Chương 3: Vật Thể Bay Không Xác Định
Trần Thiên Nam dần dần mất đi ý thức, chỉ thấy từ trên người ngoài hành tinh kia bộ giáp hóa thành một chất lỏng đen đỏ theo mồm miệng mũi tai chui vào bên trong cơ thể của Trần Thiên Nam, trên bầu trời lúc này vang lên tiếng động cơ của hai chiếc tiêm kích F35 của Hoa Kỳ, rada đã phát hiện ra chiếc đĩa bay ở phía dưới, người ngoài hành tinh nhìn Trần Thiên Nam, một cỗ lực lượng thần bí mang Trần Thiên Nam bay vọt đi.
Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ, hình ảnh vệ tinh về chiếc đĩa bay cùng người ngoài hành tinh hiện trên màn hình điện tử, bộ trưởng quốc phòng Thosmart ngồi trên ghế trên tay là thiết bị liên lạc quân sự.
- Mệnh lệnh là tiêu diệt, hủy toàn bộ mọi thứ trước khi bên đó phản ứng, chúng ta bị phát hiện rồi.
Đặt thiết bị liên lạc quân sự xuống bộ trưởng Thosmart lặng nhìn màn hình máy tính, bên phía Việt Nam đã phát hiện sự xâm nhập bất hợp pháp của hai chiếc tiêm kích F35, đây là chuyện khiến cho phía Hoa Kỳ rất bất ngờ, sự hiện đại của những chiếc F35 ra sao bộ trưởng Thosmart hiểu rõ, bị phát hiện nhanh như vậy là chuyện cũng rất bất ngờ, hiện tại không thể mang chiếc đĩa bay đó về nghiên cứu thì hủy diệt chính là biện pháp tốt nhất.
Hai chiếc tiêm kích F35 nhận được mệnh lệnh liền sử dụng tên lửa tối tân nhất được trang bị trên tiêm kích F35 hướng thẳng tới chiếc đĩa bay cùng người ngoài hành tinh mà phóng đi.
"Xoẹt."
Toàn bộ hình ảnh trên màn hình tối đen rối loạn, cùng hai tiếng nổ lớn vang lên trong bộ liên lạc, hai chiếc tiêm kích F35 hoàn toàn mất đi liên lạc, toàn bộ căn phòng lập tức rối loạn, bộ trưởng Thosmart đập bàn mà gầm lên.
- Có chuyện gì xảy ra?
- Báo cáo ngài bộ trưởng, toàn bộ liên lạc của chúng ta đã bị gián đoạn, có một loại sóng đã phá hủy hoàn toàn hệ thống liên lạc, mất mười lăm phút chúng ta mới có thể khôi phục, đây là tốc độ nhanh nhất.
Một đại tá đứng lên mà nói với bộ trưởng quốc phòng Thosmart, hai chiếc tiêm kích F35 của Hoa Kỳ lúc này đã nổ tung trên bầu trời, chiếc đĩa bay dưới đất từ từ bay lên rồi với tốc độ không tưởng lao thẳng ra khỏi quỹ đạo Trái Đất biến mất vào trong vũ trụ rộng lớn.
Bên ngoài Thái Dương Hệ là một vùng vũ trụ rộng lớn mênh mông với những hành tinh khổng lồ, những mảng thiên thạch bay loạn trong không gian với tốc độ kinh khủng, chỉ một cú va chạm đã khiến cả một hành tinh khổng lồ bị hủy diệt vỡ nát, sóng năng lượng tỏa ra khắp không gian nhưng cũng chỉ như một hòn đá nhỏ rơi vào trong mặt biển rộng lớn. Trong vũ trụ mênh mông này con người liệu có phải là tồn tại duy nhất hay không? câu trả lời đến nay vẫn chưa có một đáp án chính xác, chính phủ của các quốc gia liệu có đang giấu đi những bí mật về sự sống bên ngoài Trái Đất, một ngày nào đó sự thật được phơi bày ra ánh sáng, toàn bộ nhân loại có đủ sức để đối mặt với nó, những chuyện này người bình thường không thể nào biết tới, họ vẫn sống với công cuộc mưu sinh, quanh quẩn trong chuyện cơm áo gạo tiền, những chuyện khác không phải là thứ họ quan tâm, tuy nhiên thế giới này vẫn có rất nhiều người quan tâm tới những chuyện bí ẩn về cái gọi là những sự sống ngoài Trái Đất.
Trong một căn cứ quân sự bí mật, một người lính trẻ đang báo cáo với một ông lão độ ngoài bảy mươi khí phách vẫn in đậm phong cách người lính cụ Hồ, anh dũng, hiên ngang, bất khuất.
- Báo cáo thủ trưởng, hai chiếc tiêm kích của Mỹ đã bị vật thể bay không xác định hạ bằng hai chùm sáng không rõ, theo đánh giá sơ bộ cả hai phi công đã tử trận, chúng ta đã mất dấu vật thể bay không xác định, báo cáo hết.
- Tôi biết rồi, cậu tiếp tục công việc đi, nâng cao cảnh giác.
- Rõ.
Khi người lính trẻ rời đi ông lão mới thở dài một cái lẩm bẩm.
- Thời đại thay đổi nhanh thật, liệu nhân loại sẽ phải đối mặt với những thứ gì? Hazz vẫn là lớp trẻ chứng kiến những chuyện này, tương lai ra sao phụ thuộc vào những người trẻ tài năng dẫn dắt nhân loại khám phá vũ trụ mênh mông ngoài kia...
Anh Trường cùng thằng Đạt chạy được một lúc song anh Trường quyết định dừng lại.
-Đạt mày cố đi về trước đi báo với mọi người anh quay lại.
Thằng Đạt cũng đã sợ tới mức mặt trắng bệch lắc đầu rồi nói.
- Anh Trường anh em mình cùng đi, cùng lắm thì ch.ết.
Lúc này không biết hai anh em lấy động lực từ đâu quyết định quay lại tìm Trần Thiên Nam, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng cả hai vẫn dò dẫm trong đêm đi về phía lúc nãy, đi được một đoạn đèn của thằng Đạt chiếu lên một người.
- Anh Trường, hình như là anh Nam, hình như là anh Nam ở kia.
Anh Trường theo ánh đèn của thằng Đạt mà chạy tới, đầy tiên là kiểm tr.a hơi thở của Trần Thiên Nam, thở phào một cái nhẹ nhàng khi vẫn cảm nhận được hơi thở của Trần Thiên Nam, anh Trường cõng hắn trở về...
Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ hệ thống liên lạc đã được khôi phục thành công, tin tức nhận được làm cho bộ trưởng Thosmart phải đập mạnh mặt bàn, hai chiếc tiêm kích F35 đã bị hạ, phi công cũng tử nạn khiến cho tổn thất lần này không nhỏ, không thu hoạch được chút gì lại mất thêm hai phi công tinh anh cùng hai chiếc tiêm kích hiện đại, tổn tất cũng lên tới con số vài trăm triệu Usd, chuyện này khiến cho bộ trưởng Thosmart vẻ mặt chẳng thể nào dễ nhìn được.
- Cử người sang đó thu thập mọi thứ đi, hai phi công cũng phải tìm thân xác còn sót lại mang về, họ là sự hi sinh to lớn dành cho Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ.
Khi Trần Thiên Nam tỉnh lại cũng đã là ngày hôm sau, hắn không có chút gì gọi là khó chịu hay thay đổi gì cả, chỉ như vừa mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ, thấy hắn tỉnh ông nội Trần Bá Hùng ngồi ở đầu giường cũng thở nhẹ một hơi.
- Tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không?
- Dạ không ông.
Trần Thiên Nam lắc đầu bật dậy vặn người múa vài quyền cho ông nội xem, sau đó hắn còn đang định kể lại chuyện tối hôm đó cho ông nội nghe.
- Ông nội tối đó cháu gặp phải...
Lời còn chưa dứt thì ông nội đã cắt ngang vẻ mặt ông nghiêm lại.
- Ông biết hết từ chỗ thằng Trường rồi, ông nhắc cho cháu biết, tối hôm đó cháu không gặp được thứ gì hết, chỉ là đi soi ếch rồi dính mưa ốm mà thôi.
Tuy không biết vì sao ông nội lại nói như vậy nhưng Trần Thiên Nam vẫn gật đầu, hắn hiểu ông nội nói như vậy nhất định là có nguyên nhân, tuy không biết là gì những hắn vẫn sẽ nghe theo.
- Tỉnh rồi thì đi nấu cơm trưa đi.
- Dạ ông.
Nhìn theo bóng lưng của đứa cháu nội rời đi, ánh mắt của Trần Bá Hùng không còn mơ hồ của một người già nữa thay vào đó là một ánh mắt sáng đến kỳ lạ, thần thái khác người hiện ra.
- Ông không muốn cháu bị cuốn vào những cuộc tranh đấu máu tanh ngoài kia, bố mẹ cháu ông bảo vệ họ không tốt, đây là sai lầm lớn nhất của cuộc đời ông, sống một cuộc sống bình thường là điều tốt nhất đối với cháu.
Trần Thiên Nam bắc nồi cơm lên bếp rồi chạy ra vườn hái một ít rau ngót để nấu canh, hắn nhìn thấy có những chiếc xe quân sự mang theo biển kiểm soát màu đỏ đi ngang qua con đường bê tông trước nhà thì hơi giật mình, có lẽ sự xuất hiện của đĩa bay đã kinh động đến quân đội, không biết nó có còn ở đó hay không nữa, Trần Thiên Nam chỉ nhớ tới lúc bản thân đối diện với đôi mắt đen kia rồi không nhớ gì nữa, lát nữa phải kiếm anh Trường hỏi chuyện mới được, cơm trưa song xuôi hắn chạy lên nhà anh Trường thấy ông anh mặt sưng như đầu lợn, đang tự mình lăn trứng gà trên mặt mà kêu rên đầy đau đớn.
Trần Thiên Nam dùng chân cũng biết là do ông nội đánh rồi, tuy trong lòng rất buồn cười nhưng vẻ mặt phải cố nặn ra một vẻ mặt bi thương, nếu hắn mà cười thì tình cảm anh em lại rạn nứt mất.
- Còn đau không anh?
Thấy Trần Thiên Nam anh Trường nhẹ gật đầu xoa xoa mấy cái trên mặt rồi lại nhe răng cười.
- Cũng còn may là ông nhẹ tay hơn lần trước, không thì bỏ mẹ thật, cũng may là mày không sao nữa, nếu không anh xác định bị ông lột da mất.
- Chuyện tối đó...
- Suỵt, đừng nói nữa, chuyện tối đó cứ như ông nói đi, đừng để ai biết.