Chương 25: Gian Lận Cũng Phải Có Đạo Đức
Tiết Ngữ Văn bắt đầu cô giáo đi vào cả lớp đứng dậy chào, không có hô hào "chúng em chào cô ạ" như cái hồi cấp 2, lên cấp 3 đơn giản chỉ đứng dậy biểu đạt sự kính trọng đối với thầy cô giáo.
- Cả lớp ngồi xuống đi.
Cô giáo ngồi xuống bàn giáo viên bắt đầu mở sổ sách, ánh mắt của cô giáo lướt một vòng cả lớp, ánh mắt cô đi tới nơi nào thì nơi đó tự động thụt lại, những cái đầu như muốn chui xuống gầm bàn luôn vậy, ở khối tự nhiên thường thường thì học sinh không mấy chăm chỉ về môn xã hội, đây là xu thế chung cá biệt có một vài trường hợp văn toán đều giỏi.
- Trước khi bắt đầu bài học hôm nay cô sẽ kiểm tr.a bài cũ, ai xung phong lên bảng.
Cả lớp im thin thít chỉ có được một cánh tay quen thuộc ở đầu bàn dơ lên, không ai khác thì chính là thằng Khánh, thằng này No 1 ở trong kì thi đầu vào lớp 10, miêu tả về thằng Khánh trong đầu Trần Thiên Nam chỉ có một câu mà thôi "đẹp trai học giỏi, nhà giàu."
Những phẩm chất ưu tú hội tụ đầy đủ trên người thằng Khánh, còn tính cách ra sao Trần Thiên Nam chưa tiếp xúc nhiều nên không phán xét ra, có lần bắt gặp ánh mắt thằng Khánh nhìn sang bên này mà thôi, dĩ nhiên là Trần Thiên Nam biết đối phương nhìn Dạ Tuyết không phải bản thân mình, đôi lúc thằng Khánh cũng đối diện với ánh mắt của hắn nhưng chỉ nhẹ gật đầu hoặc cười một cái khách sáo, nếu để đánh giá chủ quan, Trần Thiên Nam cảm thấy thằng Khánh có chút tà tính, ánh mắt của thằng Khánh như ẩn chứa mưu mô ở bên trong, nhưng dù sao cũng chả liên quan tới bản thân nên Trần Thiên Nam chẳng thèm để ý, còn nếu thật sự nhảy lên đầu hắn thì thằng Khánh này coi như số nhọ.
- Cô mời bạn Khánh.
Thằng Khánh bước tự tin lên bảng trả bài cũ một cách rõ ràng rành mạch, không vấp một chỗ nào, nụ cười tự tin cùng gương mặt điển trai càng làm cho thằng Khánh giống như một học bá trong tiểu thuyết mạng vườn trường bên Trung Quốc, không ít bạn học nữ lộ ra ánh mắt si mê thằng Khánh, Trần Thiên Nam hơi gật gù cái đầu cảm thán.
- Tốt lắm, cô cho em mười điểm, được rồi về chỗ của mình đi.
- Dạ vâng cô.
Cả lớp có không ít ánh mắt hâm mộ nhìn thằng Khánh đi về chỗ của mình, Trần Thiên Nam đột nhiên cảm giác được sắp có biến, quả nhiên không sai tiếng cô giáo vang lên.
- Cô gọi thêm một bạn nữa, bạn Trần Thiên Nam đi.
Cô giáo nhìn sổ điểm rồi gọi một cái tên, Trần Thiên Nam nghe được tên mình vang lên thì trái tim như thắt lại, thầm hô bản thân xui xẻo, nãy có học vẹt rồi nhưng mà vớt vát lắm cũng chỉ được tầm bốn năm điểm, Trần Thiên Nam cầm vở mang lên bảng, cánh tay trái vẫn còn bó bột treo ở cổ, nếu lúc này hắn nói lý do bản thân ốm yếu hôm qua chưa học bài cũ được cô giáo hẳn là sẽ thông cảm, nhưng để lấy lí do này nọ tự bào chữa cho sự yếu kém của bản thân thật sự Trần Thiên Nam không muốn, thay vì vậy hắn chọn lựa chìm vào bóng tối một lần, đây là lần đầu cũng như lần cuối Trần Thiên Nam lựa chọn như vậy, hắn tự hứa với bản thân.
"JD lúc nãy có lưu trữ được chút dữ liệu nào không?"
"Đại ca, gian lận là không có tốt đâu!"
"Đại ca ngươi cũng đang dằn vặt lương tâm đây, nhưng mà so với chuyện ngồi vào sổ đầu bài đại ca như ta nguyện lâm vào bóng tối một lần."
"Đại ca quả thật vô sỉ cực độ."
"Không cần khen tao như vậy đâu, trả lời câu hỏi chính đi."
"Đại ca yên tâm, hoàn chỉnh thu thập những dữ liệu mà mắt đại ca đã nhìn được."
"Ồ, JD ngươi cũng không quá phế."
"Lời tổn thương không nên nói toạc ra đâu đại ca."
Trao đổi với JD một cách nhanh chóng, cô giáo đã đặt xuống câu hỏi, trong mắt Trần Thiên Nam ở trước mặt là một màn hình trắng xanh, dữ liệu được thu thập từ JD bắt đầu hiện ra, Trần Thiên Nam có chút đỏ mặt mà đọc ra câu trả lời, cứ như vậy sau ba câu hỏi của cô giáo hắn trả lời một cách khá tương đối, gian lận cũng phải có đạo đức của gian lận, người ta cố gắng học tập mới được mười điểm, còn hắn gian lận mà lại trả lời đúng hoàn toàn lấy mười điểm thì hắn sẽ xấu hổ ch.ết mất, vì thế hắn trả lời một số chỗ vấp với sai.
- Cô cho em tám điểm, các bạn lấy sách vở ra chúng ta học bài mới.
Trần Thiên Nam cầm vở đi về chỗ ngồi thở phào một cái, tám điểm là quá ổn rồi, lương tâm hắn không bị cắn rứt quá độ.
"Đại ca vì sao không trả lời đúng vậy? Người là cố ý vì sao?"
"Hazz, JD ngươi là trí thông minh Al siêu việt, ta còn tưởng mọi thứ ngươi đều có thể học hỏi được chứ? Cái này là đạo đức ngươi hiểu không?"
"Đại ca trong dữ liệu não bộ của người, ta không có thu thập được thông tin liên quan tới đạo đức, hẳn là đại ca người không có đạo đức mới đúng chứ!"
"JD từ nay đổi xưng hô đi, ta gọi ngươi là đại ca, còn ngươi gọi là bằng chú em đi."
"Tốt, chú em."
Trần Thiên Nam:
"..."
Nói hắn không có đạo đức? Đùa sao, nhân cách của hắn bằng cả một bầu trời chứ chẳng đùa, con hàng JD này quả thật chả phải loại hàng xịn rồi, không khéo còn là hàng loại ba, loại bốn thậm chí là hàng thải cũng nên.
Ngồi xuống chỗ của mình, Tuyết dơ ngón cái ra dấu like với Trần Thiên Nam, hắn thì chỉ biết thở dài pha lẫn xấu hổ, sau đó chăm chú lắng nghe cô giáo giảng bài mới, ghi chép đầy đủ không thiếu một chữ, tiết đầu tiên nhanh chóng trôi qua, cả lớp đều uể oải như vừa đi đánh trận trở về, tiết Ngữ Văn vẫn là một cái gì đó rất buồn ngủ và mệt mỏi, Trần Thiên Nam nằm dài ra mặt bàn chẳng buồn đi đâu, ở bên cạnh Tuyết cũng gục đầu trên mặt bàn, mặt quay vào trong góc tường, lớp học có ba dãy bàn đôi một giữa hai bên kê sát tường, ánh mắt của Trần Thiên Nam nhìn lên búi tóc đuôi gà của Tuyết, một mái tóc đen bóng rất mượt, hương thơm tỏa ra giống như hoa bưởi vậy, hắn đã đọc ở đâu đó một bài văn nói hoa bưởi được coi là biểu tượng của sự trong sáng, tinh khôi, lại có chân thành, những lời văn đó được miêu tả so sánh vẻ đẹp của hương hoa bưởi.
"Mẹ, con rất nhớ mẹ."
Những kí ức còn sót lại trong tâm trí của một đứa bé năm tuổi, mẹ hắn dùng hoa bưởi nấu nước gội đầu, hoa bưởi cánh ngà trắng, nhụy vàng. Hương thơm của hoa đằm và dễ chịu đến lạ kỳ, thơm mát, mái tóc của mẹ dài mà mượt lắm, thơm mùi hương hoa bưởi, hắn thích nhất là được mẹ cõng gục trên lưng mẹ, cái mũi nhỏ hít hà hương thơm từ tóc mẹ.
Tuyết đột nhiên đổi hướng, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Trần Thiên Nam, ánh mắt có chút lạ thường hơi đỏ lên, bốn mắt nhìn nhau, Tuyết khẽ cắn môi một cái mở miệng.
- Nè Nam, cậu bị sao đấy?
Trần Thiên Nam bị câu hỏi của Tuyết kéo về thực tại, hắn nhìn gương mặt xinh đẹp đối diện mình khẽ chớp mắt vài cái, cứ như vậy đối diện với ánh mắt của Tuyết.
-Cậu rất giống mẹ tớ.