Chương 14: Ý Thức Độc Lập
Trần Thiên Nam trong đầu hỗn loạn một mớ suy nghĩ, hắn còn tưởng trong đầu mình là một trí tuệ siêu việt Al nào đó, cũng không có tưởng tượng tới kết quả lại là một bộ chiến giáp, chuyện này thật sự là có cảm giác sai sai.
"JD ngươi là một bộ giáp sao? Ngươi có trí tuệ riêng của mình không? Ý ta là ngươi có ý thức độc lập hay không?"
"Có, ta có ý thức riêng của mình, theo những gì thu thập được từ thông tin não bộ của ký chủ, ta hẳn là một trí tuệ Al, đây là cách gọi của nhân loại Địa Cầu."
"Ngươi có ý thức riêng? Ách, có nghĩ tới làm bá chủ xâm chiếm Địa Cầu không vậy, nếu có người tìm người khác ký sinh đi, đừng ký sinh trên người ta, lỡ như sau này lịch sử không hiểu tường tận, lại ghi tên tuổi của ta trở thành một kẻ tàn nhẫn, một ác ma, bôi nhọ danh tiếng của ta tới ngàn đời sau thì không ổn đâu đấy."
"Ký chủ, chỉ số hài hước của người không thấp."
"Khoan, ta cảm giác ngươi càng ngày càng thông minh hơn, hình như cũng có cảm xúc thì phải, quái, lúc trước mới nói chuyện ta không có cảm giác này."
"Ký chủ ta không ngừng thu thập thông tin não bộ của ký chủ, tình cảm, ký ức, tính cách..."
"ch.ết tiệt thật, dừng, dừng lại cái việc này đi, ngươi có thể thu thập thông tin gì thì thu thập, đừng sao chép tính cách, tình cảm của ta, nếu ngươi có thể phát triển tới mức kinh khủng như vậy thì tốt nhất nên tự có tính cách của mình đi, lúc này ta thấy ngươi nguy hiểm rồi, có thể rời khỏi cơ thể ta hay không?"
Quả thật Trần Thiên Nam có cảm giác khó chịu trong lòng, thử nghĩ xem có một trí tuệ Al ở trong người thật sự không thể thoải mái được, ai mà biết được cái trí tuệ Al này nó sẽ biến mình thành cái dạng gì nữa, lớ ngớ nó kiểm soát luôn bản thân mình thì sao, lỡ như có một ngày nó đảo khách thành chủ không chế cơ thể mình, lúc đó hắn không ch.ết cũng chẳng còn là bản thân mình nữa, chuyện này nghĩ tới thôi cũng thấy đáng sợ rồi.
"Không thể thưa ký chủ, người hiện tại là chủ nhân của ta, nếu người muốn thì người có quyền hủy diệt ta, chỉ cần đặt mệnh lệnh hủy diệt, ta sẽ biến mất."
Trần Thiên Nam trong đầu lúc này là vô vàn dấu hỏi, hắn muốn một lượt hỏi hết các vấn đề liên quan nhưng hiện tại tinh thần hắn có chút mệt mỏi, chuyện này sảy ra đối với hắn có chút ngoài ý muốn, chưa biết được tốt xấu của chuyện này như thế nào, Trần Thiên Nam cũng chỉ đành phó mặc vào ý trời mà thôi.
"JD ngươi cần làm gì thì làm đi, ta thật sự có chút sốc rồi, cần nghỉ ngơi để hồi phục tinh thần của mình.
"Vâng chủ nhân."
"Thôi đừng có gọi chủ nhân gì gì đó, gọi tao là đại ca đi."
"Thiết lập tên gọi chủ nhân, gọi tao là đại ca đi."
"Cmn."
Trần Thiên Nam khóe miệng có chút giật giật, đôi mắt dần dần khép lại do cơn buồn ngủ ập tới, chuyện này cứ như một giấc mơ vậy, hắn từ từ chìm vào trong giấc ngủ mong đây cũng chỉ là một giấc mơ.
Hai người Loan cùng Anh Thư thấy Trần Thiên Nam đã ngủ say cũng im lặng không nói chuyện nữa để hắn yên tĩnh nghỉ ngơi, đôi mắt xinh đẹp của Loan nhìn Trần Thiên Nam đang ngủ, thì khoé miệng khẽ nhếch nhếch, khi nghe tin hắn sảy ra chuyện trong lòng cô lo lắng vô cùng, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng có một người bạn đúng nghĩa, lần trước đi theo ông nội lần đầu gặp Trần Thiên Nam, ở hắn cô có một cảm giác đầy mới mẻ, đôi mắt của hắn rất trong, trên người tản ra một cảm giác bình an, yên tâm đến khó tả, cô thật sự muốn làm bạn của hắn, vì thế đó là lần đầu cô chủ động làm quen người khác.
- Chị Loan đừng nhìn anh em bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống như vậy chứ, em biết anh trai mình đẹp trai, nhưng chị cũng không cần như vậy chứ!
- Anh Thư giám trêu chị, cù lét em nè.
Hai cô gái vừa mới biết ý tứ giữ cho Trần Thiên Nam ngủ nay lại quên béng mất, hai tay cứ thế chọc khắp người nhau, trêu chọc nhau cười đến nước mắt giàn giụa, Trần Thiên Nam vẫn ngủ say không vì tiếng cười của hai cô gái mà đánh thức.
"Rích...rích...rích..."
Tiếng mấy con chim sâu ngoài hiên cửa sổ truyền vào trong phòng bệnh khiến Trần Thiên Nam tỉnh giấc, sau một đêm ngủ ngon hắn đã lấy lại được tinh thần, cơ thể lúc này đã không còn cảm giác đau đớn, cả người khỏe mạnh, Trần Thiên Nam đưa tay dụi mắt, ngồi dậy vươn vai một cái ngáp dài rồi đứng dậy vặn vặn người vài cái.
- Nguy cơ chưa biết đâu nhưng mà lợi ích trước mắt thì có rồi.
Trần Thiên Nam nhìn tay trái của mình vẫn đang bó bột có chút khó chịu, nhưng cũng chỉ biết im lặng chịu đựng, hắn cũng không có ngu ngốc đến mức không biết che giấu bản thân, vừa mới nhập viện hai ngày trước, thậm chí còn tí đăng xuất khỏi sever, sau đó hai ngày cả người lại lành lặn trở lại như bình thường, để người ngoài biết được không khéo túm lấy hắn đi nghiên cứu mất.
"Đúng rồi, hai kẻ hôm trước hình như muốn bắt mình đi để nghiên cứu."
Lông mày Trần Thiên Nam cau chặt lại khi nhớ tới chuyện này, trong lúc đánh nhau bọn chúng có nói tới chuyện này, nói mình ngoan ngoãn chịu trói để chúng mang về hang ổ của bọn chúng, làm sao đám người này lại phát hiện ra bản thân mình tiếp xúc với người ngoài hành tinh? Sau này bọn chúng có ra tay tiếp nữa hay không? Cái tên to cao kia trúng một đòn của mình xuyên bụng không biết có ch.ết hay không nữa, Trần Thiên Nam trong lòng có rất nhiều chuyện lo lắng.
"Cạch."
Cửa phòng đột nhiên mở ra làm Trần Thiên Nam có chút sững sờ trơ mắt mà nhìn, người vừa đi vào cũng mở lớn mắt nhìn Trần Thiên Nam đứng ở bên cạnh giường, một đôi mắt to tròn lộ ra, cả gương mặt bị che kín bởi lớp khẩu trang.
- Làm sao em lại đứng dậy như vậy chứ, vết thương của em sẽ ảnh hưởng, mau nằm xuống giường cho chị.
Trần Thiên Nam giật thót mình liền giả vờ đưa tay phải còn lành lặn của mình khó khăn ôm ngực, rồi từ từ ngồi xuống mép giường, đây là nữ y tá phụ trách chăm sóc hắn tên Linh.
- Em thấy nằm một chỗ khó chịu quá nên mới gượng dậy.
Chị Linh đỡ Trần Thiên Nam nằm lại xuống giường, đôi mắt to tròn nghiêm nghị nhìn hắn, giọng nói cứng rắn vang lên.
-Em như vậy là không được, hành động như vậy sẽ ảnh hưởng tới thương tổn ở ngực...
- Chị Linh em sai rồi!
Trần Thiên Nam thật sự không còn cách nào khác đành phải diễn một màn nhận lỗi, không lẽ hắn nói tình hình của bản thân đã khỏi hẳn, nếu mà nói như vậy sẽ kéo theo rất nhiều chuyện phức tạp, Trần Thiên Nam cũng không có ngu ngốc đến mức như vậy.
Đỡ Trần Thiên Nam nằm xuống giường, kéo cái khẩu trang ra lộ ra gương mặt xinh đẹp của mình, Linh bấy giờ mới làm vẻ mặt nghiêm túc.
- Ông đã căn dặn chị chăm sóc em cẩn thận, em mà sảy ra chuyện gì thì chị biết ăn nói như thế nào với ông ngoại, cả ông bà của em nữa, ngoan ngoãn nằm im trên giường cho chị, để chị kiểm tra.
Trần Thiên Nam cũng bất đắc dĩ để cho chị Linh kiểm tr.a toàn thân, chị Linh là cháu ngoại của ông Long, ngày hôm qua cùng Loan và Anh Thư trò chuyện không ít, được ông Long căn dặn chị Linh chăm sóc hắn rất chu đáo, ngoài trách nhiệm của một bác sĩ còn giống như một người chị chăm sóc em trai.
- Chị Linh xinh đẹp, em ổn hơn rồi, không sao đâu chị.
Kiểm tr.a tất cả chỉ số của Trần Thiên Nam đều bình thường, Linh mới gật đầu nói.
- Tạm thời thì ổn, tốt nhất là nằm im cho chị, à quên mất, chị có mang cháo tới cho em này.
- Cảm ơn chị.