Chương 8
Thanh Hồ không phải là thị trấn phồn hoa giàu có nhưng lại nằm trên con đường buôn bán dọc từ Bắc đến Nam, đây cũng là nơi các thương nhân vẫn thường dừng chân nghỉ tạm.
Tửu Vân quán và Túy Hoa lâu là hai khu phố sầm uất nhất. Tửu Vân quán gồm một chuỗi các quán ăn, quán trà, quán rượu nằm sát cạnh nhau, tạo thành "phố ẩm thực" trong miệng người dân Thanh Hồ. Thực khách ẩm khách ra vào nườm nượp, đó cũng là nơi lan truyền nhiều tin tức nhất.
Trời xẩm tối, trấn Thanh Hồ lần lượt lên đèn. Giữa đám đông kẻ đến người đi, hai nam tử cao ráo tuấn tú khiến người ta phải quay đầu nhìn lại. Một nam tử mặc trang phục màu xanh lam viền bạc, khóm trúc được thêu lên ống tay và tà áo phất phơ sinh động như là thật. Nam tử cạnh bên trong trang phục tím sẫm bằng lụa gấm thượng hạng, trên tay là chiếc quạt giấy phong tao.
Hai người vừa bước vào cửa lâu đã có tiểu nhị niềm nở ra tiếp đón. Nhìn cách ăn mặc này thôi cũng đủ biết đây không phải hạng khách xoàng, tiểu nhị nhanh chóng dẫn họ tới chiếc bàn đang còn trống, chùi lẹ qua một lượt rồi chào mời:
"Hai công tử dùng gì ạ? Tửu Vân quán là nổi tiếng nhất ở Thanh Hồ này rồi. Món nào cũng là đặc sản cả, hôm nay quán có thêm vài món mới, cá diêu hồng hành, vịt nấu chao, cua chiên trứng muối".
Nam tử mặc áo bào tím gấp quạt giấy lại đặt lên bàn: "Cho ba món đó cũng được, thêm một món canh và bình rượu hoa đào nữa".
Tiểu nhị vâng dạ rồi nhanh chóng đi vào chuẩn bị. hai người nhìn lướt qua tửu lâu, hầu như bàn nào cũng đã người ngồi, nhìn cách ăn mặc từ khắp các vùng miền, đoán chắc đây đều là thương nhân và du khách.
Trước cửa lớn lại có một nhóm hai ba người vào quán, dẫn đầu là một nam tử trung niên béo ụ, khuôn mặt tròn vo bóng nhẫy, vừa cười vừa nói oang oang, nhìn không giống dân lương thiện. Nam tử áo xanh thoáng chau này, hắn thấp giọng:
"Công tử, Huỳnh Phiên tới rồi".
Vừa nói xong, nam tử to béo kia đã đi ngang qua bàn họ, được tiểu nhị dẫn tới chiếc bàn lớn cách đó ba bàn. Huỳnh Phiên vốn là khách quen của tửu lâu, đặt mông xuống là gọi liền tên mấy món, sai tiểu nhị mang trước rượu ra rồi cứ từ từ làm món.
Rượu vào lời ra, tiếng cười nói từ bàn kia vang lên sang sảng, xem chừng hôm nay tâm trạng của em vợ của Hồ sư gia rất tốt.
"Đặt được mối làm ăn với Trương huynh đây đúng là phúc của Phiên đệ, nào nào, đệ mời huynh thêm chén nữa".
"Phiên đệ lại quá lời rồi, đệ giao cho huynh một mối lớn như vậy mới là may mắn đấy".
"Hahaha, chúng ta đâu phải mới hợp tác ngày một ngày hai, nào nào uống tiếp, ở đây đông người ồn ào, không tiện bàn chuyện, cứ ăn lót dạ đã rồi chút nữa tới Túy Hoa lầu sẽ bàn bạc kĩ hơn. Gì chứ dạo gần đây Túy Hoa lầu có nhiều trò hay lắm, đảm bảo sẽ khiến Trương huynh thỏa lòng, haha".
Nam tử áo tím nâng chén trà lên nhấp một ngụm, trước nay em vợ của Hồ sư gia vẫn làm ăn buôn bán ở ngoài, vốn liếng ban đầu nghe nói là của ba vợ để lại, sau mấy lần thô lỗ tưởng như sạt nghiệp, vài năm trở lại hắn đã phất lên nhanh chóng.
Theo điều tr.a của binh sĩ khắp nơi gửi về, Huỳnh Phiên chủ yếu kinh doanh lương thực và vải vóc, sau vụ vỡ đê gây hậu quả nghiêm trọng cho hơn hai trăm hộ ngoại thành, gia đình Hồ sư gia cũng có đóng góp cho triều đình hơn trăm bao gạo, còn nói là số gạo tích trữ cho đợt buôn vào quý sau. Vị khách lần này gặp không biết là buôn bán mặt hàng nào?
Hắn gật đầu với người ngồi trước mặt một cái, nam tử áo xanh hiểu ý đứng lên, đi tới bàn bên kia, thấy mấy người đó đang ngạc nhiên nhìn lại thì cười cười chắp tay nói:
"Chào ba huynh, tiểu đệ là thương nhân buôn muối ở Quế Châu, nhìn vi huynh đây không biết đệ đã gặp ở đâu rồi. Có phải là Lê gia đồ gốm nổi tiếng khắp miền nam không nhỉ?"
Nam tử áo xanh nhìn sang người được xưng là Trương huynh kia, niềm nở hỏi.
Gặp mặt làm quen trong giới thương nhân vốn là chuyện như cơm bữa. Dù gì thương nhân kiếm ăn bằng quan hệ, càng biết nhiều người càng có lợi sau này, nào có ai chê mình quen biết ít đâu. Người kia cũng đứng lên đưa tay chào lại, cười ha hả đáp:
"Tiểu đệ nhìn nhầm rồi, huynh là Trương Viên ở Thái Liên, chuyên bán lụa, nhìn chất vải đệ đang mặc cũng không phải loại bình thường, chắc buôn bán được lắm hả? Haha".
Nam tử áo xanh ngớ ra rồi cười ngại: "Nhận nhầm rồi, nhận nhầm rồi. Làm phiền Trương huynh quá. Haha, tiểu đệ chỉ là dân làm ăn nhỏ, chẳng qua khi ra ngoài làm ăn phải chọn bộ đồ cho tươm tất, Trương huynh nói có phải không?"
Đều là người buôn bán với nhau, chỉ hai ba câu đã thấy như bằng hữu. Lúc nam tử áo xanh cáo từ rời đi, mấy người trên bàn lại tiếp tục chuyện trò ăn uống. Không ai nghi ngờ gì về cuộc diễm ngộ vừa rồi.
Công tử ngồi bên vẫn phất phơ cây quạt trong tay, trầm ngâm một lúc rồi nói nhỏ:
"Nếu là mua thực phẩm thì còn có lý, nhưng đây lại làm một mối lớn mua vải lụa. Dân Thanh Hồ vừa trải qua thiên tai, lương thực mới là thứ thiết yếu nhất, vải vóc thì ai mua".
Nam tử áo xanh khẽ gật đầu: "Công tử nói phải, bản... à tiểu đệ sẽ điều tr.a về người này. Hắn nói mình sẽ nghỉ lại khách điếm Bảo Xuân hơn một tháng, thu nhận thêm đơn hàng rồi mới rời đi, muốn gặp thì cứ tới tìm là được".
Thì ra hai vị công tử tuấn tú bất phàm này chính là Trịnh tướng quân uy danh lỗi lạc và Nguyễn phó tướng tiền đồ rộng mở. Trịnh tướng quân ăn hết các món trên bàn rồi gác đũa xuống. Thấy người bàn bên đã rời đi chưa lâu, hắn ra chỉ thị:
"Nguyễn đệ tới Túy Hoa lầu thăm dò thử, huynh về đây".
Nguyễn Việt Khoa giật mình đứng bật dậy, ấp a ấp úng đến toát mồ hôi mà cũng không dám cãi lại lệnh tướng quân. Trịnh Minh Khải đặt mấy đồng bạc lên bàn, định quay đi nhưng không hiểu sao lại quay đầu nhìn lại, khuôn mặt trầm ổn như thoáng nét cười:
"Không biết tiểu đệ có điểm nào không vừa ý?"
Phải, không vừa ý! Vì sao chỉ mình hắn phải đi mà tướng quân lại không đi?
"Bởi vì ở đây ai là người ra lệnh". Trịnh tướng quân như hiểu được hắn đang nghĩ gì, hiếm khi nói đùa một câu rồi phẩy áo từ tốn rời đi. Chiếc áo phất phơ không nhiễm chút bụi trần.
*
Hôm nay là một ngày nắng đẹp. Sáng sớm Lý Liên Cẩm đã mang áo quần của binh sĩ và tướng quân ra bờ sông giặt giũ.
Lúc Nguyễn phó tướng ra sông rửa chân, Liên Cẩm còn đang vùi mình giữa hai chồng áo quần cao ngất. Một tay cầm chày gỗ đập đập rất nhiệt tình.
Nguyễn Việt Khoa thấy nàng thì mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh, cầm chiếc áo vừa giặt xong cho vào thau sạch, hỏi thăm: "Có vẻ sắp thành cô thôn nữ rồi nhỉ?"
Liên Cẩm cười khẽ, ngừng tay lấy khăn ra lau mặt: "Còn phó tướng sắp thành gã làng chơi rồi chứ gì? Mấy hôm nay áo quần đầy cả mùi son phấn?"
Nói tới chuyện này lại khiến Nguyễn phó tướng bực bội không thôi. Chuyện hắn đi điều tr.a là bí mật không ai biết. Cho nên sau những lần đi Túy Hoa lầu về, hắn lại phải lén lút giặt mấy bộ quần áo đầy son môi và phấn thơm đủ loại. Có lần Liên Cẩm vào doanh trướng của tướng quân lấy áo quần ra sông giặt giũ, nhìn thấy hắn ở đó thì cũng ngỏ ý để mình giặt giúp. Tuy nàng rất tinh ý không gặng hỏi gì thêm, nhưng nhìn những dấu tích còn lại, chỉ có ngốc mới không đoán được hắn mới từ đâu ra.
Để bắt được cọp thì phải vào hang cọp, cho nên Trịnh tướng quân ra lệnh cho hắn cải trang làm khách làng chơi, khi vào Túy Hoa lầu thì phải cố làm quen với Huỳnh Phiên, em vợ của Hồ sư gia.
Sau khi Hồ sư gia lấy vợ cả là tỷ tỷ của Huỳnh Phiên, gã em vợ này cũng ngày càng được Hồ sư gia coi trợng. Không chỉ được chuyển vào ở cùng nhà, việc mua bán lương thực trong phủ cũng do một tay người này quán xuyến. Tuy triều đình có lệnh những người làm việc trong nha môn không được buôn bán lúa gạo, nhưng luật pháp cũng không quy định anh em trong nhà họ không có quyền. Huống chi Huỳnh Phiên chỉ là em vợ gã.
Tên Huỳnh Phiên này quả không hổ là dân buôn bán lâu năm. Mọi việc hắn làm đều vô cùng cẩn trọng. Ngay cả việc gặp gỡ giao thiệp cũng không điều tr.a ra manh mối gì.
Dù Nguyễn phó tướng có bỏ tiền ra để được vào khu bao riêng, nhưng vẫn có một khu vực bí mật hơn dành cho những khách hàng quen biết lâu năm.
Chỉ cần Huỳnh Phiên tới, hắn sẽ được các cô nương săn đón đưa ngay vào phòng trong, không ai biết hắn vào phòng nào, cũng không biết ngoài hai người đó hắn có gặp ai khác nữa không, hai người đó chỉ là cái cớ hay chính là người đồng lõa.
Nguyễn phó tướng nằm vùng mai phục gần nửa tháng, cố gắng tạo không biết bao nhiêu cơ hội tình cờ gặp gỡ Huỳnh Phiên và Trương Viên nhưng lần nào cũng chỉ dừng lại ở làm quen chào hỏi. Giữa lúc kế hoạch đang bế tắc, Đoàn phó tướng lại nảy ra một ý tưởng khác. Nếu như họ có thể tìm ra một cô nương tương đối xinh đẹp, xâm nhập vào Túy Hoa lầu bán nghệ không bán thân thì cơ hội được vào phòng của Huỳnh Phiên là vô cùng lớn.
Với những khách hàng thân thiết như vậy, chắc chắn hắn sẽ thường xuyên được giới thiệu các cô nương mới của lâu, phục vụ những tiết mục đặc sắc và mới lạ.
Nhưng mà một cô nương vừa xinh đẹp vừa biết đàn ca múa hát, lại phải thông minh lanh lợi có thể moi được tin tức từ người kia, còn cần phải che giấu bảo vệ bản thân thật tốt, cô nương như thế quả thực không dễ tìm.
Trịnh tướng quân và hai phó tướng ngẫm nghĩ suốt buổi tối hôm qua, họ đều là người từ kinh thành tới, ở Thanh Hồ này quả thật không mấy quen thuộc. Cộng thêm việc nếu chọn một người ở đây, nhỡ may bị ai đó nhận ra hoặc không một lòng vì triều đình, bứt dây động rừng lại càng thêm nguy hiểm.
Thình lình Đoàn phó tướng ồ lên một tiếng rồi nói: "Mạt tướng thấy nha hoàn hầu hạ tướng quân cũng nhanh nhẹn thanh tú, rất phù hợp với nhiệm vụ lần này".
Trên đầu Nguyễn Việt Khoa chảy xuống hai dòng mồ hôi thật dài, hắn đã đồng ý với muội muội phải chăm sóc A Liên thật tốt, sao có thể tự mình đẩy A liên vào hố lửa như vậy được. Nhưng mà nhiệm vụ kéo dài đã lâu, phương án nào cũng đi vào bế tắc, Trịnh tướng quân nhiều đêm không ngủ, hắn muốn tìm lý do từ chối cũng khó mở miệng vô cùng.
Trịnh Minh Khải như nhìn thấu suy nghĩ của Nguyễn phó tướng, hắn gõ gõ vào bàn hai tiếng: "A Liên rất lanh mồm lanh miệng, phù hợp với nhiệm vụ khó khăn lần này. Nhưng A Liênlại là người quen của Nguyễn phó tướng, đẩy người ta vào nơi trắc trở như vậy sau này Nguyễn phó tướng cũng khó lòng nhìn mặt gia đình nàng ấy".
Nguyễn Việt Khoa suy nghĩ một lúc mới trình bày ý kiến của mình: "Mạt tướng sẽ hỏi cô nương ấy thử. Muốn hay không sẽ do nàng ấy chọn".
Trịnh tướng quân nghe vậy cũng không nói gì thêm. Bàn tay đang gõ gõ trên mặt bàn không hề dừng lại. Vụ án lần này đúng là vô cùng nan giải. Đã gần hai tháng trôi qua, tất cả các manh mối đều trong sạch lạ thường. Phía triều đình không tìm thấy sơ hở nào ở phủ nội vụ, nguyên vật liệu đưa tới khi tiếp nhận thi công cũng có người theo dõi sát sao, vậy vật liệu bị tráo đổi lúc nào, sau đó đã tuồn đi ra sao, có lẽ nguyên do chỉ có thể ở Thanh Hồ mà thôi.
Hành tung, sổ sách, những cuộc viếng thăm, những chiếc bẫy vô hình sắp đặt, tất cả đều không nhử được kẻ trong bóng tối kia ra ngoài. Thậm chí một chút manh động cũng không có.
Lần này phải dựa vào một cô nương như thế cũng không phải chuyện quá vinh quang. Cô nương đó lại còn là một người vô cùng nhỏ bé. Tuy lúc nào nàng cũng nói năng liến thoắng lanh lợi thông minh, mấy lần hắn từng thấy nàng hát cho binh lính của mình nghe, giọng hát đó đúng là không chê vào đâu được. A Liên quả thực có đầy đủ mọi tiêu chuẩn để hoàn thành được nhiệm vụ lần này. Thế nhưng trong mắt hắn nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương cực kì ngây ngô không hiểu chuyện. Nếu không sao nàng luôn chạy tới trước mặt hắn, đưa thứ này, đưa thứ nọ chứ không trầm lặng như những khuê nữ thông thường.
Trịnh tướng quân thở dài một hơi, phất tay ý bảo hai người ra khỏi lều. Thôi thì tất cả sẽ tùy nàng quyết định. Dù sao nàng cũng sẽ được vài cận vệ bảo vệ từ xa, đảm bảo khi có biến sẽ lập tức cứu nguy, không để bất cứ nguy hiểm nào xâm phạm.
Lý Liên Cẩm nghe Nguyễn phó tướng trình bày xong thì thoáng trầm ngâm.
Hắn thở dài nói tiếp: "Cô nương phải suy nghĩ thật kĩ. Đó là nơi nguy hiểm, không phải là chỗ chơi đùa. Vụ án này lâu như vậy không tìm ra lời giải. Chứng tỏ bọn chúng hết sức gian manh, không đơn giản như mấy trò vặt vãnh cướp trộm ngoài đường đâu".
Lý Liên Cẩm đặt chiếc áo cuối cùng vừa giặt xong vào giỏ, nàng khẽ hỏi:
"Có phải nếu có nguy hiểm gì sẽ có người nhảy ra bảo vệ đưa nô tì đi ngay đúng không?"
"Đúng".
"Có phải nô tì chỉ cần vào đàn hát vài bài, nhìn xem hắn nói chuyện với ai, nói chuyện gì thôi là được đúng không?"
"Chỉ cần như thế".
"Có phải vụ án này vô cùng nghiêm trọng, hoàng thượng cũng đã ra lệnh mọi người phải nhanh chóng phá án và đây là chìa khóa của tất cả đúng không?"
Nguyễn phó tướng lại thở dài một hơi: "Đích thị là vậy".
"Vậy cho nô tì một ngày, nô tì sẽ suy nghĩ thật kĩ rồi trả lời cho phó tướng".