Chương 37
Hai người yên ổn ngồi trên xe ngựa suốt buổi chiều. Liên Cẩm mân mê cây trâm bạc vui đến quên trời quên đất. Thỉnh thoảng lại nhìn sang Trịnh tướng quân đang chăm chú xem sổ sách cạnh bên.
Thực ra cũng nhờ cây trâm này mới khiến Liên Cẩm nhớ lại mục đích mình đến đây. Không phải từ khi ở nhà nàng đã biết hai người sẽ không thể có gì, nhiều lắm thì nàng có thể trở thành bằng hữu với Trịnh tướng quân thôi.
Bây giờ ước mơ đó đã trở thành hiện thực, hai người đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, được tán gẫu với Trịnh tướng quân, không những thế nàng còn được ôm vai, được nắm tay nhau nữa. Liên Cẩm nghĩ đến đây thì đỏ bừng cả mặt. Nàng lúng túng cúi đầu nhìn cây trâm trong tay. Còn cả món quà mà tướng quân tặng nàng, nhiêu đây đã vượt quá mong muốn của nàng rồi.
Từ giờ tới kinh thành, chỉ còn ngót nghét gần mười ngày đi đường, nàng cần gì phải vì chút tự ti mà né tránh Trịnh tướng quân kia chứ. Thay vì thế cứ tận hưởng từng ngày từng phút một, tạo nên những kí ức đẹp hơn.
Liên Cẩm vui vẻ quay sang nhìn Trịnh tướng quân bên kia. Hai vai chàng ngồi thẳng, sống lưng thẳng tắp, tay cầm quyển sổ nhỏ đưa lên ngang tầm mắt, chăm chú nghiên cứu công vụ của quân doanh, thỉnh thoảng lại lật sang trang khác.
Có lẽ vì sợ Liên Cẩm ngồi đây không có ai tán gẫu thì sẽ thấy buồn chán. Cho nên Trịnh Minh Khải ra lệnh cho một binh sĩ chạy ra sau xe ngựa của phòng bếp, hỏi xem có thức ăn vặt nào không.
Một lúc sau, cậu binh sĩ nọ bưng một khay quýt và mứt đậu lên xe, Trịnh tướng quân cũng chuyển cái bàn trà nhỏ bên mình sang giữa nàng và hắn. Liên Cẩm vừa ăn vừa quay qua mời mọc:
"Tướng quân ăn quýt nhé, nô tì bóc vỏ rồi này!"
Trịnh Minh Khải giật mình dời mắt khỏi sổ con, nhìn hai tay nhỏ bé dâng một quả quýt đã lột vỏ sạch sẽ, tầm mắt chuyển lên khuôn mặt mũm mĩm vẫn còn hơi tái nhợt. Hình như sau khi A Liên uống thuốc thì tinh thần đã tốt hơn nhiều lắm, không còn nằm mê man như lúc mới vừa rồi.
Ngủ một giấc tầm hơn một canh giờ, sau khi tỉnh lại thì cứ cầm cây trâm ngọc rồi ngồi cười khúc khích, buồn buồn lại đưa tay cầm mứt đậu cho vào miệng. Hình như nàng rất thích ăn đồ ngọt, nhớ lúc ngồi trên thuyền hoa hay ở trong phòng bao Túy Hoa lầu, hai tay nàng cứ luân phiên đưa về phía mấy đĩa bánh trên bàn.
Thấy Trịnh Minh Khải chỉ nhìn mà không đáp, Liên Cẩm hơi hạ tay xuống rồi hỏi:
"Tướng quân không ăn quýt ạ? Không thích đồ chua sao? Hay là ăn mứt đậu nhé, ngon lắm ạ".
Vừa nói xong, nàng ấy đã đặt quýt xuống đĩa, bốc một nắm mứt đậu đưa lên. Vốn thường ngày Trịnh Minh Khải rất ít khi ăn vặt, huống chi còn là món ăn ngọt thế này, nhưng mà không hiểu sao khi nhìn thấy cặp mắt tròn vo long lanh nước của người kia, hắn lại vô thức đưa tay ra cầm một hạt mứt đậu, đưa vào miệng mình.
Ngọt lịm, bùi bùi và nồng nàn hương đậu. Lớp đường bên ngoài nhanh chóng tan vào miệng
Liên Cẩm cười tươi roi rói: "Ngon không ạ?"
Trịnh tướng quân khẽ gật đầu, không quên răn dạy: "Ngon, nhưng mà nàng ăn ít thôi, không lát lại không ăn cơm được".
Liên Cẩm rất chịu khó nghe lời. Hắn vừa nói vậy nàng đã đặt hết mứt đậu vào lòng bàn tay hắn, tranh thủ đẩy khay cách mình một khoảng xa, vừa lau tay vừa nhìn lại hắn.
"Thế thôi nô tì không ăn nữa, tướng quân thấy ngon thì ăn thêm một ít nữa nhé".
Mứt đậu đã nằm gọn trong tay. Bây giờ hắn thả lại vào dĩa thì không ổn làm nhỉ, người ta đã mời mình, mình không chịu ăn thì lại càng không ổn? Trịnh tướng quân xoắn xuýt một lúc lâu rồi từ tốn đưa tay cầm một hạt đậu khác đưa lên trong ánh mắt theo dõi sát sao của người kia.
Chịu khó ăn hết vài hạt đậu, cảm giác ngọt ngấy lan khắp khoang miệng chạy thẳng lên tận đầu, có lẽ vì thế hắn mới cảm giác không gian xung quanh mình lúc này cũng vô cùng ngọt lịm. Một cô nương đáng yêu ngồi cạnh bóc rót trà đưa lên cho hắn uống, miệng nàng lại liếng thoắng kể về chuyện mứt đậu ở phòng bếp được làm như thế nào, chính nàng cũng từng phụ một tay. Cho nên lần này ăn cũng là ăn thành quả của nàng đó, tướng quân thấy ngon cũng có công của nàng trong đó đó.
Đang chuyện trò vui vẻ, đột nhiên rèm cửa lại được vén lên trên. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu thẳng vào trong xe. Chói mắt.
Trước cửa xe là một người đứng ngược hướng ánh sáng, vì vậy Liên Cẩm cũng không biết là ai. Nhưng dựa trên vóc dáng và màu sắc trang phục, hình như nàng chưa từng thấy trong đoàn quân lần này.
Liên Cẩm còn chưa kịp định thần, người nọ đã xộc thẳng đi vào trong buồng xe, ngồi xuống trên ghế dựa.
Tấm vải bạt buông xuống, che bớt ánh nắng gắt bên ngoài. Khi ấy Liên Cẩm mới nhìn rõ được dung mạo của người vừa mới tới. Cặp mắt dài sắc như chim ưng, đôi mày rậm hơi hếch lên, phần mũi cứng cáp nổi bật trên khuôn mặt, đôi môi mỏng đang tủm tỉm nín cười. Đôi mắt của người kia đảo qua đảo lại liên tục trên người nàng và Trịnh tướng quân, nhìn đến mức khiến nàng không thoải mái cả người.
Liên Cẩm vội vàng nhìn sang bên tướng quân, muốn hỏi xem người này là người nào, tại sao lại ngang nhiên xông vào giữa đoàn quân rồi lên xe của mình? Nhưng mà hình như Trịnh Minh Khải cũng quen biết người kia, hai người nhìn nhau chằm chằm một lúc lâu, sau đó người mặc áo lam lại ha hả bật cười, hai tay vỗ mạnh lên đầu gối, còn cười to cười khỏe đến nghiêng ngả cả người.
Trịnh Minh Khải híp mắt lườm người kia:
"Xuống xe".
"Không xuống".
"Đừng để ta phải đạp đệ xuống".
"Huynh muốn thủ tiêu nhân chứng chứ gì? Thủ tiêu người nhìn thấy huynh ngồi trong xe ngựa lúc hành quân, trong tay còn cầm một nắm mứt đậu nhâm nhi có phải không? À bên cạnh còn có một thiếu nữ xinh xắn hầu trà nữa chứ".
Trịnh Minh Khải giật mình thả mứt đầu trong tay xuống khay nhỏ, chân phải vung lên muốn đạp thẳng tên khốn đó xuống xe. Nhưng mà tên này cũng nhanh nhẹn hơn người, hắn nhảy phóc từ ghế đó sang ghế phía đối diện, vừa lúc ngồi sát bên Liên Cẩm.
Liên Cẩm trố mắt nhìn người kia, trông cách nói chuyện giữa hắn và Trịnh tướng quân có vẻ là người quen của nhau, hơn nữa còn phải là quen thân hơn xã giao bình thường. Nàng không nén nổi tò mò, hỏi thử: "Công tử là ai vậy?"
"A Liên, đừng nói chuyện với hắn".
"Cô nương tên là gì?"
Hai giọng nói vang lên đồng thời cùng một lúc, Liên Cẩm thoáng sững người rồi quay đầu nhìn Trịnh tướng quân vừa mới nói vội vàng. Từ trước tới giờ nàng vốn rất nghe lời Trịnh tướng quân, cho nên dù bây giờ đầy một bụng câu hỏi, nàng cũng gắng nhịn xuống gật đầu:
"Nô tì biết rồi". Chờ đuổi được tên này xuống rồi hỏi cũng không muộn.
Nhưng mà người kia có vẻ không có ý định rời đi. Hắn cười ha hả tựa đầu ra ghế sau, hai tay vắt lên thành ghế, ngả ngớn nhìn Trịnh tướng quân rồi lại nhìn Liên Cẩm.
"Hóa ra cô nương tên là A Liên à?"
Trịnh Minh Khải nhíu mày: "Đệ đủ rồi đó. Đi xuống đi, chốc nữa ta sẽ nói chuyện với đệ sau".
Người nọ lại lắc đầu: "Không được, muội muốn hỏi thăm cô nương đây, A Liên cô nương cũng có hứng thú với đệ. Huynh không được cắt ngang như thế đâu".
Liên Cẩm không nhịn được quay đầu lại nói:
"Nô tì không có hứng thú gì với công tử cả".
"Thế tại sao cô nương lại hỏi ta là ai? Thế không phải là hứng thú còn gì".
Vừa nói, công tử áo lam kia đã nghiêng người tới trước, khoảng cách giữa Liên Cẩm và hắn cũng càng lúc càng gần. Gần như ngay lập tức, một bàn tay kéo nàng sang bên cạnh. Theo quán tính, Liên Cẩm ngã nhào vào cánh tay của Trịnh tướng quân. Nàng nhăn mặt xoa xoa cái mũi đau nhức vì va chạm.
Trịnh Minh Khải cũng biết mình quá tay, hắn vội vàng cúi đầu xuống kéo tay nàng ra nhìn thử. May mà chỉ mới đỏ lên chứ không xây xước gì, hắn hỏi dồn:
"Có đau lắm không? Xin lỗi ta mạnh tay quá".
"Không có, nô tì không đau".
Trịnh Minh Khải khẽ thở hắt nhìn sang phía người kia. Hai mắt như đèn đuốc sáng rực nhìn chằm chằm hai người, điệu cười vừa gian manh vừa bỉ ổi:
"Lần này đệ phải về kinh thành, đệ phải kể cho dì dượng nghe. Có khi dì sẽ mừng đến mức nhảy quanh thành luôn mất".
Từ nhỏ Trịnh Minh Khải đã biết uy lực lắm chuyện thêm mắt dặm muối của cái tên này rồi, hắn bất đắc dĩ giải thích:
"Đệ đừng nói linh tinh làm ảnh hưởng đến cô nương nhà người ta. A Liên là người phục vụ của ta trong chuyến đi lần này thôi".
Nhìn kiểu nhướng mày đó cũng biết người kia không hề tin tưởng một chút nào, Trịnh tướng quân tiếp tục cúi đầu nói qua cho Liên Cẩm được biết:
"Đây là Lê Minh Tú, em họ của ta. Mẹ của đệ ấy là muội muội của mẹ ta. Hiện đệ ấy đang làm đô đốc chỉ huy binh sĩ đóng đô ở biên ải Thanh Chương, không biết ai báo tin mà lại chạy về xộc tới đây thế này".
Thanh Chương là huyện lị sát bên trấn Thanh Hồ. Sau một ngày hành quân, cuối cùng đoàn lính cũng qua được ranh giới của Thanh Chương, không ngờ tên rảnh rỗi này lại chầu chực sẵn rồi nhảy bổ ra làm Trịnh tướng quân cũng bất ngờ giật thót.
Lê Minh Tú phì cười: "Chuyện này còn cần người báo tin nữa hay sao? Đệ đây một lòng quan tâm đến huynh mình, thế mà có chuyện gì huynh lại cứ giấu nhẹm không chịu kể cho đệ. Nếu không phải lần này đệ đột kích bất thình lình, sao có thể chứng kiến một màn kịch tình yêu đặc sắc như vậy chứ".
Bây giờ Liên Cẩm đã hiểu được ít nhiều, hóa ra là em họ của Trịnh tướng quân, trách không được tại sao lại ngang nhiên xông vào xe ngựa của người ta mà không thèm gõ cửa. Chỉ có điều hình như ngài ấy đang hiểu nhầm chuyện mình và Trịnh tướng quân thì phải. Với nguyên tắc không được để Trịnh tướng quân khó xử, Liên Cẩm vội vàng giải thích ngay:
"Không phải như công tử nhìn thấy đâu, nô tì là người phục vụ cho tướng quân thật, bình thường nô tì vẫn ngồi ở xe ngựa phía sau. Nhưng mà vì hôm nay nô tì bị ốm, tướng quân mới hào phóng cho nô tì được nghỉ tạm ở đây một buổi. Chứ không hề có màn kịch tình yêu gì cả đâu".
Lê Minh Tú vừa nghe xong đã cười sặc sụa hơn:
"Trịnh huynh à, huynh khiến đệ phải nhìn bằng một con mắt khác rồi đó. Không biết nên nói huynh là thông minh hay ngốc nghếch đây? Chuyện đã thế này rồi mà huynh còn bảo là linh tinh được hả?"
Trịnh Minh Khải sắp không chịu nổi nữa, đáy mắt càng lúc càng lạnh hơn. Làm huynh đệ với nhau đã hơn hai mươi năm, sao Lê Minh Tú không hiểu phản ứng này cho được. Hắn ho khan một tiếng rồi ngồi nghiêm túc lại.
"Được rồi được rồi. Đệ không cười nữa. Có gì chúng ta sẽ nói sao. Dù gì đệ cũng vượt ngàn dặm xa xôi từ biên ải chạy về đây đón huynh, huynh cũng nên vui mừng chào đón chứ?"
Trịnh tướng quân khẽ hừ một tiếng:
"Đệ lo mà nghiêm túc cho ta, nếu không những bí mật của đệ cũng khó mà giữ được".
Bị lấy bí mật ra uy hϊế͙p͙, thế mà Lê đô đốc cũng không ngại chút nào. Hai mắt lim dim tỏa sáng ngoan ngoãn ngồi yên nhìn đảo qua đảo lại.
Cô nương nhỏ bé ngơ ngác nhìn hai bên, hai người ngồi sát cạnh nhau đến mức ống tay áo cũng dính liền làm một. Một người từng tránh nữ nhân như tránh hủi bây giờ lại thản nhiên ngồi cùng cô nương đó, thoải mái thế này có lẽ đã ngồi rất nhiều lần. Chưa biết chừng còn cầm tay ôm ấp, ai chà, không uổng công lần này hắn vất vả tới đây. Cuối cùng cũng có trò hay để xem rồi!