Chương 12: Đồ hám giai
Buổi chiều, trời nắng gắt, hắn mua cho nó một que kem ốc quế vị bạc hà… Nó cầm lấy que kem cười thật tươi. Không hiểu vô tình hay cố ý mà lúc đó chỉ còn kem dâu và bạc hà, rồi như một thói quen, hắn lấy kem bạc hà. Không hiểu tại sao hắn lại cứ cảm giác như nó thích bạc hà nữa. Có thể nói là trái tim mách bảo không? Hắn với nó ngồi nói chuyện với nhau lâu ơi là lâu. Nó khuyên hắn mua hết thứ nọ đến thứ kia, nào là đồng hồ cho bố, bộ váy ngủ quyến rũ cho dì Lan, rồi vòng vàng gì gì đó…. Hắn thấy không ổn cho lắm, vì họ đâu cần những thứ như thế.
- Có thể nào nghĩ ra cái gì đó đặc biệt hơn không?
- Cũng khó lắm, nhưng mà nếu được ăn thêm que kem nữa chắc tôi sẽ nghĩ ra gì đó! Ha ha
Kể ra nó cũng biết đòi hỏi lắm, biết là hắn đang cần sự giúp đỡ nên nó cũng muốn củ hành hắn một chút. Vui ghê cơ! Thì ra nó cũng có sức uy hϊế͙p͙ đấy chứ, ai bảo nó là chỉ được cái bộ ăn thôi. Vả vỡ mồm nhé! Hắn nhìn nó đầy “ âu yếm” rồi liền chạy một lần nữa đến canteen.
Lần này thì hết kem thật. Hắn đang không biết làm sao, nhỡ mang cái khác về nó dở hơi lại bắt đi đổi thì… Lưỡng lự ở đó một lúc, hắn quyết định mua mỗi thứ một cái. Kẹo ʍút̼, bánh ngọt, trà sữa, bánh quy, kẹo bông, nước giải khát…, đều có mặt đông đủ. Hắn tí tởn chạy về, kiểu gì nó cũng sẽ không bắt bẻ, mà nếu như nó có định củ hành nữa thì cứ thế mà lôi ra thôi. Gớm ch.ết, có ai thông minh bằng hắn không! Nhưng khi quay lại đó thì thấy Mỡ đang ngồi nói chuyện với Quân kều. Đấy. nói không oan cho một đứa hám giai nhất lớp A . Cứ thấy giai cao cao một tí, to to một tí, đẹp trai một tí là quắn quýt cả lên. Nhìn nóng cả mắt!
- Vậy tối nay nhé! – Quân nói với Mỡ
Mỡ ười híp tịt cả mắt
- Ừ. Nhớ rồi.
Khi hai người bái bai nha. Hắn mới lầm lì bước đến chỗ nó.
- Tui mới rời mắt một chút mà đã…
- Haaha. Ta đợi cậu lâu quá! Nên tôi thấy Quân có kẹo… tôi xin Quân… Cậu ấy ngồi với tôi… rồi nói chuyện… tối chúng tôi gặp nhau.. và…
- Thôi… Thôi ngay. Hừm. Cậu thật quá đáng nhé. Cậu đang làm Osin của tôi thì không được chơi với thằng nào khác. Hiểu không?
Bối tức giận mắng Mỡ. Mà con nhợn Mỡ ấy, mặt méo xệch. Tí thì khóc
- Cậu mới quá đáng ý. Tôi chỉ hứa làm osin chứ có hứa làm bạn gái cậu đâu mà không cho tôi chơi với các bạn nam khác.
Mỡ thấy bực hắn ghê gớm, con người này sao mà ích kỉ thế, nó có phải của hắn đâu mà hắn giữ khư khư.
- Tóm lại là cậu ăn hết đống này đi. Không ăn thì vứt vào sọt rác.
Bối ném đống đồ ăn hắn mua về cho Mỡ, tay đút túi quần bước đi tức tối. Báo hại Mỡ nhà ta ngồi ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra với tên hâm hấp ấy nữa. Hắn giận cái nỗi gì chứ, cùng lắm là trước mặt hắn không nói chuyện với thằng con trai nào là được chứ gì!
Về phần hắn, khi đi ca khỏi nó rồi, vẫn không hết bực mềnh à! Nó không biết sinh phải cái gìờ gì mà hám trai thế không biết. Cứ thấy đẹp là sấn vô. Đúng là nó chỉ hứa với hắn nó là osin thôi nhưng mà hắn cũng… không chấp được…. Đúng rồi, chắc chắn là không chấp nhận được. Osin thì cũng vẫn phải trung thành với một chủ chứ nhỉ!
- Huynh đi đâu về đấy? – Bạch nhi lao từ trong phòng ra
- Mày hỏi làm gì? Sao mò về sớm thế? - Bối không thèm nhìn Bạch nhi một cái mà đi vòng trong phòng, thả người xuống giường luôn.
- Thì người ta nhớ huynh mà! - Bạch nhi tiến lại giường hắn õng ẽo
- Ông thì đá cho cái bay ra ngoài cửa giờ? – hắn hăm dọa, lấy chăn trùm kín đầu
Hehe, Bạch nhi chỉ chờ có thế, rón rén lấy điện thoại của Bối nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa. Anh ta nhanh chóng bấm số….
~~~~~~~~
Ngày huấn luyện cuối cùng cũng đến. Hôm nay hội trường đông quá, tập trung tất cả các lớp. Nó, Đậu, Nhím vui cười hớn hở, Nhím vui vì được xem tập diễn trận giả, Đậu vui vì sắp được về để mua tiểu thuyết, đống tiểu thuyết cô mang đi đã đọc hết rồi. Còn Mỡ vui vì sao? Vì nhiều giai đẹp chứ sao, anh nào anh nấy tươi giãy đành đạch… à quên, đẹp trai tươi rói. Mấy anh cơ bắp cuồn cuộn làm nó sáng cả mắt lên, khiếp, hôm nay tha hồ vitamin mà bổ mắt. Bọn hắn thì trái ngược lại, nhưng chỉ là hắn và Bạch nhi thôi. Còn làm sao nữa, Bạch nhi khó chịu chính là đám con gái cứ chăm chăm nhìn mấy anh cao to mà không nhìn anh ta, Bối ca khó chịu vì thấy Nó chăm chăm nhìn mấy anh đẹp trai kia. Còn Hắc từ sáng sớm tới giờ đã không thấy đâu. Cậu ta làm gì thế? Lần đầu tiên thấy vắng mặt.
- Thằng Hắc nó ch.ết ở đâu rồi – Bối quay đi ngoảnh lại, chịu không được đành hỏi Bạch
- Nhị huynh mới xa huynh một tiếng mà huynh đã không chịu được rồi à? – Bạch nhi cười trêu ghẹo
- Hừ… ta lại cho mi ăn một quả đấm bây giờ! - Bối bực mình, thằng này lúc nào cũng trả treo hắn được.
Ngày hôm nay thực sự bọn họ được mở mang kiến thức nhiều lắm nhé! Các anh ấy, tập diễn mà làm như thật, sân diễn cũng hoành tráng, bom rơi đạn nổ như đánh thật ấy. Mọi hành động của các anh diễn ra đều dứt khoát, nhanh gọn, chính xác. Làm ai cũng thao thao nhìn không chớp mắt. Cuộc diễn tập chia làm hai đội đấu với nhau để dành được lá cờ đích được cắm trên khu theo dõi cao nhất. Nhưng đồng thời cũng phải bảo vệ cờ của đội mình trong khu căn cứ, nếu bị đội bạn cướp mất cờ nhà thì coi như thua luôn, kể cả lấy được cờ đích. Bắn súng đơn giỏi, phục kích cũng giỏi, đánh nhau cũng giỏi, và cái quan trọng là tác chiến giữa thành viên trong đội lại càng chuẩn không phải chỉnh. Cuối cùng thì sau hơn 1 tiếng đánh đấm, cả hai bên đều chạy đến vị chí cắm cờ đội thắng cuộc, cả hai anh cao to đều chạm vào cờ cùng một lúc. Vậy là hòa. Tuy đây là kết quả chả ai muốn nhưng dù sao chúng ta cũng đã có những kiến thức tốt nhất.
Tan tiết, mọi người ùa ra, nhộn nhịp lắm vì bình thường lớp nó chỉ học cùng 2 đến 3 lớp là cùng, nhưng hôm nay có cả trường. Khi đang đi trên đường về kí túc xá thì có một người kéo tay nó lại sau đám đông. Nhím và Đậu không thấy Mỡ đâu đành đi lên trên kí túc xá trước.
- Em… còn nhớ anh không? -Người con trai đứng hỏi nó ở một góc tường
- Dạ… Anh là…? – Mỡ vẫn chưa hết ngạc nhiên, có chút sợ hãi khi bị người con trại lạ kéo vào đây
- Anh là Mạnh Tường Quân lớp 11A khoa Bộ Binh
- À thì ra là đàn anh!
Mỡ đã nhận ra anh ý rồi. Đây chả phải là anh đẹp trai hôm giao lưu đầu tuần đã mời nó lên hát hay sao. Nhìn gần vào ban ngày như này… Đẹp trai quá. Máu hám giai lại nổi lên. Nó cứ đứng mà đung đưa cười cười ngượng nghịu
- Trả em này… hôm ấy em làm rơi chỗ sân khấu – Tường Quân đưa cho nó chiếc cặp tóc hình con bướm rất đẹp
Ôi thì ra hôm đó, nó làm rơi trên sân khấu, cũng tại nhảy hát sung quá, rơi lúc nào không biết, đến lúc về phòng thì lại tìm loạn cả lên, hết tìm dưới gầm giường, tủ quần áo, đến máy giặt. Cuống quá, nó còn mở cả tủ lạnh để tìm báo hại hai người cùng phòng cũng phải lo lắng mà đi tìm hộ. Lúc đó nó không biết mình sợ như thế nào. Chỉ biết nó rất sợ thôi, mồ hôi túa đẫm trán. Lòng dạ thất thần không yên. Đêm ngủ không thể nhắm được mắt vì nhắm lắt lại thì hình ảnh chiếc cặp bướm lại hiện ra. Phải! đó là thứ đối với nó quan trọng kinh khủng ấy. Đó là báu vật bố nó để lại. Nếu không tìm ra, nó hận mình suốt đời mất. Chỉ vì cái cặp tóc mà mất ăn mất ngủ hẳn một ngày. May mà giờ nó đã quay lại, mà lại ở nơi của một anh đẹp trai như vậy mới thích chứ!
- Em cảm ơn!
- Không có gì! hihi, anh đi cùng em đến chỗ kí túc xá được không?
- À… Vâng
« Ôi cha mẹ ơi. Anh ấy vừa nói gì thế.. anh ấy muốn đi cùng mình!! » - Mỡ gao gào thét trong lòng
Hai người đi cạnh nhau mà ngại ngùng quá, chẳng biết nói chuyện gì, nó thì chả biết bắt chuyện, chả biết phải nói gì, nói từ đâu? Thôi thì đi cạnh nhau như này là hạnh phúc lắm rồi. Không hiểu sao thời gian buồn cười thế? Cái lúc mệt, đau, buồn thì bò chậm như rùa, lúc vui vẻ hạnh phúc sung sướng thì cứ lao vun vút như chưa bao giờ được lao. Thần thời gian này, làm ăn tắc trách thật!
Nó sung sướng chưa được bao lâu thì đã nhìn thấy cái bản mặt hằm hằm của hắn đang đừng dựa cột trước phòng kí túc xá. Sao mà khó coi lạ? Hắn lại bực bội cái gì nữa đây? Lại muốn trút giận lên đầu nó? Nó ngập ngừng tiến lại gần hắn lí nhí
- Tôi lại làm gì sai à?
- Đồ hám giai! - hắn nói rồi ngoảnh mắt bước thẳng về kí túc xá nam. Mỡ đứng ngơ ngác chả hiểu gì!