Chương 7
Vừa nhớ lại vừa ngồi ăn ngon lành vui vẻ, trong tầm mắt của Liên Cẩm đột nhiên xuất hiện tà áo xanh quen thuộc, dáng người cao gầy đang thoăn thoắt đi về bên kia.
Trời nóng như vậy mà tướng quân vẫn ra bờ đê chỉ đạo thi công, không biết có ai đưa nước cho ngài uống không? Tính kỉ luật và trách nhiệm của Trịnh Minh Khải càng khiến nàng ngưỡng mộ hơn bao giờ hết. Dù nắng gắt hay mưa to, hắn vẫn ở bên chỉ huy đôn đốc các binh sĩ khuân đá gác đập. Nhiều lúc công việc bề bộn đến nửa đêm, nàng bưng bữa khuya vào phải rất lâu sau hắn mới nghỉ tay dùng bữa.
Trịnh ma ma hay căn dặn nàng thường xuyên, việc gì có thể giúp được tướng quân thì phải giúp, nhiều khi hắn vẫn hay bận tới quên ăn quên ngủ, dù có là người sắt cũng không chịu đựng nổi.
Từ đó Lý Liên Cẩmcàng quan tâm để ý tới sinh hoạt hằng ngày của tướng quân hơn, có uống nước đủ không, có dùng đủ bữa, ăn nhiều cơm không.
Nhìn thấy mồ hôi chảy dài bên vành tai hắn, Liên Cẩm vội cầm bình nước bên cạnh lên, gọi lớn:
"Trịnh tướng quân, chờ nô tì một chút".
Bóng người đằng xa hơi giật nảy lên một phát rồi sững lại. Giờ đang lúc xế chiều, trời vẫn còn nắng chói chang. Trịnh Minh Khải hơi nheo mắt nhìn về cô nương đang đứng dưới bóng râm nhiệt tình vẫy hắn.
Thật tình... muốn làm lơ cũng không làm lơ được.
Liên Cẩm cất vội gói cơm vào lòng rồi cầm túi nước chạy sang bên kia, hồ hởi nói:
"Trịnh tướng quân có khát không, nô tì có mang nước suối theo đây, tướng quân uống một ngụm nhé".
Trịnh tướng quân bối rối xua tay. Hắn vừa đi gặp huyện lệnh ở phủ nha về. Ở đó cũng đã uống qua mấy lượt trà, cho nên vốn dĩ đâu có khát. Cộng thêm việc uống cùng một bịch nước với cô nương nhà người ta cũng là chuyện không hợp lễ.
"Cô nương tự dùng là được rồi, tại hạ không khát".
Lý Liên Cẩm vẫn kiên quyết đưa tới. Qua mấy hôm nàng cũng hiểu sơ về tính khí của Trịnh tướng quân, luôn khách sáo với người khác, đưa cái gì cũng không dám nhận. Ma ma tổng quản có khuyên nàng một câu: "Cứ nhất quyết đưa tới, rồi thể nào tướng quân cũng phải nhận". Từ trước tới nay Liên Cẩm giỏi nhất là học hỏi nghe lời, nàng giúi tới thêm lần nữa:
"Tướng quân làm việc vất vả, trời lại nắng như thế, sao có thể không khát được. Tướng quân không cần khách sáo đâu".
Ta hoàn toàn không khách sáo, cô nương đừng nghĩ nhiều như thế làm gì!!! Thật sự Trịnh tướng quân chỉ muốn hét lên câu đó mà thôi. Từ nhỏ tới lớn, hai mươi bảy năm qua hắn chưa từng thấy có người nào như cô nương này, cứ tự cho mình là đúng, lại thích làm theo ý mình không quan tâm quan niệm thế tục hay cảm nhận của người khác chút nào. Điều này hắn có thể tự giải thích là do nàng quá mức ngây thơ và một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng mà đã nhiều lần khước từ như vậy, sao nàng vẫn không hiểu ra cơ chứ?
Trịnh tướng quân lùi về sau mấy bước lớn, Lý cô nương lại đuổi theo nhiều bước nhỏ. Dù đứng trước mặt hắn nàng vẫn run nhưng vẫn cố hết sức kìm nén lại:
"Chắc tướng quân không nhớtên nô tì, nô tì là người giúp việc kiêm nha hoàn hầu hạ của tướng quân, tên là..."
"A Liên, ta vẫn nhớ".
Liên Cẩm sững sờ một lúc, hóa ra khi giọng hắn gọi tên nàng sẽ có âm điệu như vậy. Từ ngày bị khước từ không chịu nhận túi thêu, nàng cũng không dám mơ rằng hắn sẽ nhận ra mình hay biết tên của mình. Dù sao một ngày hắn phải tiếp xúc với bao nhiêu là người, nha hoàn trong doanh cũng có đến vài chục. Nhưng hóa ra... tướng quân nhớ tên nàng rồi. Còn gọi rất hay nữa. Đôi mắt cong lên híp lại như không thấy ánh mắt trời, dù thế vẫn rực rỡ sáng bừng không cách nào che giấu được. Đôi môi mím lại cười tủm tỉm, trong lòng như có hàng ngàn cánh chim muốn vỗ cánh tung bay.
"Tướng quân còn nhớ nô tì thì chắc cũng biết nô tì là người quen của Nguyễn phó tướng rồi. Nước nô tì đưa chắc chắn là sạch sẽ, không có gì bậy bạ trong đó cả. Tướng quân cứ yên tâm mà dùng".
Nàng vừa nói vừa mở nắp bịch nước bằng da bò, đưa lên miệng mời Trịnh Minh Khải uống. Chỉ tiếc là người kia cao quá, nàng nhón chân mấy bận cũng không với lên nổi.
Trịnh tướng quân tiến thoái lưỡng nan, bực bội không biết phải làm thế nào mà xử trí. Hắn không sợ gì bậy bạ, cũng không nghi ngờ thân phận của nàng. Muốn phân bua cũng không thể nào nói được một câu suôn sẻ. Bịch nước trước mắt không ngừng đưa qua đưa lại. Nhìn mấy binh lính và người dân xung quanh đang dần hướng ánh mắt tò mò về bên này, mặt của Trịnh tướng quân cũng bị nghẹn đến đỏ bừng. Nhưng có lẽ do ánh mặt trời chiếu gắt quá, một phần cũng vì làn da của hắn ngăm ngăm, muốn nhìn ra cũng không nhìn ra được. Trịnh Minh Khải bất đắc dĩ cầm lấy bịch nước uống nhanh một ngụm rồi đưa trả. Sau đó dùng tốc độ của ngựa phi phóng đi như làn gió.
*
Việc xây đắp đê điều kênh đập đa số đều do huyện lệnh các vùng chỉ đạo tiến hành, tiền bạc và vật tư sẽ được triều đình cung ứng. Tuy nhiên ở trấn Thanh Hồ đã hai lần vỡ đê mà chưa tìm ra nguyên nhân này, hoàng thượng buộc lòng phải cử người thân tín tới đây.
Sau hai lần tới gặp tri phủ trấn Thanh Hồ, tìm hiểu quá trình làm đê điều chống lũ, Trịnh tướng quân tìm ra không ít điểm nghi vấn.
Việc đôn đốc xây dựng là do Mai tri huyện đảm nhiệm, bản vẽ thi công do triều đình đưa tới sẽ được Hồ sư gia sửa đổi cho phù hợp với tình hình địa phương, đây cũng là người lựa chọn thợ hồ thợ phụ.
Kênh đập vỡ có thể do nhiều nguyên nhân, nhưng chuyện ở Thanh Hồ thì lại do chất lượng công trình quá kém. Nguyên vật liệu đều là hạng hai hạng ba, thi công không theo bản mẫu, lại còn xây bừa xây ẩu.
Vật tư xây dựng rõ ràng được triều đình thu mua và vận chuyển tới đây, trong sổ sách ghi chép của phủ nội vụ đều là những nguyên vật liệu hàng đầu. Trịnh tướng quân đã dâng sớ trình bày sự việc lên hoàng thượng, ở kinh thành cũng đã cử Trương khâm sai đảm nhận việc điều tr.a quá trình thu mua và vận chuyển của phủ nội vụ. Còn quá trình thi công ở đây sẽ do Trịnh Minh Khải tiến hành.
Dù trách nhiệm ở đâu thì chắc chắn huyện lệnh Thanh Hồ cũng không tránh khỏi liên can.
Trịnh tướng quân và các phó tướng vừa đi theo dõi tình hình xây dựng đê đập trên bờ sông một vòng, năm trăm lính được phân bổ đều trên mười hai dặm kênh, mỗi đội sẽ có một chỉ huy vừa đôn đốc vừa đọc bản vẽ. Ba người dừng lại dưới một gốc cây ngô đồng già, Nguyễn phó tướng mở bản vẽ ra tiếp tục trình bày:
"Hiện đã làm xong phần móng hai đầu của kênh đập, phần móng dưới cũng hoàn tất được một phần ba. Bây giờ chỉ còn bổ sung thêm hai lớp đá bên ngoài và năm con kênh nữa là xong phần cơ bản".
Trịnh tướng quân gật đầu tỏ ý đã hiểu: "Theo tiến độ hiện nay thì mất thêm bao lâu? Làm xong phần đập chúng ta còn phải tu sửa thêm hệ thống kênh mương nữa".
"Thưa tướng quân, khoảng ba tháng nữa sẽ hoàn thành xong phần đê. Các binh sĩ làm việc không quản ngày đêm, tốc độ trong một tháng qua cũng đã vượt quá tiến độ đề ra rồi".
Trịnh tướng quân cuộn bản vẽ lại, nhìn về phía những binh sĩ vẫn đang khuân vác đất cát xây đập ngoài kia, thấp giọng: "Đúng là các huynh đệ đã chịu khổ nhiều. Sau khi xây xong đê đập thì có thể cho mọi người nghỉ ngơi một tuần. Sau đó mới chuyển sang nhiệm vụ tiếp theo".
Nguyễn phó tướng và Đoàn phó tướng vui mừng chắp tay cúi người cung kính: "Tạ ơn tướng quân".
Đoàn phó tướng suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Vậy còn chuyện điều tr.a Mai tri huyện và Hồ sư gia đã có tiến triển nào chưa?"
Trịnh Minh Khải thoáng chau mày: "Các sổ sách ở huyện nha đều hoàn toàn hợp lý. Gia đình hai người kia cũng không có gì bất thường cả, không có dấu hiệu tham ô hay bòn rút của công".
"Nếu đã trót lọt hai lần, chắc chắn thủ đoạn lừa đảo và tẩu táng của họ không tầm thường, xin tướng quân cho điều tr.a kĩ càng thêm".
Trịnh tướng quân gật đầu đồng ý: "Ta cũng nghĩ như vậy, vụ án được chia làm ba hướng điều tra, người chịu trách nhiệm ở nội vụ, Hồ sư gia và Mai tri huyện. Việc của chúng ta bây giờ là phải theo sát hai người này. Khi đê vỡ chắc chắn họ đã có chuẩn bị cho sự điều tra, không chỉ riêng người đó mà có thể có sự giúp sức của cả gia đình. Cho nên không thể bỏ qua bất kì ai".
"Theo trình báo của người theo dõi Hồ sư gia, mấy ngày gần đây em vợ ông ta hay tới Túy Hoa lầu mua vui, cũng gặp gỡ không ít người. Nhưng địa phận Túy Hoa lầu này có phần bí ẩn. Người ngoài khó bề xâm nhập, cho nên cũng không biết được nội dung những cuộc trao đổi đó là gì?"
Sau khi Nguyễn phó tướng bẩm báo, cả ba người đều trầm ngâm suy nghĩ. Phải biết được nội tình bên trong mới có thể tìm ra nút thắt của vụ án. Còn vẻ bề ngoài, không biết thế lực nào đã che đậy nó một cách êm đẹp và trong sạch đến thế.
Hành tung của Hồ sư gia này vô cùng bí ẩn. Đa phần đều ở nguyên tại nhà và tri phủ. Cho nên không thể loại bỏ giả thiết ông ta có một người sẽ thay mình làm hết mọi chuyện xã giao bên ngoài. Có lẽ phải bắt đầu từ Túy Hoa lầu kia.
"Ai da", "Rầm", "Bịch"...
Một chuỗi các âm thanh hỗn độn khiến ba vị tướng quân oai phong hùng dũng giật nảy mình. Nguyễn phó tướng nhìn qua người đang ngã chổng vó ở kia tự dưng lại thấy nửa bên đầu đau nhức nhối. Quả không hổ là bạn của nhau, tính cách cô nương này không khác muội muội hắn là mấy, dần dần hắn cũng đối xử với nàng như thể muội mình: "Muội đi đâu mà hấp tấp thế?"
Lý Liên Cẩm phủi phủi bụi trên áo quần, nghe thấy có tiếng hỏi thì hốt hoảng ngẩng đầu lên, hóa ra cả cú ngã vừa rồi đã bị ba người kia nhìn hết, nàng cúi thấp đầu rầu rĩ đáp: "Nô tì đi đưa nước cho binh lính".
Nguyễn phó tướng bất đắc dĩ lắc đầu. Uyển Nhu vẫn nói hắn phải quan tâm tới người này, nhưng việc công bận rộn, hiếm khi mới thấy nàng xuất hiện trong tầm mắt. Từ một cô nương trắng trẻo dịu dàng ngày mới gặp, bây giờ nhìn kĩ người này lại vừa gầy vừa đen, khí chất nhẹ nhàng của nữ tử khuê phòng cũng bị thay thế bằng sự dân dã thôn quê từ lúc nào không biết. Nhìn người đang tự giác cúi gầm đầu như thổ thẹn, Nguyễn Việt Khoa lại nghĩ, dù không săn sóc được thường xuyên nhưng lúc có thể cũng nên bớt cho nàng chút việc. Thế là hắn vẫy tay gọi người kia qua, nhẹ nói:
"Muội sang đây ngồi một lúc cho mát, nhân tiện rót nước cho hai vị tướng quân luôn".
Trịnh tướng quân nhìn người đang đi tới thì bất giác thụt lùi một bước, không hiểu sao trong lòng nảy ra ý định chạy trốn. Nhưng mà lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát, tiểu cô nương lạ lùng còn đang cà nhắc kia đã nhanh chóng cúi người chào hỏi, khiến thái dương ai kia nảy lên giật giật: "Thỉnh an Trịnh tướng quân, thỉnh an Đoàn phó tướng".
Đoàn Đức Phi cười hà hà hai tiếng, có vẻ rất có thiện cảm với nha hoàn này: "Cô nương lại đi đưa nước à?"
Lý Liên Cẩm đi tới chỗ hai người, đặt giỏ mây xuống rồi lấy ra hai bịch nước và ba cái tách nhỏ, cộng thêm một ít hạt dưa khô. Nàng ngại ngùng đáp:
"Một bình là trà, một bình là nước. Mời ba vị tướng quân dùng cho đỡ khát".
Ánh mắt như thói quen tia về phía bóng người áo xanh: "Trịnh tướng quân dùng trà hay nước để nô tì rót ạ".
Trịnh Minh Khải hắng giọng hai tiếng: "Ta uống nước là được rồi".
Tiểu cô nương nhanh nhẹn rót nước ra ly rồi chạy tới dâng lên tận miệng. So với hai vị phó tướng kia phải tự động tới lấy ly lấy nước quả nhiên là đãi ngộ khác một trời một vực.
Trịnh Minh Khải luống cuống cầm lấy rồi tỏ vẻ nghiêm túc quay sang hỏi hai người kia: "Về phần tri huyện thì thế nào?"
Lý Liên Cẩm ở quân doanh một tháng qua cũng hiểu được nhiều quy củ. Việc quân làtuyệt mật, những chuyện này người không liên quan không được phép nghe ngóng dù chỉ là nửa chữ. Liên Cẩm vội vàng thu dọn lại giỏ trúc rồi cúi người nhanh chóng đi xuống dưới đồi, cổ chân nhói đau thỉnh thoảng nàng lại phải dừng để xoa xoa mấy cái.
Bóng dáng nho nhỏ nhấp nhô từng bước từng bước một dưới ánh nắng chói chang quả khiến người ta thêm đau lòng.
Nguyễn phó tướng thở dài một hơi rồi bẩm báo tiếp: "Bên Mai tri huyện vẫn không có động tĩnh gì, những người trong gia đình ngoại trừ người em út vừa rời phủ đi Thái Hòa buôn muối thì cũng không có mối quan hệ nào khả nghi cả".
Nguyễn Việt Khoa nhìn thấy tướng quân nhà mình đang chau mày rất chặt thì hơi hốt hoảng. Khuôn mặt lạnh băng này hiếm khi có biểu cảm gì, có lẽ nhiều năm cầm binh Trịnh tướng quân đã luyện nên tâm tính bình ổn trước mọi vấn đề.
Nguyễn phó tướng lo lắng hỏi: "Không biết đại tướng quân có gì không hài lòng sao?"
Đôi mắt đen như mực hơi đảo qua một chút, mày đã dần buông lỏng: "Nàng ta..."
Là nói tới A Liên à? Nguyễn phó tướng giật mình, chẳng lẽ lại làm gì chọc tới đại tướng quân rồi. Người này nổi tiếng là kỉ luật nghiêm minh, nếu có trách phạt gì chỉ sợ muội ấy không thể nào chịu nổi.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, chờ đợi Trịnh tướng quân như đang cân nhắc điều gì. Dừng lại một lúc rồi mới nói hết câu:
"Nàng ta... nói nhiều quá".
"..."
"..."
Đây cũng được xem là một tội sao?
Đoàn phó tướng nhịn cười hỏi thử: "Vậy có cần xử lý không thưa tướng quân?"
Lúc này Trịnh tướng quân mới quay lại nhìn hắn với vẻ khá ngạc nhiên: "Xử lý cái gì?"
"Chuyện cô nương vừa rồi nói nhiều làm ảnh hưởng tới tướng quân xử lý công vụ ấy?"
Trịnh Minh Khải ho khan một tiếng rồi đưa ly trà lên uống một ngụm cho thanh giọng mới nói: "Không cần".