Chương 38
Nhờ có Lê đô đốc dẫn đường, hắn đưa đoàn quân doanh tới huyện nha trấn Thanh Chương. Khu nhà chuyên tổ chức các hoạt động trong vùng được sử dụng để chiêu đãi đoàn quân một bữa tiệc linh đình hoành tráng.
Trịnh tướng quân bị Lê đô đốc kéo đi hỏi thăm huyện lệnh và sư gia, Liên Cẩm không có việc gì làm nên lại nhảy xuống xe, tìm A Mai rồi cùng nhau phụ giúp nhà bếp đang nấu nướng.
A Mai vừa ngồi ngắt rau vừa nhìn nàng rồi cười cười bí hiểm:
"A Liên ngồi cả buổi chiều trong xe ngựa làm gì thế?"
Hai gò má phúng phính của Liên Cẩm lại bắt đầu hồng lên, nàng lườm tỷ ấy một cái rồi nhỏ giọng oán trách:
"Tại tỷ cả, sao tỷ thấy muội ngủ gật mà không gọi muội dậy? Để muội mất mặt trước mặt Trịnh tướng quân".
"Haha, mất mặt gì đâu chứ, ta thấy tướng quân quan tâm muội lắm mà".
Liên Cẩm đang định mở miệng phản bác thì A Mai đã nhanh nhảu cướp lời:
"Thôi được rồi tỷ biết rồi, không trêu chọc muội nữa". A Mai làm mặt nghiêm túc rồi nói tiếp: "Nhưng mà có cái này tỷ nghĩ muội nên nghe. Dù gì bây giờ cũng còn hơn bảy ngày nữa mới tới được kinh thành. Tiết trời mấy hôm nay lại oi ả nóng bức. Muội ngồi trong xe ngựa của chúng ta chen chúc nóng nảy như thế không phải là cách hay. Trần đại phu có nói, mặc dù muội chỉ mới phát bệnh nhưng hàn khí đã xâm nhập vào cơ thể, cần tìm một nơi thoải mái mà tĩnh dưỡng. Trong xe ngựa của tướng quân mát mẻ hơn rất nhiều, muội ở bên hầu hạ tướng quân cũng đỡ phải chạy việc tay chân giữa trời nắng gắt, tính ra thì tiện hơn rất nhiều. Thế nên muội cứ ngoan ngoãn ở bên kia đi, đừng chạy về xe ngựa bên này nữa".
Liên Cẩm hơi chau mày: "Nhưng mà muội thấy khỏe hơn nhiều rồi, cũng không còn sốt nữa. Chỉ cần chăm chỉ uống thuốc là sẽ ổn thôi mà".
A Mai hừ lạnh: "Ổn cái gì mà ổn, nữ nhân như chúng ta bị nhiễm lạnh thì không tốt chút nào. Muội phải nghe lời tỷ. Giờ bớt sốt cũng chỉ do tác dụng của thuốc thôi, ai mà biết đến tối có sốt nữa không. Dù gì muội cũng phải tin tưởng lời của Trần đại phu chứ".
Liên Cẩm lúng búng không biết nên đáp lại thế nào. Vốn nàng là người phục vụ riêng cho Trịnh tướng quân từ lúc khởi hành ở kinh thành, nhưng chưa bao giờ nàng tới gần xe ngựa của tướng quân nửa bước chứ đừng nói tới chuyện sánh vai ngồi cùng như thế này. Bởi vì công việc chính của nàng chỉ có dọn dẹp trong doanh trướng của ngài và phục vụ cơm theo bữa, ngồi cạnh trên xe ngựa như vậy có được xem là lạm quyền quá rồi không?
Hơn nữa bây giờ nàng đã thấy thoải mái hơn nhiều rồi, không khó chịu hay mệt mỏi như mấy ngày trước nữa.
Đang suy nghĩ miên man, bà quản sự tới gọi hai người chuẩn bị bưng mấy món ăn đã được nấu xong ra dọn ngoài tiền sảnh. Một căn phòng to bằng ba lần những phòng ốc bình thường, ba bàn lớn được bày ra chính giữa, xếp dọc hai bên là ba dãy bàn nhỏ hơn.
Mặc dù căn phòng rất rộng nhưng không thể nào chứa đủ cả đoàn quân và nhóm người giúp việc. Phần sân rộng trước tiền sảnh cũng được trải bạt lớn phía trên, bàn ghế đã được dọn lên đầy đủ, đảm bảo không ai bị thiếu chỗ để ngồi.
Liên Cẩm, A Mai và các cô nương phục vụ trong doanh bưng bê không xuể hết. Lúc trời gần sẩm tối, người dân quanh vùng vừa mới đi làm về, họ cũng lũ lượt kéo sang cùng phụ giúp. Ồn ào nô nức chẳng khác nào một ngày hội trong thôn.
Đèn lồng lần lượt được thắp lên, nhóm binh sĩ xếp hàng ngồi vào bàn ngay ngắn. Sau khi thức ăn được bưng dọn xong xuôi, mấy chục người phục vụ cũng ngồi vào chỗ của mình, cùng chờ người chủ trì của buộc tiệc hôm nay.
Đương nhiên không phải là ai khác, chỉ khoảng một khắc sau, Trịnh tướng quân, Nguyễn phó tướng, Lê đô đốc và huyện lệnh Thanh Chương cùng xuất hiện ngồi giữa bàn trung tâm, dõng dạc chúc mừng cho chiến tích lần này, đồng thời cũng gửi lời cảm ơn và tuyên dương tinh thần làm việc không ngừng của các chiến sĩ ngày đêm đắp đập.
Sau tiếng tuyên bố buổi tiệc bắt đầu, tiếng reo hồ cười nói rộn ràng vang lên, không khí hân hoan đó cũng khiến Liên Cẩm thấy phấn khởi theo cùng. Nàng được mọi người rót cho một chén rượu đào rồi cùng nhau chúc tụng. Bình thường mỗi khi lễ tết Liên Cẩm cũng hay uống rượu cùng gia đình, chỉ nhấp một chén rượu nhỏ như thế này thì nàng không bị say, thế nên lần này Liên Cẩm cũng to gan uống thử.
Ăn uống được lưng bàn, Trịnh tướng quân và mấy người bàn trên bắt đầu cầm ly đi mời từng bàn một. Vốn những quan to chức trọng như thế này chỉ cần ngồi ở đó chờ người ta tới kính mình là được, nhưng Trịnh Minh Khải từ nhỏ đã lăn lộn trong quân, xem binh lính không khác gì những người thân của mình. Mọi người yêu thương giúp đỡ lẫn nhau, thế nên chuyện hắn đi mời rượu từng bàn vốn cũng không quá lạ. Không những thế, nhiều binh sĩ còn hay ép hắn uống hết một ly mới được sang bàn khác. Gần năm trăm binh sĩ, năm mươi bàn tiệc, chưa kể bàn cho huyện nha Thanh Chương và nhóm người phục vụ, lúc Trịnh tướng quân đi tới mời bàn của Liên Cẩm, nàng nhìn thấy hai tai hắn đã đỏ ửng lên rồi.
Nhưng mà khuôn mặt vẫn nghiêm nghị như trước, ánh mắt sắc lạnh vẫn tỉnh táo như thường. Liên Cẩm ngẫm nghĩ, có lẽ Trịnh tướng quân chưa say đâu ấy nhỉ?
Hắn cùng đoàn người vừa kéo tới bàn nàng, không biết có phải Liên Cẩm bị ảo giác hay không, nàng cảm thấy ánh mắt của người kia chứ bám chặt lấy mình, một lúc sau mới nhìn sang hướng khác rồi nâng ly lên chúc.
Mọi người vui vẻ chạy nhảy hát ca, có người lại lao từ bàn này sang bàn nọ để chọc phá cười đùa. Trên bàn Liên Cẩm bây giờ cũng chỉ còn lác đác có vài người. Bởi vì bàn của nàng nằm ở góc trong cùng, muốn xem được hát múa thì phải ra chính giữa. A Mai làm quen với các cô nương trong nhóm giúp việc cực kì nhanh. Chỉ mới ba bốn ngày, mấy nàng đã kéo nhau vui vẻ đi xem hát. Liên Cẩm bị đau ở chân nên không góp vui được, nàng đành ngồi lại bàn mình yên lặng ăn bánh bao.
Đột nhiên một bóng người mặc áo lam ngồi xuống cạnh bên nàng, Liên Cẩm giật mình suýt nghẹn miếng bánh bao trong họng. Nàng gắng nuốt xuống rồi nhìn sang người kia:
"Lê công tử làm gì ở đây vậy?"
Có vẻ Lê Minh Tú cũng say ngà ngà rồi, hắn cười ha ha mấy tiếng rồi nháy mắt với nàng:
"A Liên cô nương đừng khách sáo, cứ gọi ta là Minh Tú ca ca là được. Thấy cô nương ngồi một mình buồn chán nên ta tới nói chuyện cùng đấy thôi".
Liên Cẩm nghe lời Trịnh tướng quân, quyết định không thèm để ý đến người này thêm nữa:
"Nô tì không buồn chán, Lê công tử không cần quan tâm".
"Ấy ấy, sao lại để một cô nương xinh xắn ngồi một mình được chứ. Nàng muốn nghe chuyện gì ta sẽ nói nàng nghe. À chắc A Liên thích nghe chuyện về Trịnh huynh nhà ta chứ gì nữa?"
Chuyện về Trịnh tướng quân? Trong lòng Liên Cẩm đang nao nao hết sức. Nàng muốn nghe chuyện của Trịnh Minh Khải, nhưng mà tướng quân đã dặn không được nói chuyện với người này mà, huhu nàng muốn nghe quá.
Sau một hồi đấu tranh, Liên Cẩm quyết định ngoảnh mặt làm ngơ, không để ý.
Lê Minh Tú lại cười hà hà nói tiếp:
"Để ta kể cho cô nương nghe về sở thích của Trịnh huynh nhà này nhé. Từ bé đến giờ Trịnh tướng quân không đụng vào nữ giới, không ham mê rượu chè cờ bạc, nếu không phải Trịnh huynh vẫn ăn thịt hằng ngày, có khi ta còn tưởng huynh ấy theo đạo Phật nữa cơ. Dì của ta tức là mẹ huynh ấy đã dùng đủ mọi cách, từ khuyên bảo nhẹ nhàng đến la mắng đánh đập, đến mức dọa thắt cổ cũng lôi ra luôn rồi. Nhưng mà huynh ấy vẫn cứ trơ như thế, nhất quyết không chịu cưới vợ cho dì ta".
Đúng rồi, Trịnh tướng quân nói ngài ấy chưa tính đến chuyện tình yêu nam nữ mà, ngài còn phải lo chuyện công vụ dân chúng.
Thấy Liên Cẩm không nói gì, Lê Minh Tú giật cái bánh bao trên tay nàng, nhét vào mồm mình rồi ngồi ngoàm bảo:
"Huynh ấy không thích ăn đồ ngọt, ta nhớ có lần trong tiệc tất niên Minh Châu muội muội mới tự làm một món mứt dâu mới, vì biết huynh ấy không ăn ngọt nên mới chọn làm dâu để lấy vị chua át bớt đi vị ngọt của đường. Thế mà Minh Châu dụ dỗ mãi huynh ấy mới ăn được một miếng, ăn xong khen ngon lắm rồi nói thế nào cũng không chịu ăn nữa. Làm Minh Châu khóc tức tưởi mấy ngày".
Liên Cẩm buột miệng hỏi:
"Minh Châu là ai?"
Thấy nàng có phản ứng, Lê đô đốc biết ngay mình đã chọc đúng chỗ ngứa rồi, hắn cười hô hô đáp lại:
"Minh Châu là muội muội của Trịnh tướng quân đó, cô nương không biết chuyện này à. Bởi vậy lúc ta mở rèm xe ngựa ra, nhìn thấy huynh ấy nắm một nắm mứt đậu trong tay, miệng còn ngồm ngoàm nhai mứt đậu, suýt chút nữa ta đã ngã nhào ra khỏi xe luôn rồi".
Liên Cẩm giật nảy cả người, không lẽ lần này nàng lại làm khó Trịnh tướng quân nữa sao. Hình như khi ấy đúng là nàng tự ý nhét cả nắm mứt vào tay hắn thì phải.
Liên Cẩm cắn cắn móng tay, rụt rè hỏi lại:
"Chắc là vì Trịnh tướng quân đi đường xa buồn chán, lâu không được ăn đồ ngọt nên mới thèm thì sao".
Lê đô đốc lắc đầu:
"Sao mà thèm được, huynh ấy không ăn đồ ngọt mấy chục năm qua, sao tự nhiên bây giờ mới đi được mấy tháng lại biết thèm kia chứ. Chắc chắn không thể nào".
Liên Cẩm rưng rưng nước mắt trong lòng, chẳng lẽ là vì nàng thật sao, hình như lúc nào nàng cũng làm sai thì phải.
Thấy mặt nàng nhăn nhó như nuốt phải khổ qua chứ không phải là gương mặt thẹn thùng hạnh phúc, Lê đô đốc cũng không hiểu làm sao. Hắn hỏi tiếp:
"Cô nương nghĩ tại sao huynh ấy lại làm thế?"
"..." Lý đại cô nương quyết định giữ im lặng.
Lê đô đốc hỏi mấy lần không được thì quyết định đưa tay ra giật giật ống tay áo của nàng. Đột nhiên đúng lúc đó, một bàn tay vươn tới kéo Liên Cẩm đứng dậy, va vào lồng ngực của ai kia.
Mùi hương bạc hạ nhẹ nhàng thanh mát giờ lại pha thêm vị rượu đào thoang thoảng quẩn quanh, Liên Cẩm hốt hoảng ngẩng đầu lên, nhìn góc mặt của Trịnh tướng quân đang căng lên nghiêm nghị, hắn nheo mắt nhìn người nào đó còn tiếp tục nở nụ cười ngả ngớn:
"Ta đã nói đệ đừng đi quấy rầy cô nương ấy rồi mà".
"Đệ có đi quấy rầy gì đâu chứ? Không phải mới lúc nãy huynh còn đi quanh để tìm người ta mà. Đệ chỉ tranh thủ trông chừng người ta giúp huynh thôi".
Trịnh tướng quân không muốn để đệ đệ nhà mình nói nhảm thêm gì nữa, hắn đi tới kéo người kia lôi xềnh xệch quay về, nhưng đi được mấy bước, Trịnh Minh Khải lại quay đầu nhìn nàng:
"Xong tiệc rượu mọi người sẽ ngủ lại ở đây một đêm rồi mai khởi hành tiếp. Vì không đủ chỗ ngủ cho mọi người nên một số phải tá túc trong nhà dân qua đêm, số còn lại ngủ ở trong nhà cộng đồng đằng kia. Cho nên xong tiệc nàng cứ đi tới xe ngựa rồi nghỉ ngơi ở đó. Có binh sĩ canh gác nên sẽ rất an toàn. Còn nữa, từ giờ nàng cứ ở trên xe, đừng chạy loạn".
Nói xong, Trịnh tướng quân oai hùng thẳng lưng kéo Lê đô đốc đang la oai oái như chọc heo giết gà vào nhà trong, buổi tiệc mừng vẫn kéo dài đến tận khi tối mịt, tiếng hò reo vang vọng khắp vùng trời.