Chương 4: Nam Thiên Long Bắc Bá Hùng
Tâm sự với anh Trường bằng mấy ván liên quân, càng đánh càng thua khiến cho cả hai anh em cáu nghỉ game không chơi nữa luôn, Trần Thiên Nam xách đít đi về trong ánh nắng chiều, về tới nhà thì hắn hơi sửng sốt khi thấy trong sân nhà đỗ đầy xe, có mấy chiếc xe quân sự, lại có thêm một chiếc toyota đen kịt, hắn ngó vào trong nhà thì thấy khá đông người, thấy người lớn thì hắn lên tiếng chào hỏi.
- Cháu chào ông, chào các bác các chú...
Ngồi ở bàn uống nước được đặt giữa nhà là mấy người quân nhân, Trần Thiên Nam nhìn lướt qua cũng phải hơi hít khí lạnh, không là tướng thì cũng là tá, thấp nhất là thượng tá rồi, còn mấy người khác bộ dạng mặc quân phục chiến đấu còn khá trẻ hắn đoán chỉ là quân nhân bình thường đi theo thực hiện nhiệm vụ mà thôi.
- Bá Hùng đây là cháu nội của anh sao? Haha cốt cách không tệ, có định cho tham gia quân đội không? Em nhất định chiếu cố cháu.
Một ông lão ngồi đối diện với ông nội Trần Bá Hùng bộ dạng lớn tuổi ngang tuổi ông nội hắn, bộ dạng thân thể còn lớn hơn so với ông nội hắn, hiển nhiên ông lão này hồi trẻ cơ thể của thuộc dạng lưng hùm vai gấu, gương mặt có một cố khí thế uy mãnh khó nói nên lời, dù là tuổi xế chiều nhưng Trần Thiên Nam vẫn cảm thấy sợ ông lão này, một cố cảm giác lạnh lẽo không giống bình thường, có lẽ đây chính là sát khí mà ông nội đã kể cho hắn nghe.
- Vào đây ông bảo.
Ông nội Trần Bá Hùng gọi Trần Thiên Nam đi vào trong nhà, hắn tuy có chút hơi rén nhưng mà ông nội gọi thì dĩ nhiên là hắn phải đi vào trong nhà.
- Đây là ông Long bạn ông.
- Cháu chào ông, nghe ông nội hay kể về ông rất nhiều, Nam Thiên Long Bắc Bá Hùng, cháu rất hâm mộ ông.
Ông lão ngồi đối diện đứng bậy cả dậy mà vươn vai tới vỗ bôm bốp lên vai Trần Thiên Nam mà cười sảng khoái nói.
- Ông nội cháu kể hết chuyện xấu của ta cho lớp trẻ rồi, năm đó đúng là uy phong, một mình ông cùng với ông nội của cháu đàn áp cả đồn địch, mấy thằng tây lông sợ đái cả ra quần khi nghe đến tên của bọn ông, năm tháng đó thật hào hùng, hazz thời gian trôi nhanh quá.
Thế là được thể ông Long ngồi uống nước kể lại chuyện chiến đấu thời xưa, cả một đám tướng tá mặt đều chăm chú nghe như một đám học sinh hiếu học vậy, Trần Thiên Nam có dùng chân nghĩ thì cũng đoán ra ông Long nhất định vẫn còn tại chức vị ở trong quân đội, không thì cũng thuộc dạng đại lão về hưu.
Từ dưới bếp có hai thân ảnh đi lên, Trần Thiên Nam liếc qua con bé Anh Thư một cái rồi cũng không có quan tâm tiếp tới ai ở bên cạnh cả, hắn đang chăm chú nghe ông Long kể lại chuyện thời chiến, đối với hắn những câu chuyện lịch sử như vậy nó có một sức hấp dẫn không thể cưỡng lại, máu huyết trong người như sôi sục khi nghe ông Long kể lại những giây phút hào hùng của thế hệ cha ông đi trước.
- Này anh Nam.
- Gì?
Con bé Anh Thư cứ kéo kéo vai hắn làm Trần Thiên Nam quay lại trợn mắt, con bé Anh Thư bĩu môi nhẹ một cái rồi nháy mắt.
- Anh đạp xe đi chị Loan đi thăm quan làng quê mình đi.
- Loan nào? Mày đưa đi đi, anh đang bận rồi.
- Xí, đồ đầu đất.
Trần Thiên Nam lúc này tự nhiên lại có cảm giác gì không đúng ở đây, con bé Anh Thư vừa nói gì nhỉ? Đưa chị Loan đi thăm quan gì gì đó, chị Loan? Không lẽ có gái, mắt Trần Thiên Nam đột nhiên sáng lên, thằng con trai nào mà chẳng thế, có gái vào là nó khác ngay, hắn quay phắt lại nhìn theo bóng lưng đang đi cùng con bé Anh Thư ở ngoài cổng.
- Cháu xin phép ạ.
Trần Thiên Nam xin phép người lớn rồi phi hùng hục đuổi theo con bé Anh Thư ở ngoài cổng.
- Đợi anh, em gái thân iu đợi anh đã.
Hai gương mặt quay lại nhìn, Trần Thiên Nam cuối cùng cũng nhìn thấy gương mặt kia, không hiểu sao tim hắn cứ như nhảy Vinahouse vậy, mắt mũi tối sầm lại trước một nụ cười nhẹ nhàng, hắn say nắng mất rồi.
- Chào bạn.
Trần Thiên Nam cười ngây ngô khi đối diện với gái xinh, hắn thề đây là người con gái đẹp thứ hai trong mắt hắn, còn người thứ nhất không có ai có thể vượt qua được mẹ, người mà hắn chỉ có thể gặp được trong những giấc mơ.
- Chào bạn, mình tên Loan.
- À ừ còn mình tên Nam.
Xong Trần Thiên Nam lại câm như hến không biết nói gì thêm, văn thơ một bụng của hắn không biết đã đi đâu hết rồi, có lẽ là theo linh hồn tôm cá trưa nay ra hết rồi.
Con bé Anh Thư thấy anh trai câm như hến thì bĩu môi, thế mà lúc nào cũng ra vẻ ta đây rồi gặp gái xinh chẳng nói được câu nào ra hồn, cứ thế này thì bản thân bao giờ mới có chị dâu đây?
- Anh Nam, lấy xe chở chị Loan vào đường đồng đi, ở đó đẹp lắm.
Trần Thiên Nam lúc này như con culi em gái sai đâu hắn đánh đó, hắn gật đầu rồi chạy về sau nhà dắt con xe đạp ra, lúc này đầu hắn mới bắt đầu nảy số, có một con xe thì chở con em gái kiểu gì đây, chẳng lẽ lại bỏ gái xinh để chở em gái như thế cũng không ổn, thế là hắn dắt luôn cả con xe đạp của con em ra.
Nhận xe đạp của mình con bé Anh Thư cười nháy mắt với Trần Thiên Nam rồi nói với Loan.
- Chị Loan để anh Nam lai nhé.
- Chị không vấn đề gì, chỉ sợ anh em lai không nổi chị.
Trần Thiên Nam nghe thế cứ như bản thân bị cắt mất thằng em vậy, một cỗ lực sĩ trỗi dậy vỗ ngực thùm thụp mà nói.
- Yên tâm cho dù Loan có nặng 80 cân tớ vẫn lai được cậu.
Con bé Anh Thư cười ngặt cười ngẽo, còn Loan gương mặt xinh đẹp cũng là phì cười rồi mới ngồi lên sau xe đạp của Trần Thiên Nam, lần đầu được trở gái xinh cảm giác nó lâng lâng khiến cho Trần Thiên Nam bản thân lúc này như được tiêm thuốc kích thích vậy, Trần Thiên Nam cũng bắt đầu hỏi han về thân thế của Loan, một lúc nói chuyện hắn mới biết thì ra Loan là cháu nội của ông Long, lần này đi cùng ông nội thăm lại bạn chiến đấu xưa, là ông nội của Trần Thiên Nam.
Đầu tháng chín lúa đã chuyển màu vàng nhẹ, hương lúa chín cũng đã thoang thoảng trong gió chiều, con đường đồng là một đoạn đường được đổ bê tông phục vụ cho việc di chuyển lúa về cũng như thông với làng bên cạnh bằng con đường ngắn nhất, đoạn đường này hai bên đường được trồng rất nhiều loài hoa có đủ màu sắc, trong ánh chiều tà cùng những con gió thổi vi vu làm cho khung cảnh làng quên càng trở nên yên bình hơn, có những cánh diều bay lượn trên bầu trời xanh, những tiếng cười nói của những đứa trẻ nô đùa cùng nhau.
- Cậu thấy thoải mái không?
- Có, tớ thấy rất yên bình, không khí thật sự quá thoải mái.
Dừng xe lại ở ven đường cả ba người đi bộ trên con đường bê tông, buổi chiều lộng gió làm những bông lúa đong đưa tỏa ra hương lúa ngào ngạt, những con cò cũng tung đôi cánh trắng bay lên từ những cánh đồng lúa, tạo thành một cảnh tượng bình yên đến lạ thường, Trần Thiên Nam cũng hít một hơi sâu, hắn chưa bao giờ hết đi cảm giác bình yên như vậy, hắn nhìn Loan đi phía trước tóc dài cùng tà áo bay bay trong gió làm cho vẻ đẹp của một người thiếu nữ càng thêm sự lung linh.
- Chụp cho tớ với Anh Thư vài tấm nhá?
Loan dơ chiếc điện thoại Ịphone 13 pro của mình về phía Trần Thiên Nam mà mỉm cười nói, hắn thì làm sao có thể từ chối đối phương được, gật đầu rồi bắt đầu chụp ảnh, hắn cũng có mặt trong khá nhiều tấm hình tự sướng của Loan, Trần Thiên Nam cũng chẳng có gì gọi là ngần ngại cả.
- Bươm bướm, chúng đẹp quá.
Một đàn bươm bướm có cả trăm con đủ màu sắc bay lượn tạo thành cảnh sắc tuyệt đẹp, Anh Thư cùng Loan đuổi theo đám bươm bướm làm chúng bay toán loạn, Trần Thiên Nam thì chỉ biết lắc đầu rồi hắn hơi bất ngờ khi đám bươm bướm bay đến quanh hắn, chỉ cần dơ tay là có con còn bay quanh tay hắn một cách thần kỳ.
- Đẹp thật.
Loan chụp lấy vài tấm ảnh của đàn bướm cùng Trần Thiên Nam, lúc này Trần Thiên Nam quay sang Loan mà cười nhẹ một cái.
- Cậu có tin vào thứ gọi là duyên số không?
Trần Thiên Nam dơ tay về phía Loan một đoàn bươm bướm tựa như cánh tay của hắn vậy mà bay tới chỗ Loan bay xung quanh người, nhìn những con bươm bướm xinh đẹp bay quanh hai người con bé Anh Thư không khép nổi miệng.
- Ông trời cũng đang độ cho ổng à?
- Anh Thư chụp hộ chị vài tấm đi.