội tr.a xét.
Đội trưởng đội tr.a xét đi đến trước mặt Tạ Chiêu, hắn cười nói : «Tôi biết cậu có vấn đề mà ! Tôi làm đội trưởng đội tr.a xét nhiều năm rồi, mùi vàng trên người cậu, thái độ trong ánh mắt cậu, tôi vừa nhìn lập tức nhận ra ! »
Tạ Chiêu che chở Trình Dao Dao ở phía sau, hàm dưới căng cứng : « Tôi không biết các người đang nói gì. »
Đội trưởng đội tr.a xét khua tay : «Dẫn người tố cáo anh ta đến đây ! »
Người tố cáo Tạ Chiêu vâng vâng dạ dạ bước tới : « Đội trưởng. »
Đội trưởng đội tr.a xét gõ đầu hắn : « Nhìn tôi làm gì, cậu nói đi, người này đã làm cái gì ! »
Người kia vừa nhìn vào mắt Tạ Chiêu lập tức rụt cổ lại, nói : « Hôm kia anh ta gặp mặt anh Đổng, nói trong tay có một nhóm vàng và ngoại tệ, muốn hợp tác với anh Đổng. »
Đội tr.a xét kich động : « Còn có ngoại tệ ! Đây chính là vụ án lớn ! »
Quần chúng vây xem đều cảm thấy kỳ lạ, thật sự không thể nhìn bề ngoài của một người.
Thanh niên đẹp trai ngời ngời như này, sao có thể đầu cơ trục lợi ? Hai năm nay, đầu đường Tô Châu mở thêm mấy quán hàng rong, loại trẻ ranh này không ai để vào mắt. Nhưng buôn bán vàng và ngoại tệ khác hẳn buôn bán nhỏ, là vàng đấy ! Ở thời đại này, ai dám vàng ở trong nhà ? Ngoại tệ, đấy là đồ vật xa xôi chỉ thấy ở trên báo chí mà thôi.
Nghe đám người nghị luận đội trưởng đội tr.a xét ưỡn thẳng lưng, cảm thấy nở mày nở mặt. Hắn làm đội trưởng bao nhiêu năm rồi, suốt ngày bắt tôm, tép trên đường, tịch thu chiến lợi phẩm ngoại trừ lạc chính là kẹo mạch nha, chỉ có thể cho mấy anh em có trẻ con trong nhà.
Lúc này bắt được món lớn, chỉ cần rơi qua kẽ tay một chút thôi, một mảnh vàng cũng no đủ !
Nghĩ như vậy, đội trưởng đội tr.a xét nghiêm túc nói : « Cậu nói đi, ngày 18 cậu đi đâu ? Làm những gì ? Gặp người nào ? »
« Sáng 18 tôi đến nhà ga Tô Châu. »
Dù đội trưởng đội tr.a xét hỏi thế nào, Tạ Chiêu cũng chỉ trả lời câu kia, sau đó im lặng không nói gì nữa.
Đội trưởng đội tr.a xét tức giận đến mức rát cả cổ họng, trước mặt quần chúng, hắn không thể dùng hình, chỉ có thể tận tình khuyên bảo, thuyết phục : «Cậu không được chống cự như vậy được, cậu không nói đúng không ? Chờ đến đội tr.a xét, tôi sẽ có biện pháp làm cậu mở miệng ! »
Lúc này Tạ Chiêu có phản ứng, hắn nhấc mí mắt, đôi mắt hẹp dài nhìn lướt qua đội trưởng. Mặt hắn không biểu tình, nhưng đội trưởng đội tr.a xét bị cái nhìn này chọc giận.
Đội trưởng muốn há mồm chửi, nhưng cổ họng đau dữ dội, ho khan hai tiếng, đang muốn mở miệng hỏi tiếp thì nghe thấy tiếng quát : «Anh nói sáng ngày 18 anh đến Tô Châu ? Không phải anh nói với em chiều tối ngày 18 anh mới đến sao ? »
Mặt Tạ Chiêu đột nhiên thay đổi, hắn cắn răng quát nhẹ Trình Dao Dao : « Không có chuyện của em ! »
« Anh còn dám quát em ! » Trình Dao Dao bước lên tát một phát, Tạ Chiêu lệch mặt đi.
Trê gương mặt đẹp trai của Tạ Chiêu in dấu một bàn tay. Hắn chậm rãi quay đầu lại, bên trong miệng đầy mùi máu tươi.
Mặt hắn không cảm xúc nhìn Trình Dao Dao, vành mắt người đánh đỏ bừng, giống như chịu oan ức gì lớn lắm, cô nắm chặt bàn tay nhỏ lườm hắn.
Đừng nói Tạ Chiêu, đội trưởng đội tr.a xét và đám quần chúng ăn dưa đều trợn mắt há hốc mồm.
Không phải Trình Dao Dao xinh đẹp, mà vì cô mạnh mẽ. Trước mặt mọi người, một cô gái nhìn mềm yếu dám đánh người ?
Trình Dao Dao xoa bàn tay đang ẩn ẩn đau, dương khí nồng đậm truyền từ mùi máu của Tạ Chiêu bay ra, gò má cô phiếm hồng, đứng không vững, cô chỉ vào mặt Tạ Chiêu mắng : « Nói ! Rốt cuộc anh đã đi đâu, gặp ai vào ngày 18 ? »
Tạ Chiêu lau vết máu trên khóe môi, đôi mắt hẹp dài nhíu lại.
Dáng người Tạ Chiêu cao lớn, gương mặt thì đáng sợ, vừa giơ tay, quần chúng xung quanh lập tức kêu lên : « Không được đánh người ! »
Tạ Chiêu im lặng không nói, nắm tay buông xuống. Đám người mồm năm miệng mười trách hắn muốn đánh con gái, xung quanh ồn ào, ngược lại tránh được việc trả lời của Tạ Chiêu.
Trình Dao Dao bước lên một bước, cô kich động nói : « Nói đi, anh đã gặp ai ?! Có phải anh đi tìm Lâm Lộ Lộ không ?! Không phải anh đã đồng ý với em không gặp cô ta nữa rồi sao ? »
Tạ Chiêu : « … »
« Ồ ! » Quần chúng vây xem thốt lên tiếng kinh ngạc.
« Nhìn bộ dáng của cậu không đến nỗi nào, sao có thể làm ra chuyện như vậy ? »
«Đã có người yêu xinh như tiên rồi còn đạp hai thuyền ? »
Đội trưởng đội tr.a xét cũng bất ngờ trở tay không kịp, hắn gào lên : «Tất cả im lặng ! »
Đội trưởng khó khăn đè xuồng tiếng nói ồn ào, hắn quay đầu nhìn Trình Dao Dao, cô gái bỗng nhiên xuất hiện này tầm 17,18 tuổi, tóc đen nhánh, da trắng, cách ăn mặc giống như mấy cô gái hiện đại trên bìa tạp chí. Mà áo lông và giày da trên người cô mới là nhân tố làm giọng nói của đại đội trưởng hòa hoãn : « Cô là ai ? Cô có quan hệ gì với tội phạm đầu cơ trục lợi này ? »
Trình Dao Dao hất cằm, đôi mắt hoa đào nhìn qua, cô cao ngạo hỏi lại : « Tôi và hắn có quan hệ gì ? Anh nói chúng tôi có quan hệ gì ? »
Đội trưởng đội tr.a xét cười đắc ý, nửa thật nửa đùa nói với Tạ Chiêu : «Cậu có phúc đấy, tìm được người yêu xinh đẹp như vậy. »
Vẻ mặt Tạ Chiêu kỳ quái, hắn trầm giọng nói : « Cô ấy không phải người yêu của tôi ! »
Ôi mẹ ơi chấn động quá ! Tình cảm của cô gái này bị trả lại ? Thằng nhóc này bị mù à ?
Trình Dao Dao giận tím mặt, cô đỏ mắt nói : « Em biết mà ! Em không phải là người yêu của anh ? Con nhỏ trọc đầu Lâm Lộ Lộ mới là người yêu của anh đúng không ? Có phải hôm đó anh vụng trộm đi tìm cô ta đúng không ? Uổng công bố em tín nhiệm anh như vậy, bố đề bạt anh, anh lại dám có lỗi với em ! »
Gân xanh trên trán Tạ Chiêu nhấp nhô, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi. Quần chúng xem say sưa, họ coi sắc mặt của hắn là người bị vạch trần nên chột dạ, mọi người ồn ào nói : « Thằng nhóc này không dám nói, nhất định đi gặp hồ ly tinh rồi ! »
Mấy người trẻ tuổi trong đội tr.a xét lập tức nổi lên lòng thương hoa tiếc ngọc, tức giận kêu to : «Bắt cái tên Trần Thế Mỹ đáng ch.ết này lại ! »
(Trần Thế Mỹ là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con của mình để theo đuổi vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém.)
«Hình người dạng chó, sao có thể làm ra chuyện như vậy được ! »
Có bác gái từng trải an ủi Trình Dao Dao : « Cô gái đừng khổ sở. Người yêu cháu làm ra chuyện như này, về nhà cháu bảo người lớn dạy bảo cậu ta, bắt cậu ta viết một bản cam đoan ! »
Khóe môi Trình Dao Dao co rút, một người phụ nữ khác trong đám người không vui nói: “Bây giờ là xã hội mới, coi như kết hôn rồi cũng có thể ly hôn, cần gì loại đàn ông này như thế này ?»
«Không thể nói như vậy được, dù xã hội mới hay cũ đều phải chú trọng nhiều điều. »
« Cháu không đồng ý lời bà nói, sao phải bảo vệ loại đàn ông không có lương tâm như thế chứ ? »
« Chao ôi, cô gái trẻ tuổi bây giờ đúng là !!! »
Mắt thấy tình hình chuyển sang biện luận nữ quyền, đội trưởng đội tr.a xét lớn tiếng nói : «Đừng ầm ĩ nữa, nói chuyện chính đi. »
Quần chúng nói : « Anh nói đi, anh nói đi. »
Nam đẹp trai, gái xinh đẹp, quần chúng xem kịch hận không thể cầm hạt dưa đi theo.
Đội trưởng đội tr.a xét nói với Trình Dao Dao : « Bây giờ có người tố cáo cậu ta đầu cơ trục lợi vàng, chúng tôi cần phải thẩm tr.a cậu ta, ô đừng quấy rối. »
« Vàng ? Anh ta sao ? Trong nhà anh ta nghèo rớt mùng tơi, lúc tôi kết hôn với anh ta, nhà anh ta còn không có đủ 100 đồng tiền sính lễ, lấy đâu ra vàng ? » Trình Dao Dao cười lạnh, khoanh tay : « Anh nói rõ ràng trước mặt mọi người đi, ngày 18 anh đi gặp con hồ ly tinh kia đúng không ? »
Khóe môi Tạ Chiêu kéo căng, cuối cùng phun ra một câu : « Anh gặp ai không cần em quan tâm! »
Trình Dao Dao giận quá hóa cười, cô nắm chặt cổ tay Tạ Chiêu lôi đi : «Em không cần quan tâm ? Đi, chúng ta đi tìm bố em, nhìn xem công việc của anh còn giữ được không ? »
« Ồ ! » Quần chúng kinh ngạc nhìn kịch bản đảo ngược, một lần nữa phát ra tiếng cảm thán, họ nhiệt tình tạm biệt : « Trần Thế Mỹ ! Đừng tha cho anh ta ! »
« Phi ! Đẹp trai thì sao, đồ không có lương tâm ! »
« Cô gái, vợ chồng trẻ có chuyện gì từ từ nói ! Đừng náo loạn đến mức ly hôn ! »
Mấy đội viên trẻ tuổi của đội tr.a xét căm hận mắng : «Ha ha, thằng nhóc này tốt số quá, có vợ đẹp như thế mà không biết quý trọng ! »
« Từ từ ! Tất cả đứng lại cho tôi, hai người đang đùa giỡn tôi hả ? » Đội trưởng phản ứng kịp, gương mặt khó coi quát hai người.
Trình Dao Dao náo loạn nửa ngày, thực ra muốn thoát tội cho Tạ Chiêu. Mà Trình Dao Dao quá xinh làm đội trưởng đội tr.a xét cảm thấy không chân thật, giống như đang diễn kịch.
Trình Dao Dao khoanh hai tay, gương mặt xinh đẹp vênh váo : « Làm sao, các người định quản chuyện nam nữ yêu đương à?”
Đội trưởng nói chuyện giống như bị đau răng: “Tôi không quản chuyện yêu đương của hai người, nhưng bây giờ cậu ta liên quan đến chuyện đầu cơ trục lợi vàng, tôi nhất định phải bắt cậu ta về!”
“Không được!” Trình Dao Dao hất cằm lên, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào Tạ Chiêu: “Anh lập tức theo em đi, chúng ta đi tìm con hồ ly tinh kia nói chuyện rõ ràng!”
Cơ mặt Tạ Chiêu run rẩy, nói từng chữ với Trình Dao Dao: “Em về đi, đừng náo loạn ở đây!”
Trình Dao Dao hét ầm lên: “Đồ không có lương tâm!”
Đội trưởng đội tr.a xét đứng ngay cạnh Trình Dao Dao, giọng nói bén nhọn của cô xông thẳng vào tai hắn, hắn xoa lỗ tai nói: “Tôi có thể hiểu được tâm tình của cô, nhưng cô không thể phá hỏng công việc của chúng tôi.”
Trình Dao Dao vênh váo, mắt như lưỡi dao phi tới: “Anh thì tính là gì, đi tìm bố tôi mà nói!”
Trung Quốc là xã hội nói về lễ nghĩa, nói một cách đơn giản: Quan hệ.
Trình Dao Dao là người cao ngạo không phải nhà bình thường có thể nuôi được, cách ăn mặc cũng khác người bình thường, chỉ nhìn đôi giày da trên chân cô là biết, ở cửa hàng phải trên 100 đồng mới mua được.
Giọng nói của đội trưởng đội tr.a xét lập tức thay đổi, tiến lại gần Trình Dao Dao nói: “Bố cô là…?”
Trình Dao Dao cười lạnh: “Tôi họ Trình!”
Câu trả lời lập lờ nước đôi ý vị sâu xa. Đội trưởng đội tr.a xét suy nghĩ: “Trần? Trình?”
Một đội viên giải thích nghi hoặc: “Ở cục thành phố có một vị họ Trình, nghe nói nhà ông ấy có một người con gái!”
Đội trưởng đội tr.a xét lập tức nổi lên lòng kính nể. Dù bọn họ không làm thì cũng không trèo cao nổi.
Trình Dao Dao liếc mắt thấy vẻ mặt thay đổi liên tục của đội trưởng đội tr.a xét, cô hừ mạnh: “Cũng tốt thôi, mấy người bắt anh ấy đi đi. Tôi cũng không cần loại đàn ông không có lương tâm này!”
Nói đùa! Ai dám mang củ khoai lang bỏng tay này về? Vợ chồng người ta đánh nhau thế nào thì cuối cùng cũng hòa hợp, người chịu tội không phải là hắn sao? Đội trưởng vội vàng cười làm lành: “Đừng, đừng, chỉ là hiểu lầm thôi!”
Trình Dao Dao hất cằm nhỏ: “Hiểu lầm cái gì? Không có gì hiểu lầm cả! Không phải có người làm chứng sao?”
Người ngồi xổm dưới đất xem náo nhiệt thình lình bị chỉ tên, hắn còn không rõ tình hình: “Đội trưởng, tôi có thể làm chứng, người này là tội phạm đầu cơ trục lợi! Tôi có thể lấy công chuộc tội không?”
“Mày đi ch.ết đi!” Đội trưởng đội tr.a xét đạp một phát vào vai hắn: “Mày đã đầy án ăn cắp, ăn trộm rồi còn dám nói xấu người khác! Mày chờ đấy!”
Trình Dao Dao còn muốn nói nữa, Tạ Chiêu liếc nhìn, khẽ lắc đầu, ý bảo cô thành thật một chút, không nên náo loạn nữa. Đội trưởng đội tr.a xét bị cô hù dọa một lúc thôi, làm loạn nữa sẽ bị lộ.
Trình Dao Dao đành phải cong miệng, nói: “Bây giờ chúng tôi có thể đi rồi sao?”
“Được chứ, được chứ! Làm chậm trễ hai người nửa ngày rồi!” Đội trưởng đội tr.a xét vội nói.
Hai người đi xa rồi, quần chúng ở phía sau vẫn đang bàn luận: “Thật sự khổ cho cô gái xinh đẹp đó, đàn ông đẹp trai không đáng tin mà!”
Người tố cáo Tạ Chiêu tuyệt vọng. Hắn chỉ muốn cắn loạn một người để thoát tội, không ngờ sự việc phát triển vượt qua sự nhận biết của hắn. Nhìn ánh mắt không có ý tốt của đội trưởng đội tr.a xét, hắn biết mình xong rồi.
Hoàng Lục nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa của Tạ Chiêu, không hắn đang sợ hãi hay lo lắng, cả người run rẩy.
Tôi Châu có rất nhiều ngõ hẻm uốn lượn kéo dài, xe đạp đi qua nền đất lát gạch xanh kêu lộc cộc. Tạ Chiêu đèo Trình Dao Dao rời xa con đường vừa rồi, đi thẳng đến bến đò gần cây cầu ở phụ cận mới dừng lại.
Cây cầu kia tương đối vắng vẻ, lòng sông đã khô cạn, bên cạnh cây cầu có một cây liễu trụi lủi vươn ra phía cây cầu cũ và mấy tòa nhà gần đấy, phong cảnh thú vị, hàm súc. Tạ Chiêu chống xe, sau đó xoay người đỡ Trình Dao Dao xuống.
Trình Dao Dao tùy ý để Tạ Chiêu ôm cô xuống, yên lặng không nói gì. Tạ Chiêu nhẹ nhàng gọi: “Em Dao Dao?”
Ánh mắt Trình Dao Dao lay động, ngước mắt nhìn Tạ Chiêu, cuối cùng cung có phản ứng.
Lúc này Tạ Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Bị dọa sợ rồi phải không?”
Trình Dao Dao lắc đầu cô sờ mặt Tạ Chiêu, dấu vết bàn tay ẩn hiện: “Đau không?”
Vết thương nhỏ không ảnh hưởng gì tới Tạ Chiêu, nhưng Trình Dao Dao động vào, ngược lại có cảm giác ngọt ngào. Tạ Chiêu mỉm cười: “Không đau, em Dao Dao không dùng sức.”
“Ba!” Trình Dao Dao không nói hai lời tát một phát.
Trình Dao Dao tát không lưu tình, đánh thẳng vào má trái Tạ Chiêu. Trong miệng Tạ Chiêu có mùi máu tươi nhàn nhạt, nhưng hắn không biết vì sao Trình Dao Dao tức giận. Hắn nhấp môi, chờ Trình Dao Dao nổi giận.
Lúc Trình Dao Dao lấy túi đồ từ trong túi ra, hắn kinh ngạc: “Sao em lại cầm nó?”
Trình Dao Dao tức giận: “Em thấy anh lén lút nhét một túi đồ vào góc bàn, thừa dịp mọi người không chú ý, em lấy ra. Anh nói cho em biết, đây là gì?”
Quai hàm Tạ Chiêu kéo căng, ánh mắt nhìn Trình Dao Dao không hối hận chút nào: “Em Dao Dao đưa nó cho anh.”
Túi đồ được xếp ngăn nắp, nặng trĩu. Trình Dao Dao xé rách túi bên ngoài, giấy da trâu vừa dày vừa mềm, chỉ xé nhẹ đã lộ ra một góc vàng chói mắt.
Trình Dao Dao giơ cái túi lên trước mặt Tạ Chiêu nói: “Anh đồng ý với em sẽ không được vào thứ này mà!”
Tạ Chiêu nói: “Anh muốn cho em cuộc sống tốt hơn.”
“Em không thèm!” Trình Dao Dao tức giận nói: “Anh làm em chờ đợi trong nỗi lo sợ, đây là cuộc sống tốt đẹp mà anh nói sao?!”
Trình Dao Dao bật thốt ra, cô thấy ánh mắt cứng ngắc của Tạ Chiêu.
Mặt Tạ Chiêu khó đoán, lặp lại câu của cô: “Không thèm?”
Gió lạnh thổi từ đầu cầu tới, Trình Dao Dao ảo não vì lời nói của mình, nhưng cô không chịu cúi đầu, nói: “Anh biết nhưng người kia không có ý tốt, họ nhét thứ này lên người anh. Nếu bị bắt, nhiều vàng như vậy đủ anh ngồi trong tù cả đời.
Tạ Chiêu nghiêm túc: “Em không tin anh?”
“Em tin anh.” Trình Dao Dao kiềm chế sự tức giận, nói: “Nhưng em không muốn anh động vào vàng nữa!”
Trình Dao Dao hận bản thân mình sơ ý, chủ quan. Rõ ràng trong sách đã viết, Tạ Chiêu làm giàu bằng con đường đầu cơ trục lợi sẽ gây ra chuyện. Dạo này Tạ Chiêu mang về rất nhiều tiền, cô còn tưởng Tạ Chiêu kiếm được dựa vào việc vận chuyển hàng hóa.
Cô bán đồ ăn mùa hè cũng chỉ kiếm được gần 100 đồng. Vận chuyển hàng, dược liệu có thể kiếm bao nhiêu? Công việc này có thể kiếm nhiều tiền hơn vàng sao?
Từ lúc hai người quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên Tạ Chiêu không nghe theo Trình Dao Dao: “Đây là con đường của anh.”
Mắt Trình Dao Dao đỏ bừng, giọt nước mắt lung lay sắp rơi nổi bật nốt ruồi lệ làm trái tim hắn tan nát: “Anh lừa em! Lần trước anh đã đáp ứng không dây vào vàng, anh lừa em!”
Nếu như nói trên đời này Tạ Chiêu sợ cái gì nhất, đó là nước mắt của Trình Dao Dao. Vẻ mặt lạnh lùng lộ ra vẻ luống cuống, hắn lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc… Em Dao Dao, anh muốn cho em điều tốt nhất.”
“Em không cần những thứ kia!” Trình Dao Dao tránh né tay của hắn: “Nếu anh thực sự yêu em, anh không được động vào vàng nữa!”
Tay Tạ Chiêu dừng lại, dưới ánh mắt chờ mong của Trình Dao Dao, hắn im lặng. Mắt thấy Trình Dao Dao quay người muốn chạy đi, hắn ôm chặt cô: “Em Dao Dao, anh có thể lừa em, nhưng anh không muốn. Anh sẽ cân nhắc, nhưng bây giờ…”
“Anh im miệng đi! Anh là đồ lừa gạt, đồ lừa đảo!” Trình Dao Dao lớn tiếng ồn ào.
Tạ Chiêu không hiểu vì sao cô sợ vàng như vậy, giống như mình Trình Dao Dao không hiểu vì sao Tạ Chiêu cố chấp như vậy. Từ trước đến nay, mọi người luôn thuận theo cô, huống cho là Tạ Chiêu luôn thuận theo cô vô điều kiện.
Tính tiểu thư nổi lên, Trình Dao Dao vứt túi vàng xuống sông.
Dòng sông khô cạn, bên trên khe nứt có mấy khối vàng thỏi rực rỡ chói mắt.
Tạ Chiêu không nhìn chỗ vàng kia, hắn chỉ ôm chặt Trình Dao Dao: “Em Dao Dao, đừng giận.”
Tiếng nói trầm thấp lưu luyến làm nước mắt Trình Dao Dao rơi xuống liên tục như bị đứt tuyến lệ, thân thể cô run rẩy, không biết đang tức giận hay đang đau lòng, cô thì thào: “Em không cần anh nữa! Anh đi đi, ôm vàng của anh đi ngủ đi…”
Cô khóc cô cùng đáng thương, không hề nhìn biểu lộ của Tạ Chiêu. Tiếng nói cứng rắn như sắt của Tạ Chiêu lạnh dần, hắn vuốt ve cằm cô: “Không cần anh nữa?”
“Đúng vậy!” Trình Dao Dao hất tay hắn ra, Tạ Chiêu không dùng lực, cô dễ dàng giãy ra, cô chỉ vào Tạ Chiêu nói: “Chia tay!”
Không khí lập tức nghiêm túc.
Trên người Tạ Chiêu nổi lên hơi thở ngang ngược, hắn bình tĩnh nhìn Trình Dao Dao, hắn giống như mất đi năng lực phân biệt, lặp lại: “Chia tay?”
Câu nói này vô thức thốt ra, Trình Dao Dao không coi là thật, trong lúc nhất thời cô không biết làm thế nào, gương mặt nhỏ khóc đỏ bừng, vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Tạ Chiêu hoang mang nhìn chằm chằm cô: “Em thật sự muốn chia tay với anh?”
Dĩ nhiên không phải rồi! Trình Dao Dao hầm hữ giậm chân, cô chờ Tạ Chiêu dỗ dành mình, cô sẽ thu hồi lời chia tay lại.
Nhưng sự im lặng của cô giống như tăng thêm hơi lạnh giữa hai người, Tạ Chiêu lẩm bẩm: “Thực sự không ngoan mà.”
Trình Dao Dao nghe không rõ: “Anh nói gì cơ?”
Tạ Chiêu cười trào phúng: “Đây là lời em nói.”
Trình Dao Dao còn không phản ứng kịp, ngốc nghếch hỏi: “Em… Em nói cái gì?”
Tạ Chiêu nói từng chữ: “Chia tay.”
Một chậu nước lạnh đổ xuống, đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao mở to, nước mắt rơi liên tục. Cô không thể tin nhìn Tạ Chiêu, trong lúc nhất thời đánh mất năng lực ngôn ngữ: “Anh, chia tay? Anh muốn chia tay?”
Tạ Chiêu uốn nắn lời cô: “Là em muốn chia tay.”
Mặt Trình Dao Dao trắng bệch, đôi môi run rẩy, bộ dáng cực kỳ đáng thương: “Đúng vậy, chia…Chia tay, đúng! Em cũng không tiếp tục… Nấc!”
Trình Dao Dao tức giận, đột nhiên nấc một cái, rồi lại nấc tiếp, nấc liên tục không dừng được.
Tạ Chiêu nhìn cô, Trình Dao Dao vừa mất mặt vừa tức giận, oa một tiếng khóc to, vừa khóc vừa nấc.
Trình Dao Dao khóc đến mức đầu óc quay cuồng, hận không thể chui xuống đất thoát khỏi tình huống xấu hổ này, có ai đang nói chia tay lại nấc không? Lúc Trình Dao Dao khóc muốn ngất đi, cuối cùng Tạ Chiêu bước về phía trước ôm cô vào lòng.
Trình Dao Dao muốn cào hắn, nhưng khóc hết hơi, chân tay mềm nhũn, hắn dễ dàng tránh được, cô chỉ cào nhẹ vào cằm hắn.
Tạ Chiêu vỗ lưng cô: “Lúc nấc phải nín thở.”
Trình Dao Dao không nín thở được, cô nghẹn ngào khóc không ngừng, còn nấc liên tục. Tạ Chiêu nhớ một lần Cường Cường uống sữa cũng bị nấc, sau đó nó co lại nằm trên đất, âm thanh nấc nho nhỏ, rất thú vị. Nhưng Cường Cường tức giận chỉ có thể cào hắn, nó không dám cào Trình Dao Dao.
Mặt Trình Dao Dao trắng bệch, trên mặt dính đầy nước mắt. Cô khóc rất thảm, thực sự làm người ta muốn bắt nạt cô.
Mặt Tạ Chiêu mơ hồ không rõ, bên tai Trình Dao Dao nghe thấy tiếng khóc và tiếng nấc của mình, cô còn nghe thấy tiếng thở dài của Tạ Chiêu.
Mặt cô được nâng lên, hắn dịu dàng nói: “Anh dạy em.”
Dưới sự giúp đỡ của Tạ Chiêu, Trình Dao Dao không thể hô hấp một lúc lâu, trước mắt mơ hồ, đến khi Tạ Chiêu ôm cô ngồi trên cầu, cô mới dần dần bình tĩnh lại. Trình Dao Dao mềm nhũn dựa vào vai Tạ Chiêu, cô phát hiện mình không bị nấc nữa.
Trình Dao Dao chóng mặt, trong lúc nhất thời không nhớ chuyện vừa xảy ra. Cô còn chưa kịp vui vẻ chia sẻ điều này với Tạ Chiêu thì nghe thấy Tạ Chiêu nói: “Chia tay rồi mà còn ôm anh sao?”