Chương 13: Xin Chào, Ta Là JD
Không lâu sau có ba chiếc xe tới phía sau bệnh viện, trở theo Trần Thiên Nam cùng người nhà tới bệnh viện quân y, tất cả hồ sơ bệnh án, cùng hình ảnh dấu vết của Trần Thiên Nam ở bệnh viện trung ương, đã được người của ông Long xóa sạch, viện trưởng Hà cũng được căn dặn giữ bí mật, dĩ nhiên những bác sĩ y tá tham gia cấp cứu Trần Thiên Nam cũng vậy.
- Alo tôi nghe rồi, có tin tức rồi sao?
Ông Long nghe điện thoại, gật đầu vài cái lông mày nhăn tít lại, hai ông lão đang ngồi ở ghế đá trong khuôn viên bệnh viện quân y, tắt máy ông Long liền nói với người bên cạnh.
- Anh Hùng, đã điều tr.a được thông tin ban đầu, gần đây khu vực đó xuất hiện ba người ngoại quốc, hai nam một nữ, người của lão Huệ đã lần đến nơi bọn họ thuê phòng, tìm kiếm dấu vết, dường như trong số bọn họ có người bị thương, hiện tại bọn chúng đã ẩn nấp, muốn tìm kiếm cần tốn thêm một ít thời gian, em nghi ngờ bọn chúng rất có thể là người của những tổ chức sân sau của Hoa Kỳ.
Trần Bá Hùng nhẹ gật đầu, đôi mắt già nua không còn trầm đục nữa, thay vào đó là một ánh mắt sáng ngời, tinh quang phát ra trong mắt, khẽ mở miệng nói.
- Có lẽ anh nên đi Mỹ một chuyến, mười một năm anh không xuất hiện, có lẽ bọn chúng nghĩ Trần Bá Hùng này đã ch.ết rồi.
- Anh Hùng chuyện này cần phải bình tĩnh, trước mắt cần chờ có thằng bé Nam ổn định!
- Ừ, anh cũng chưa định xuất hiện ngay bây giờ, chờ thêm một thời gian nữa vậy.
Ông Long nhẹ gật đầu, mười một năm trước liên quan tới cái ch.ết của con trai con dâu anh Hùng, rất nhiều tổ chức sát thủ trong một đêm biến mất, chuyện đó làm kinh động tất cả tổ chức của các quốc gia, truyền kỳ về sát thần phương Nam Trần Bá Hùng được họa lên từ đó, trong chiến tranh Việt Nam cùng đế quốc Mỹ, thực dân Pháp, kể cả chiến tranh biên giới Việt Trung, hay cả khơ me đỏ, không chỉ có quân đội bình thường tham gia chiến đấu, còn có những lực lượng đặc biệt khác tham chiến, từ đó kéo theo rất nhiều ân oán cá nhân, các nước, dính liền với nhau, những cuộc chiến chưa bao giờ là dừng lại, chúng vẫn âm ỉ tồn tại, chỉ là không xuất hiện trước mắt những người bình thường mà thôi.
Hai ông lão ngồi nói chuyện ở sân, ở trên phòng bệnh tầng hai, Trần Thiên Nam đang ngồi thừ người nhìn Loan gọt táo mà ấm ức muốn khóc, bổ quả táo thành mấy miếng Loan chia cho con bé Anh Thư, hai người vừa ăn vừa nhìn Trần Thiên Nam bằng ánh mắt đầy cảm xúc.
- Hừ.
Trần Thiên Nam không thèm nhìn cả hai khẽ nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi mà ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào bên trong phòng làm cho không khí trong phòng có chút ấm áp, hắn trầm ngâm không phải vì không được ăn táo, ai bảo hắn không thể ăn uống bình thường cơ chứ, xương sườn của hắn gãy vụn mất bảy cái, thậm chí còn ghim cả vào phổi, dưới bàn tay tài hoa của những bác sĩ đầu ngành mới có thể kéo hắn khỏi tay thần ch.ết trở về, chắc phải mấy năm thời gian mới có thể bình phục được.
"Haiz..."
Trần Thiên Nam khẽ nhắm mắt thở dài, trong đầu hắn nhớ lại âm thanh máy móc đã được nghe trong lúc hôn mê gần kề với cái ch.ết, chính âm thanh đó như có một ma lực thần kỳ kéo hắn khỏi không gian đen tối trở về, Trần Thiên Nam không biết bản thân có nghe nhầm hay không nữa, từ hôm qua tới hiện tại hắn mới có thời gian suy nghĩ tới vấn đề mơ hồ này.
"Này? ngươi là ai? có ai ở đây không?"
Trần Thiên Nam như một kẻ bị bệnh tâm thần tự đặt câu hỏi, rồi gọi ai đó ở trong đầu.
"Xác thực liên kết hoàn tất, tiến hành chữa trị thương tổn cơ thể."
Âm thanh vang lên trong đầu một lần nữa đầy máy móc lạnh lùng, Trần Thiên Nam mở bừng mắt, hắn không nhầm, hắn không có mơ hồ mà xác thực trong đầu vừa nãy vang lên một âm thanh của một thứ gì đó, còn chưa đợi Trần Thiên Nam bình tĩnh lại, hắn cảm nhận ở ngực mình, cánh tay trái bị gãy, lúc này có cảm giác ngứa ngáy như kiểu vết thương ngoài da đang mọc da non vậy, một cảm giác ngứa ngáy trong xương tủy thật sự là khó chịu.
- A.
Trần Thiên Nam không nhịn được mà kêu lên một tiếng đầy đau đớn, Loan cùng con bé Anh Thư vội đứng bật dậy.
- Nam, cậu thấy khó chịu ở đâu? Để tới gọi bác sĩ.
- Không cần, mình hơi trở người mạnh nên đau thôi, cho mình xin một cốc nước.
Trần Thiên Nam cố nặn ra một nụ cười méo mó khó khăn nói, Loan vội rót cho Trần Thiên Nam một cốc nước, cũng không có ngần ngại mà giúp Trần Thiên Nam đưa cốc lên miệng hắn, để Trần Thiên Nam uống nước.
- Cảm ơn Loan.
- Không có gì đâu, cậu không cần khách sáo như vậy.
Con bé Anh Thư một tay đặt sau lưng Trần Thiên Nam khẽ xoa xoa hắn cho hắn, nhìn gương mặt hai mắt vẫn còn sưng húp của con bé, Trần Thiên Nam trong lòng cũng khó chịu đôi phần, còn có cảm giác áy náy khi bản thân sảy ra chuyện như vậy khiến mọi người lo lắng.
Sau đó Loan cũng kể cho Trần Thiên Nam nghe sơ qua về buổi nhận lớp của mình, Trần Thiên Nam nhận ra có chút gì đó cô đơn trong lời nói của Loan liền hỏi.
- Cậu không có bạn cấp hai học cùng à?
Loan nhẹ lắc đầu mỉm cười nhẹ một cái nói.
- Tớ không có bạn đúng nghĩa, cùng lắm chỉ là biết mặt nhau thôi.
Trần Thiên Nam ách một tiếng cũng không biết nên nói gì thêm, vấn đề này thật sự khó để nói, hoàn cảnh gia đình đặc thù hoặc đơn giản là vì vẻ ngoài xinh đẹp xa cách của mình khiến cho Loan kiêu ngạo, hay chỉ đơn giản là những người khác tự ti về bản thân, không thể so một chỗ với Loan nên họ tự khép kín bản thân, cho dù là nguyên nhân nào đi chăng nữa chuyện này Trần Thiên Nam cũng không tiện nói vào.
Nói mấy câu rồi Trần Thiên Nam cũng nhắm mắt lại đi ngủ, còn thật sự có ngủ hay không thì chỉ có hắn mới biết được.
"Ngươi dốt cuộc là ai? Hay là thứ gì? Mau xuất hiện đi."
Cảm giác ngứa ngáy ở chỗ vết thương đã giảm xuống, thậm chí Trần Thiên Nam còn cảm giác được xương của mình đã lành lặn lại một cái thần kỳ, cho dù là cánh tay trái, hay xương sườn cảm giác đau đớn cũng đã giảm, tuy chưa hoàn toàn biết mất, nhưng so với năm phút trước đây là hai hoàn cảnh khác biệt rất lớn.
Từ khi tiếp xúc với người ngoài hành tinh về sau hắn mới sinh ra dị biệt, sở hữu được năng lực niệm giả, điều khiển được đồ vật bằng ý nghĩ của mình, hắn cũng không quá sốc nếu trong người mình tồn tại thêm một thứ gì đó khác lạ, nhưng dù cho có chuẩn bị tâm lý như thế nào đi chăng nữa, nỗi lo sợ về một thứ gì đó kinh khủng tồn tại ở trong cơ thể của mình cũng không có đơn giản mà kiềm chế được.
"Xin chào, ta là ..."
"Dừng."
Trần Thiên Nam thầm nói trong đầu quả nhiên âm thanh máy móc lạnh lùng kia theo lời hắn mà dừng lại, nếu để nó tiếp tục nói một dãy số dài như vậy không biết tới bao giờ mới xong.
"Gọi ngươi là JD đi."
"Xác lập tên gọi JD thành công."
"Xin chào, ta là JD."
"Cmn."
Trần Thiên Nam khiếp sợ, trong đầu hắn hiện tại chẳng lẽ tồn tại một thứ máy móc trí tuệ Al nào đó? Chuyện này cũng quá đáng sợ đi, ngoài ra còn một cảm giác mới mẻ tò mò xuất hiện trong lòng Trần Thiên Nam.
"JD ngươi dốt cuộc là thứ gì? Không phải, là tồn tại như thế nào?"
"Là một bộ chiến giáp, đây là cách gọi theo ngôn ngữ của ký chủ."
"Cái quái gì đang sảy ra?"