Chương 11-2: Giông gió mới nổi

Cả ba thằng, cứ thế cầm tăm mà chấm mà ʍút̼ với nhau, nửa tiếng đồng hồ ê mông mỏi mồm mà Hy bà bà vẫn không tha cho. Nản quá!! Tất cả là tại Bạch nhi mà ra… Oan uổng cho Hắc quá!! Nhưng cậu ấy chẳng nói gì, cứ lạnh lùng mà chịu phạt, cũng chẳng thanh minh gì cả!! Có tố chất!


Thêm nửa tiếng nữa trôi qua, tay mỏi, mồm đau, chân tê dại ấy mà lon bia chắc chưa cạn được một cm. Cứ thế này thì phải đi bó bột toàn thân mất, đã thế mai còn phải kiểm tr.a nữa. Có cái nhục nào bằng cái nhục nào Bỗng một tia sáng vụt qua cho cuộc đời ba anh chàng


- Thầy Hy, cô Tường Vi muốn gặp thầy có chút chuyện, bảo thầy chuẩn bị quần áo đẹp đi cùng cô ấy. – Một học sinh vào bẩm báo
- Ừm… em ra đi
Cả ba bọn chúng đang thầm gào lên trong sung sướng. Thật là quý cô Tường Vi quá, đúng là ân nhân cứu mạng.


- Các cậu tạm về lớp đi, tôi sẽ tính sổ sau.
Không cần phải nói cũng biết bọn chúng chờ đợi giây phút này lâu như nào. Nhưng mà thôi, may là đã được tạm tha. Lần này lên phòng phải tẩn ch.ết tên Bạch nhi mới được. Đúng là tên tối kiến


Ra khỏi phòng, ở chỗ ghế đá trước mặt, nó ngồi đấy, mặt lo lắng, hai tay không ngừng văn vê nhau. Gương mặt thi thoảng lại ngẩng lên coi tình hình ra sao. Từ khi nghe tin các cậu bị bắt xuống phòng giám thị, Mỡ đã vô cùng lo lắng chạy hộc tốc xuống xem sự thể ra sao nhưng phòng giám thị lại đóng im ỉm nên đành ngồi ngoài mà bứt rứt, nó tự hỏi


“Hắn ở trong đó có sao không?”
“Hắn bị phạt nặng không?”
“Rồi có bị thầy Hy đánh không?”
Chợt
- Mỡ, làm gì mà ngồi ở đây thế này? – Bối bước tới
- À…Hả À thì tôi đang ngồi … hóng mát ý mà….


available on google playdownload on app store


- Công nhận chỗ cậu ngồi mát ghê!!! – hắn nhìn cái ghê đá nắng gắt, chẳng có bóng cây nào
- À.. thì… tôi thực ra là tôi xuống hóng xem ba cậu có bị sao không! – Mỡ bối rối
- Tụi tôi không sao, tí thì toét mỏ thôi!!
- Đâu, tôi xem nào! – Mỡ lo lắng vội bắt hắn há miệng


- Không sao mà, giờ tui thèm ăn bún riêu được không? – Bối nũng nịu
- Giờ tôi lấy đâu ra bún riêu cho cậu ăn!! – Mỡ méo mặt
- Vậy xuống canten xem có gì không thì ăn”
Ừm


Vậy là chúng dắt nhau xuống canteen, hắn thấy hết đau mồm rồi, có người lo cho như thế thì nào có nỗi đau nào dám hành hạ hắn nữa. Lòng vui vui, hắn quên hẳn chuyện với bố lúc nãy. Nhưng trong Canteen hắn lại lôi chuyện ra hỏi nó
- Này… tôi hỏi cậu cái này nhé!
- Ừ!


- Ba tôi sắp lấy vợ mới, tôi có nên đến tham dự không? Vốn dĩ tôi và ba không hợp nhau và tôi còn không ưa ông ấy nữa.
- Sao lại không đi chứ! Dù ông ấy có như nào thì cũng là bố cậu, với lại cậu cũng nên tôn trọng quyết định của ông ấy, hì hì!!
- Cậu nghĩ thế à?


- Ừm, nếu tôi có bố, tôi sẽ rất yêu thương và quý trọng ông ấy. Nhưng….


Nó nói mà mặt buồn thiu. Nó lại nhớ bố mất rồi. Sống mũi thấy cay cay. Nói thật, khuôn mặt bố nó thực sự nó đã không còn nhớ rõ. Bố bỏ mẹ con nó đi đâu biệt tăm lúc nó mới lên bốn, một đứa trẻ ngây ngô như vậy, thậm chí khi bố nó đi, nó còn tưởng bố đi công tác như mọi khi, rồi nào là dặn bố mua em gấu bông cho nó nữa cơ. Thế mà rồi cũng nhanh quá, 12 năm rồi, trí nhớ của một con nhóc 4 tuổi không cho phép nó nhớ tất cả những gì liên quan đến bố mình nhưng nó hứa bây giờ nó sẽ không đánh mất một kí ức nào về bố nó nữa. Ít nhất là cũng để nó hy vọng rằng, nó từng có một người bố.


- Suy nghĩ gì thế Không ăn đi nguội mất ngon – Bối phá tan dòng suy tư của Mỡ
- À… ừ… – Mỡ lại múc miếng cháo gà đưa lên miệng.


Bát cháo gà mới nãy thôi còn thơm phưng phức, ngọt thỉu, cớ sao giờ lại đắng chát thế? Hay do lòng nó? Nhìn hắn ăn thật ngon. Vừa kêu toét mỏ mà thế nào lại sực tận 2 bát cháo to bự.
Hắn ăn khỏe quá, hơn cả nó ý. Nhìn hắn ăn mà thấy thương quá, như kiểu lâu lắm rồi hắn không ăn ngon như vậy.


“ Hay là vì hắn ngồi ăn cùng mình nhỉ?” – Nó nghĩ
Nó cứ nhìn hắn ăn mãi không rời mắt
- Cậu làm gì thế? Nhìn tôi như vậy là sao?
- Không có gì, tôi chưa thấy ai ăn cháo mà ngon như cậu!
- Vì hôm nay có cậu! hì – Bối nói rồi cười tươi như nắng mùa thu


Chả hiểu sao nhưng nó thấy ấm lòng quá. Một người con trai ăn ngon vì có nó ngồi cạnh. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa bao giờ có ai nói với nó như vậy. Lại mất công làm tim nó loạn nhịp. Mà cái tuổi này cũng dở hơi thật, một câu nói vu vơ của thằng con trai mới quen cũng làm ta rung động.


Sau khi đã ăn uống no nê. Họ về kí túc xá
~~ Phòng bọn hắn~~~
- Cậu đi đâu mà lâu thế, bọn tôi đi ăn đây, đi cùng không? – Hắc hỏi
- Ờ… tôi ăn hồi nãy rồi!! giờ nó lắm, ngủ đây!!
- Ăn hồi nào, với ai thế? – Bạch nhi sốt sắng
- Với ai kệ tao… Xừ!! – Bối trùm chăn ngủ


Thế là Hắc và Bạch khoác vai nhau xuống canteen. Họ biết thừa là Bối ca ăn cùng ai rồi nhớ!!


Một ngày nữa lại tiếp tục, ngày thứ 5 bắt đầu, nó tỉnh dậy trong sự mệt mỏi, vươn vai vài cái lấy phong độ, từ từ hít thở thật sâu. Sao sáng nay bình yên quá, tiếng chim ríu rít, mới 5h mà trời đã hửng sàng rồi. nó nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi đi gọi Nhím và Đậu dậy. Hôm nay nó là người đi đánh thức mọi người, cảm thấy thật khổ cực. Không lẽ mọi lần hay người họ cũng mệt như này mới gọi được nó dậy ư?


Sau khi chạy thể dục, mọi người ăn sáng và đến lớp học, bọn họ phải kiểm tr.a tất cả những gì đã học trong ba ngày qua, cũng không có gì nhiều, vài bài tập thể lực vác bao leo dốc, leo cây, tập kích tầng 5 bằng dây thừng, bắn súng, bơi vượt chướng ngại vật, tập kích bằng lựu đạn và phi tiêu. Lớp A vượt qua khá dẽ dàng, chỉ có Minh điệu là không qua môn bắn súng thôi. Nó hít thở thật sâu. Thử nhủ thầm là mọi thứ đã qua, coi như thử thách đầu tiên của cuộc đời nó đã chiến thắng, nó đang rất sẵn sàng để đón nhận những thử thách tiếp theo. Vậy mai phải làm gì nhỉ, hôm nay mới thứ 5 thôi. Khi còn một chút nữa là hết tiết, Hắc tập trung mọi người lại nghe dặn dò:


- Ngày mai, các em sẽ có một buổi huấn luyện rất đặc biệt, nó sẽ mở mang cho các em tầm hiểu biết. Tuy nhiên thì các em chỉ ngồi từ xa và quan sát thôi.


Cả lớp nhao nhao cả lên, đám con trai không ngừng bàntán về hôm giao lưu. Nếu đó là khoa không quân thì sướng. Bao nhiêu là hotgir nào là Linh Min, Hoa Tây... Gớm, lớp toàn gái sinh mà cứ đi hóng ở đâu đâu ý
- Thưa thầy quan sát gì ạ? - Hắc hỏi


- Ngày mai, trường ta đã mời hai đội bộ binh cấp cao khoa lục quân Đại học Tân Lập về giao lưu biểu diễn đánh trận giả
Eo ơi! Lục quân toàn mấy anh cao to thôi, làm gì có chị xinh gái nào. Chán, thế là không được ngắm gái đẹp rồi!
- Bọn em chỉ được xem thôi ạ?


- Ừ… nếu muốn tập thì đợi 3 năm nữa nhé!! - thầy giáo nói – Thôi cả lớp nghỉ!!
- Cả lớp….. Nghiêm!! – hắc hô to dõng dạc
~ Phòng hắn~~
- Huynh đang làm cái quần què gì vậy? – Bạch nhi hỏi khi thấy Bối đang dùng điện thoại lướt mạng
- Đang chọn quà cưới!!
- Cho ai?


- Không lẽ cho tao… hay cho mày? – hắn lườm Bạch nhi
- Thế quyết định rồi à? Tưởng hôm qua kiên quyết lắm mà!
- Hôm nay khác… thôi mày next đi để tao làm việc
- Vậy, đệ đi chơi đây.. – Bạch ta lại mò sang kí túc xá nữ cho xem


Hắn ngồi chăm chú dò từng món quà, lăn lê các diễn đàn trên mạng để hỏi mua quà cưới gì? Gặp toàn thể loại ý kiến
“ Cứ tiền cho nhanh!”
“ Thời buổi này cứ là phong bì thôi!!”
“Đám cưới - phong bì là hợp nhất rồi”


Hazzz, chẳng một cái nào ra hồn, hắn tắt máy, đi ra ngoài, Hắn biết hỏi ai, nếu hỏi hai thằng kia chắc chúng cười vào mặt mất. Nhất là thằng chó Bạch nhi, kiểu gì cũng đem hắn ra làm trò cười. Hắn hỏi Mỡ, nó chợt lóe lên trong đầu hắn, phải rồi, nếu là nó thì chắc sẽ không cười hắn đâu! Dù sao thì những điều lầy lội, đáng xấu hổ nó cũng nhìn thấy hết rồi, cần quái gì mà phải sỹ diện nữa. Thế là hắn nhảy tưng tưng đến kí túc xá nữ. Mà đáng ra nơi này phải có cái biển cấm


“CẤM HỌC SINH VƯƠNG HẠO BỐI KHÔNG ĐI LẠI TRONG KHU VỰC NÀY!!”


Vì sao ư? Còn sao răng gì nữa, y như rằng cứ hắn mò đến là cái khu kí túc xá thành cái chợ vỡ. Nào là nữ với nữ, cứ ngóng cái cổ dài ra ban công mà hóng, mà nhìn, mà mơ tưởng hắn tới tìm mình, rồi ngã lộn cổ xuống ch.ết lại đổ cho ông trời. ch.ết vì trai là cái ch.ết quái thai!! Hắn thì ngước cái cổ lên, tự hỏi sao ở đây đéo gì mà lắm gái thế? Chứ bộ hắn nghĩ đây có giai cho hắn nhìn ư? Cứ thò hết cả ra thế này, chẳng nhìn thấy Mỡ đâu. Không biết con nhợn ấy đang làm gì trong phòng mà không ra nghênh tiếp hắn? Gớm, hắn ngước lên mỏi cổ quá. À cuối cùng hắn cũng đã thấy cái “bóng hồng” lấp ló giữa rừng hoa cứt lợn rồi.


- Mỡ……!!! – hắn gào lên


Mỡ thấy có người gọi tên mình, rồi mọi người tập trung đông, lại cứ nghĩ là có đại ca “rang hồ” nào đến tìm mình đòi nợ… Sợ xanh cả mắt, rón rén mãi mới dám hé mắt ra ban công. Mà cũng đúng, hắn là “ rang hồ”. Chuẩn quá còn gì!! Không biết hắn tìm nó có chuyện gì thỉnh cầu mà thái độ lạ thế? Hai tay thì chắp đằng sau, đi đi lại lại, mặt mũi đăm chiêu, gườm gườm như sắp đi giết người tới nơi. Nó đành chạy xuống ngay không hắn điên lên lại hành cho thì khổ.


- Bối gọi Mỡ à? – Mỡ nhẹ nhàng nhất có thể
- Ừ…. Mà cậu nói chuyện bình thường đi, đừng nói giọng ý.. tôi sợ!!
- Thế nhà người tìm ta có việc gì thỉnh giáo?
- Con lạy mẹ… làm ơn nói bình thường đi được không? – Bối chắp hai tay vái Mỡ
- Thế chuyện gì?


- Ra ghế đá ngồi rồi nói… - Hắn kéo nói đi
Có ai biết được rằng, trên tầng năm, có một con mụ đang nhìn nó căm phẫn, răng nghiến ken két, tay bóp mạnh vào lan can
“ Mày… cứ chờ xem, tao sẽ cho mày biết kết cục của những con dám vo ve Bối ca của ta”






Truyện liên quan