Chương 2: Người Ngoài Hành Tinh
Chập tối có ba ánh đèn pin đi ngược theo khe suối ngược về thượng nguồn, con suối này là nguồn nước sinh hoạt của toàn bộ mấy xã gần đây, nguồn nước cực kỳ sạch sẽ, những sản vật của rừng núi cũng không hề thiếu, những con cá suối, ếch đồi tụ họp rất nhiều, ba anh em Trần Thiên Nam đi dọc bờ suối với những cái vợt tự chế trong tay mò mẫn mà đi trong đêm.
"Ộp...ộp...ộp..."
Những tiếng kêu râm ran của những con ếch, chúng không biết rằng có ba tên đang săn lùng bọn chúng mà vẫn oang oác cái mồm ra hát lên những vũ điệu trong đêm.
"Bịch."
Một con ếch lớn ngồi trên tảng đá đang há to cái miệng ra mà hát ca thì một cái vợt úp xuống cùng một tiếng cười tựa như ác ma của Trần Thiên Nam.
- Con ếch nhỏ kêu cũng lớn đấy.
Ném con ếch trong vợt cho thằng Đạt đựng vào một cái bao tải có khoan mấy cái lỗ nhỏ để khỏi đám ếch ch.ết ngạt, sau đó ba anh em lại tiếp tục càn quét truy bắt những con ếch xấu số khác. Đi được nửa con suối trời đột nhiên đổ mưa lớn, anh Trường nhìn trời mưa rồi nói.
- Không ổn rồi, mưa rồi lui thôi, tý mưa to nước nó trôi xuống lớ ngớ là đi luôn đấy.
Trần Thiên Nam cũng gật đầu thế là ba anh em bắt đầu đi xuôi, mưa càng ngày càng lớn khiến cho cả ba ướt sũng trong nước, những chiếc đèn pin cũng bắt đầu chậm chờn trong mưa, nước suối càng ngày càng mạnh đổ xuống khiến cho cả ba anh em chạy không kịp, anh Trường liền kéo hai thằng em đi lên một đoạn đồi ở nơi này có một hang đá nhỏ ba anh em vào trú tạm.
- Lạnh thế không biết? Chả lẽ có ma.
Trần Thiên Nam rét run cầm cập ngồi ôm thằng Đạt, hai anh em run như cầy sấy, anh Trường thì không quan tâm mà soi ánh đèn ra phía xa xa.
- Ớ, hình như anh hoa mắt thì phải, vừa thấy có một cái gì vụt sáng lao về phía bên này.
- Thôi bỏ mẹ rồi anh, chẳng lẽ có ma thật.
Lời Trần Thiên Nam vừa dứt thì một trấn động lớn vang lên, cả một vùng đồi núi rung chuyển sau đó là tiếng nổ lớn vang lên, ánh sáng phát ra khiến cả ba anh em ch.ết lặng kinh sợ.
- Mau chạy ra.
Anh Trường là người tỉnh táo lại nhanh nhất, vội kéo hai thằng em ra khỏi hang đá, những viên đá trên vách hang bắt đầu rơi xuống vừa chạy ra đến cửa hang thì đất đá ụp xuống toàn bộ hang đá bị trôi vùi, nằm bẹp trên đất ánh đèn pin le lói sáng rồi tắt Trần Thiên Nam sợ tới mức tí nữa đái ra quần, suýt chút nữa là bị chôn trong đống đất đá ch.ết là cái chắc, vẫn còn may các cụ gánh còng cả lưng mới thoát được nạn.
- Hai đứa có sao không?
Anh Trường vẫn trấn tĩnh hơn hai đứa em mà soi đèn hỏi han, thằng Đạt mặt nhăn hơn khỉ nói.
- Em bị trẹo chân rồi.
Lời thằng Đạt vừa dứt một vụ nổ nữa lại sảy ra, một cỗ lực lượng thổi văng cả đất đá cùng ba người bay đi rơi trên mặt đất, anh Trường cùng thằng Đạt rơi xuống suối may mắn vào một vũng nước chỉ hơi choáng rồi bò lên được trên bờ, Trần Thiên Nam bị hất văng vào một bụi gai rừng khiến cho hắn đau tới mức tí nữa ngất xỉu mà cắn răng cắn lợi.
- Thằng Nam mày có sao không em?
Anh Trường cõng theo thằng Đạt mặt cũng trắng bệch mà chạy tới soi đèn tìm được Trần Thiên Nam lo lắng mà hỏi, là một người anh dẫn hai em đi mà có cớ sự gì người làm anh cả đời ân hận mất.
-Bị đám gai cắm vào mông thôi anh, ui mẹ ơi đau ch.ết em mất.
Sau một lúc anh Trường mới đem Trần Thiên Nam ra khỏi đống cây gai rừng, Trần Thiên Nam ôm mông đít mặt còn nhăn hơn khỉ, sau khi ổn định lại cả ba mới bắt đầu hướng sự tò mò về nguyên nhân gây ra những vụ việc vừa rồi, anh Trường muốn trở về nhưng Trần Thiên Nam lại có một sự tò mò khổng lồ trong lòng, hắn muốn biết thứ gì vừa xảy ra khiến cho cái mông của hắn bị đâm chi chít gai rừng.
- Đi anh, ở phía kia có lửa cháy kìa.
Cách đó không xa là một vùng lửa cháy rực khiến cho Trần Thiên Nam kỳ quái, trời đang mưa tại sao những đám lửa kia vẫn có thể cháy được, nếu là vừa rồi là một quả bom từ thời chống Mỹ còn sót lại cũng không thể nào bốc cháy trong mưa như vậy được, cũng phải được mười mấy phút rồi.
Sự tò mò của Trần Thiên Nam lên tới đỉnh điểm hắn xách đèn pin mà đi trước, anh Trường vẫn cõng theo thằng Đạt đi theo sau, mất hơn mười phút Trần Thiên Nam cũng đi tới được chỗ lửa cháy, ánh đèn pin soi về phía trước trong mưa hiện lên một cảnh tượng làm cho hai con mắt của Trần Thiên Nam mở lớn, một vùng lòng trảo khoảng mấy trăm mét đất đá lẫn lộn hiện lên trong mắt hắn.
- Đây...đây...là thứ gì?
Anh Trường cùng thằng Đạt cũng đi tới chỗ Trần Thiên Nam, ánh đèn pin cũng sọi xuống bên dưới, thứ nằm ở trung tâm khiến cho cả ba người mở mắt lớn mà nhìn.
- Mẹ ơi đây là một chiếc đĩa bay.
Cả ba người run rẩy mà nhìn nhau, đây là một chiếc đĩa bay khổng lồ giống như trên phim ảnh, thứ này thật sự vượt ra khỏi sự hiểu biết của cả ba người, thật sự trên đời này tồn tại những chiếc đĩa bay như trên phim ảnh sao?
- Đi lại gần xem.
Trần Thiên Nam lúc này không hề có sự sợ hãi, một sự hiếu kì tò mò khổng lồ xuất hiện trong lòng, hắn muốn tới gần hơn để quan sát thứ giống với đĩa bay kia.
Trần Thiên Nam là người đi đầu, anh Trường cùng thằng Đạt cũng theo sau, càng lại gần thì mới nhìn thấy sự to lớn phi thường của chiếc đĩa bay này, trên thân chiếc đĩa bay có những dấu vết vỡ vụn, ánh đèn của Trần Thiên Nam chiếu lên đột nhiên cả chiếc đĩa bay phát sáng một màu trắng nhạt khiến cho cả ba người giật mình mà lùi về sau.
"Cạch."
Một tiếng động vang lên một cánh cửa mở ra, từ bên trong một thứ sinh vật đi ra, ánh đèn pin của Trần Thiên Nam trong vô thức chiếu về phía sinh vật kia, Trần Thiên Nam hít một hơi đầy sợ hãi, đây là một người ngoài hành tinh, cái đầu tròn to, hai con mắt đen đặc có những ánh sáng li ti giống như những vì sao vậy, không có mũi miệng tai, thân thể thì cao ngang với một người bình thường, chân tay lại tương tự như con người, khác biệt chính là màu da, một màu xanh đậm, trên thân thể kia khoác một bộ giáp màu đỏ đen, Trần Thiên Nam còn liên tưởng tới đây là một siêu nhân vậy, nhưng không đây hẳn là một người ngoài hành tinh hàng chính hãng.
Điểm giới hạn đã tới, một cỗ sợ hãi đối với thứ được gọi là kỳ lạ đã ập đến, Trần Thiên Nam không dám nhìn thêm mà quay đầu chạy.
- Chạy mau anh.
Trần Thiên Nam kéo theo anh Trường cùng thằng Đạt chạy về phía sau, nhưng lúc này một nỗi sợ hãi vô hình đối với kẻ được coi là người ngoài hành tinh dâng lên khiến cho chân của Trần Thiên Nam như rời khỏi cơ thể vậy, phía sau ánh mắt đen đặc kia nhìn theo ba người khẽ nghiêng nghiêng cái đầu.
- Phát hiện thân thể phù hợp, tiến hành ký sinh.
Trần Thiên Nam còn đang chạy bị một lực hút về sau khiến hắn sợ hãi muốn ra cả quần, anh Trường kéo được tay Trần Thiên Nam nhưng lực hút quá mạnh khiến cho cả ba người bị kéo về sau, Trần Thiên Nam trong khoảnh khắc này gạt tay anh Trường ra gào lên.
- Anh mau chạy đi, báo với ông bà nội em không xong rồi, chăm sóc con bé Anh Thư thay em, mau chạy đi.
Ánh mắt quyết đoán của Trần Thiên Nam làm cho anh Trường nước mắt đã chảy ra, cõng theo thằng Đạt chạy đi, nhìn thấy anh Trường chạy khỏi đây Trần Thiên Nam trong lòng có một cỗ nhẹ nhõm trong lòng.
- Cầu trời lạy phật, bố mẹ ở trên cao phù hộ cho con trai của bố mẹ tai qua nạn khỏi, con còn chưa muốn ch.ết.
Trần Thiên Nam mắt nhắm lại mà cầu nguyện, rất lâu sau hắn cũng không có phát hiện cảm giác đau đớn hay có gì khác biệt, từ trong sợ hãi hắn hé mắt ra nhìn, đối mặt với ánh mắt của hắn là một đôi mắt đen đặc, Trần Thiên Nam sợ tới mức tí nữa hồn rời khỏi thân luôn.
- Con người...hòa bình...cố gắng...